Edit: Phong | Beta: Long Nhi

Rừng đào tiểu trúc. Trước cửa có một lam y nhân đứng lẳng lặng, ánh mắt mê man mà nghi hoặc, cứ si ngốc mà trông ra vườn đào ngoài cửa, tựa như đang chìm sâu vào hồi ức.

“Miêu Nhi, năm sau hoa nở, ta chờ ngươi ở đây, đến lúc đó chúng ta cùng nhau ngắm hoa uống rượu, được không?” Còn nhớ bóng trắng kia nghiêng người tựa cửa, nở một nụ cười ấm áp, dịu dàng nói với mình như vậy. Lúc ấy, y trả lời hắn ra sao, hình như là chỉ lấy im lặng mà đáp lại? Công vụ quá nhiều, sự tình cũng quá nhiều, được mấy ngày nhàn đã là rất khó, làm sao dám hy vọng xa vời mà hẹn ước cho năm sau? Hình như lúc nào cũng là y thất hẹn, mà bóng trắng kia lại luôn xuất hiện giúp đỡ y vào những lúc y cần, luôn bên y mỗi khi y mỏi mệt. Như thể đã trở thành một thói quen, vừa quay đầu lại là đã có thể thấy một thân thuần bạch ở nơi đó. Phải chăng y đã sớm quen thuộc với sự hiện hữu của hắn, cho nên giờ mới không ngờ rằng có một ngày lại mất đi.

Xưa nay chẳng qua là chỉ thấy bóng trắng kia tùy tiện lại thất thường, mà trong mắt người ngoài, y lúc nào cũng bao dung hắn. Phải chăng là bởi bản thân y cũng nghĩ như vậy nên ông trời mới cho y một cơ hội, để y nhận ra rằng, kì thật từ trước tới giờ đều là người nọ bao dung y, ở bên cạnh y, chờ đợi y. Sau đó chỉ cần y có thể thực hiện một lời hứa từ trước đây thật lâu, hắn sẽ thật vui mừng đi thu xếp cẩn thận tất cả. Cho dù y vì công việc không thể đến đúng hẹn, hắn cũng sẽ trao cho y đang áy náy một nụ cười thấu hiểu, mà cho đến bây giờ cũng chưa từng để lộ ra một chút thất vọng nào.

“Ngọc Đường, thì ra, thất thường là ta, ích kỉ cũng chính là ta!” Những lời thì thầm từ đôi môi tái nhợt thoát ra, hai hàng thanh lệ cứ như vậy lướt qua gương mặt tiều tụy. Gió nổi lên, hong khô đôi hàng lệ, tà áo màu lam nhạt tung bay trong gió, tựa như chỉ sau một chớp mắt, con người kia sẽ theo gió mà đi. Cảnh tượng ấy rơi vào mắt một nữ tử bạch y đang bước đến gần, khiến lòng nàng đau nhói, ngay sau đó, đáy mắt lại ánh lên sự đố kỵ và không cam lòng.

“Triển đại ca.” Nữ tử bạch y đến trước mặt lam y nhân, thấy người đối diện đương xuất thần, bèn lớn tiếng gọi.

Triển Chiên giật mình phục hồi lại tinh thần, sau khi thấy rõ người trước mặt liền lộ ra một nụ cười xa cách: “Đinh cô nương, tìm Triển mỗ có việc gì chăng?”

Đinh Nguyệt Hoa lắc đầu: “Không có, chỉ là đến thăm huynh một chút thôi. Triển đại ca, huynh đang đợi ai sao?” Đinh Nguyệt Hoa nhìn Triển Chiêu đang đứng trước cửa, mặc dù lòng biết chắc sẽ không phải là một đáp án mình thích, nhưng vẫn ôm một tia hy vọng mà hỏi.

Triển Chiêu lắc đầu, không trả lời. Mấy ngày nay, y luôn đứng ngóng chờ như vậy, dù cho đại tẩu bọn họ không chỉ một lần nói với y rằng, người nọ chưa từng trở về, nhưng y vẫn một mực không tin như cũ. Đêm đó say rượu, rõ ràng y đã cảm nhận được hắn đang ở bên cạnh mình, chẳng qua là y thực sự quá mệt mỏi nên mới không tỉnh lại. Vậy mà đến sáng, đại tẩu lại nói với y, không phải là người nọ đưa y về. Mải mê suy nghĩ, chân mày bất giác nhíu lại, cũng quên bẵng luôn việc phải trả lời với người trước mặt.

Thấy Triển Chiêu lại chìm vào dòng suy tư của chính mình, Đinh Nguyệt Hoa toát ra vẻ phẫn hận nồng đậm, đến mức không sao che giấu được. Chợt có tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền tới, Đinh Nguyệt Hoa vội vàng thu hồi vẻ giận dữ trên mặt. Ngoái lại chỉ thấy Lô phu nhân bưng một chén thuốc đi về phía gian phòng. Thấy Đinh Nguyệt Hoa cũng ở đấy, Lô phu nhân hơi ngẩn người, ngay sau đó liền nở một nụ cười lịch sự: “Đinh cô nương sao lại rảnh rỗi đến Hãm Không đảo thế này?”

“Trong nhà vô sự nên muội tới thăm Triển đại ca một chút, xem huynh ấy có khá hơn chút nào không.” Đinh Nguyệt Hoa lễ phép trả lời.

“Haizz!” Lô phu nhân than thở, “Tiểu Miêu vẫn chưa chịu chấp nhận chuyện Ngũ đệ. Cứ có cơ hội là lại đi tìm hắn khắp mọi nơi, bằng không thì cũng đứng ngẩn ngơ đợi ở chỗ này, cũng không biết nó đang nghĩ gì nữa.” Lô phu nhân vừa nói vừa quan sát thần sắc của Đinh Nguyệt Hoa, thấy trong mắt nàng loé lên một bóng hận thù, không khỏi âm thầm thở dài, đáy mắt cũng xẹt qua vẻ trào phúng. Sau đó, đẩy Triển Chiêu hãy còn đang nhập thần một cái, bảo y: “Tiểu Miêu, đến giờ uống thuốc rồi.”

Giật mình thoát khỏi trầm tư, Triển Chiêu nhận lấy chén thuốc, trút một hơi hết sạch. Lau đi vệt thuốc dính bên khoé miệng, y có chút tuỳ ý hỏi: “Đại tẩu, Ngọc Đường đã về chưa?” Thấy nàng lắc đầu, vẻ thất vọng lập tức lộ rõ trên gương mặt.

“Triển đại ca, huynh đừng như vậy nữa có được không, Bạch Ngũ ca đã chết rồi!” Đinh Nguyệt Hoa đột nhiên bi phẫn mở miệng, bắt lấy cánh tay Triển Chiêu, “Huynh đừng tự hành hạ mình nữa, có được hay không?”

“Đinh cô nương tại sao lại nói như vậy? Ngọc Đường đã nói là hắn sẽ quay trở về.” Triển Chiêu tuy vô cùng thương tâm nhưng trước sau vẫn kiên trì với quan điểm của mình. Đinh Nguyệt Hoa nhìn y một lát, vẻ căm tức càng lúc càng hiện rõ ra trên mặt, đột nhiên xoay người phi thân rời đi. Chỉ là Triển Chiêu không nhìn thấy được vẻ mặt lúc bỏ đi của người kia, rõ ràng tràn ngập sát khí.