Edit: Phong | Beta: Long Nhi

Mấy ngày tiếp theo cũng không có chuyện gì lớn. Chỉ đơn giản là có mấy tên thích khách mò tới ám sát Khâm sai đại nhân, sau đó dưới sự trợ giúp của mấy người được gọi là hiệp khách, đánh cho bọn chúng thành đầu heo xong thì ném vào đại lao; nếu không thì cũng là mấy tên thích khách đó thà chết cũng không chịu khuất phục, tự sát bằng độc dược.

Trái lại Hàn Chương vừa chân ướt chân ráo tới đã lặn mất tăm không thấy bóng dáng đâu, mấy ngày nay lại rất thường xuyên xuất hiện trước mặt mọi người. Đã vậy còn luôn lấy một loại ánh mắt làm Bạch Ngọc Đường sợ hãi mà nhìn hắn. Khiến cho Bạch Ngọc Đường luôn cảm thấy rất quái dị, nhưng lại không nói được rốt cuộc thì quái dị ở chỗ nào. Càng kinh khủng hơn chính là, ngay cả Lô Phương cũng thỉnh thoảng dùng một loại ánh mắt quỷ dị mà nhìn Bạch Ngọc Đường.

Hôm ấy, Bạch Ngọc Đường vừa mới chuẩn bị xuất môn thì bị Hàn Chương lôi xềnh xệch vào phòng của hắn. Vừa vào phòng, Bạch Ngọc Đường liền có chút hối hận. Nhưng mà cửa đã bị chặn, ngay cả cửa sổ cũng không mở, khiến cho hắn muốn trốn cũng không có đường trốn. Bạch Ngọc Đường dĩ nhiên có thể động thủ với Hàn Chương, hơn nữa Hàn Chương nhất định là không ngắn nổi hắn, nhưng dù sao cũng là Nhị ca của mình, kiểu gì cũng không thể động thủ.

“Ta nói này, Đường huynh đệ!” Ba chữ sau, Hàn Chương đặc biệt nhấn mạnh, “Có thể phiền ngươi, gỡ cái bộ mặt đó ra, để ta và Đại ca nhìn một chút có được không hả?”

Lô Phương cũng đang đứng một bên tựa tiếu phi tiếu nhìn Bạch Ngọc Đường, chỉ là không lên tiếng. Hàn Chương thừa dịp Bạch Ngọc Đường ngẩn người, duỗi tay một cái, tính đem mặt nạ trên mặt hắn lột xuống. Bạch Ngọc Đường theo bản năng lách người đi, tránh khỏi tay Hàn Chương. Bạch Ngọc Đường biết, Nhị ca cùng Đại ca của mình tám phần là đã biết rõ chân tướng rồi.

“Đại ca, Nhị ca, các huynh, biết rồi sao!” Bạch Ngọc Đường lúng túng mở miệng.

“Đúng vậy!” Hàn Chương lạnh lùng lên tiếng, “Đệ quả đúng là giỏi lừa gạt mà!”

“A a… cái này, Nhị ca, đệ đây không phải là bất đắc dĩ sao?” Bạch Ngọc Đường biện giải cho mình.

“Được rồi, ta không quan tâm đến mấy thứ vớ vẩn ấy! Đệ chỉ cần tháo cái bộ mặt giả kia xuống cho ta và Đại ca coi chút là được rồi!” Hàn Chương mới mặc kệ những thứ khác, khó khăn lắm mới biết Ngũ đệ mình bình an, đương nhiên là rất cao hứng. Quan trọng hơn chính là, lão Tứ nói, Bạch Ngọc Đường vận bạch y là phong lưu thiên hạ không sai, nhưng mặc hắc y vào so với trước còn phong lưu thiên hạ hơn nhiều. Hắn đã sớm tò mò ngứa ngáy trong lòng, mãi tới hôm nay tất cả những nhân vật khả nghi mới đi ra ngoài hết, Triển Chiêu cũng có chuyện xuất môn một mình, tất nhiên là hắn không thể bỏ qua cho Bạch Ngọc Đường rồi.

“Có phải Tứ ca đã nói gì không?” Bạch Ngọc Đường nghiến răng nghiến lợi hỏi. Hắn vẫn cảm thấy kì quái, sao con chuột nước kia lần này lại dễ dàng bỏ qua cho mình như vậy, thì ra vẫn còn giấu hậu chiêu ở đây. Thấy vẻ mặt Đại ca cùng Nhị ca mình phong phú không giống nhau, hắn càng thêm khẳng định.

Hàn Chương thấy Bạch Ngọc đường không có bất kỳ hành động nào cho thấy sẽ tháo mặt nạ xuống, ngược lại mặt còn trông như đang giận đến nghiến răng, không khỏi âm thầm cầu nguyện cho Tưởng Bình —— Lão Tứ à, không phải là Nhị ca không giúp đệ, mà thực sự là lão Ngũ quá tinh. Nhưng mà, đều nói tò mò hại chết mèo, nếu không để Hàn Chương thoả mãn lòng hiếu kì của mình, hắn thật sự có thể đi cắn chết mấy con mèo trước rồi! Vì vậy, hắn phi thân lên trước, nhất định phải lột cho được cái mặt giả kia của Bạch Ngọc Đường xuống. Bạch Ngọc Đường vội vàng tránh về sau, nhưng Lô Phương phía sau cũng đột nhiên làm khó dễ hắn, xông lên tấn công. Thế là ba người bắt đầu đánh nhau ầm ĩ trong phòng.

