Edit: Phong | Beta: Long Nhi

Ngày hôm sau, khi mặt trời đã lên rất cao, Triển Chiêu mới tỉnh lại từ trong mộng, rất sung sướng mà duỗi người. Nhưng vừa nghĩ tới chuyện ra khỏi phòng sẽ phải mang theo gương mặt ngụy trang, lại không khỏi có chút ảo não. Khổ sở lắm mới biết Bạch Ngọc Đường chẳng qua chỉ giả chết gạt người, hơn nữa từ khi hoài nghi cho đến khi xác nhận hắn thật sự đang ở cạnh mình, cũng làm y hao tổn quá nhiều tinh lực. Giờ lại muốn y đi diễn kịch, thật đúng là có chút khó khăn. Nằm ngây trên giường hồi lâu, cuối cùng Triển Chiêu vẫn đứng dậy rời giường rửa mặt. Mới vừa rửa mặt xong, liền nghe thấy tiếng bước chân nhè nhẹ đi tới trước phòng mình.

“Ai?!” Triển Chiêu cảnh giác hỏi.

“Triển đại ca, là muội, Nguyệt Hoa!” Ngoài cửa truyền tới giọng điệu giả tạo của Đinh Nguyệt Hoa.

Triển Chiêu vừa nhận ra là thanh âm của Đinh Nguyệt Hoa, đuôi mắt không khỏi thoáng qua một tia lãnh ý. Thế nhưng y vẫn làm như không có gì mà mở cửa phòng ra: “Đinh cô nương đến tìm Triển mỗ có chuyện gì?” Trong thanh âm thấp thoáng mang theo chút sát ý, chỉ là thoáng qua rồi biến mất, không để người khác nắm bắt được.

Đinh Nguyệt Hoa có chút nghi ngờ quan sát Triển Chiêu, nàng vừa cảm giác được một luồng sát khí trên người Triển Chiêu, nhưng chỉ thoáng qua một cái, khiến nàng không khỏi hoài nghi có phải là ảo giác của mình hay không. Bối rối một lúc, nàng cảm thấy sự nghi ngờ của mình có chút buồn cười, thế nhân đều biết, Triển Chiêu được mọi người xưng là ôn nhuận như ngọc, ngoại trừ tướng mạo tuấn lãng, còn vì tính khí Triển Chiêu ôn hoà nho nhã, làm sao sẽ có sát khí với người khác. Vì vậy nàng cũng không đa nghi nữa, chỉ cho là ảo giác của mình mà thôi. Thế nên, nàng cũng từ tốn mở miệng: “Không có việc gì, chỉ là muốn đến thăm Triển Đại ca một chút.” Đinh Nguyệt Hoa bày ra vẻ mặt đáng thương mà nhìn Triển Chiêu, “Triển Đại ca, huynh tối hôm qua vẫn khỏe chứ?”

“Triển mỗ rất khỏe, làm phiền Đinh cô nương quan tâm!” Triển Chiêu nhạy bén nhận ra nơi đáy mắt Đinh Nguyệt Hoa ánh lên một vẻ vừa ganh ghét vừa oán hận.

“Triển Đại ca, tại sao huynh vẫn không tin Ngũ ca đã ra đi…” Đinh Nguyệt Hoa tựa hồ rất thương tâm, “Ngũ ca đã đi rồi… Triển đại ca, huynh không tin phải không?”

Triển Chiêu chậm rãi lắc đầu, gương mặt kiên định. Đinh Nguyệt Hoa càng thêm tức giận, nhưng trên mặt vẫn là bộ dạng đáng thương.

“Huynh không tin, vậy chúng ta cùng đi Trùng Tiêu lâu xem sao được không? Ở đó căn bản không thể có người trong tình huống như vậy mà có thể thoát được!” Đinh Nguyệt Hoa bắt lấy cánh tay của Triển Chiêu, “Mấy ngày trước, Nguyệt Hoa đã đến đó xem… Tiểu Ngũ ca căn bản là