Dù sau cũng là huynh đệ trong nhà, Bạch Ngọc Đường không thể nào nặng tay, chính vì ý niệm này khiến hắn khắp nơi bị kiềm chế. Hơn nữa dù sao căn phòng cũng nhỏ, Bạch Ngọc Đường ngay cả khinh công cũng không sao thi triển nổi cho tốt, chứ nói chi là muốn chạy trốn.

Lúc này, Triển Chiêu từ bên ngoài trở về. Mới vừa tới cửa viện đã nghe thấy tiếng đánh nhau từ phòng Hàn Chương truyền tới, nghĩ hôm nay Bạch Ngọc Đường không ra ngoài cùng mình, vội đề khí phi đến trước cửa phòng Hàn Chương, đạp cửa xông vào. Thấy Bạch Ngọc Đường tựa hồ đang bị người vây công, liền muốn xông lên giúp một tay. Ba người Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu về, vội vàng ngừng lại.

Triển Chiêu sau khi thấy rõ tình hình trong phòng, không khỏi có chút nghi hoặc: “Lô Đại ca, các người đây là…”

“Khụ khụ khụ… Chuyện này, bọn ta không có gì,” Lô Phương có chút ngượng ngùng trả lời, “Bọn ta, chẳng qua là luận bàn một chút với Ngũ đệ mà thôi!” Hắn thật sự là không tiện nói thật, chẳng phải nếu nói là mình tò mò thì sẽ rất tổn hại đến hình tượng Đại ca sao?

“Miêu Nhi, chúng ta không cần để ý đến họ!” Bạch Ngọc Đường vội vàng kéo Triển Chiêu đi, bây giờ chính là cái thời cơ tốt nhất để chạy trốn!

“Ta nói, Triển Tiểu Miêu, đệ cũng từng chưa thấy Ngũ đệ mặc hắc y đúng không?” Hàn Chương đột nhiên mở miệng, “Nếu không, chúng ta cùng nhau nhìn chút đi?”

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường một lúc, không nói gì. Bạch Ngọc Đường có chút vui mừng, Miêu Nhi nhà mình làm sao có thể hư như vậy chứ? Đoạn kéo Triển Chiêu trở lại căn phòng cách vách của y, sau đó khép cửa phòng lại.

“Miêu Nhi, ngươi sao vậy?” Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu một mực trầm mặc không nói, có chút buồn bực.

“Ngọc Đường, nhắc tới, hình như ngươi thật sự không có tháo mặt nạ ra a!” Triển Chiêu đột nhiên nói khẽ, “Ta cũng chưa từng thấy ngươi mặc y phục màu sắc khác!”

Bạch Ngọc Đường nhất thời cảm thấy trời long đất lở —— Ông trời ơi! Miêu Nhi của hắn, tuyệt đối là bị làm hư rồi! Nhị ca, con chuột nước chết tiệt kia, ta tuyệt đối không tha cho các ngươi! “Miêu Nhi, vẫn là đừng xem được không?” Hắn thận trọng thương lượng, mặc dù Tứ ca từng bảo mình mặc hắc y trông rất đẹp, nhưng để hắn mang gương mặt của “Đường Nhật Minh” mặc vào thì không sao, chứ để hắn mang diện mạo thật sự mà xuất hiện trước mặt người khác, hắn lại vô cùng khó chịu. Nhưng mà, người trước mặt mình đây lại là Triển Chiêu, không phải người khác, hắn chỉ có thể thận trọng từng chút một, không dám thất lễ.

“Lẽ nào, ngươi muốn cả đời chỉ mặc bạch y?” Triển Chiêu lườm hắn một cái, “Hay là, ta không có tư cách nhìn thấy ngươi mặc những y phục màu sắc khác?” Mỗi lần Triển Chiêu nghĩ đến, Bạch Ngọc Đường vốn dĩ luôn một thân bạch y phơi phới, vì mình mà không thể không đổi sang màu sắc khác, tâm tình sẽ chùng xuống. Mà vừa nghĩ đến, mình nhìn thấy hắn mặc hắc y chỉ có thể qua “Đường Nhật Minh” – một người hư ảo, tâm tình không khỏi lại càng xuống thấp.

Bạch Ngọc Đường thấy tâm tình Triển Chiêu rõ ràng trầm xuống, lòng đau vạn phần. Vốn dĩ hắn rất cưng chiều con mèo nhỏ này, hôm nay, thấy y như vậy chỉ có thể bất đắc dĩ giơ hai tay đầu hàng: “Miêu Nhi, ta tuyệt đối không có ý này! Ta cho ngươi xem là được chứ gì?”

Thấy tâm tình Triển Chiêu lập tức tốt hẳn lên, Bạch Ngọc Đường không khỏi hoài nghi có phải con mèo này đang đặt bẫy mình không. Nhưng mà Triển Chiêu đã cười híp mắt chờ hắn lột mặt nạ xuống, lại hối hận không được. Không thể làm gì khác hơn là phải tháo gương mặt giả của mình xuống.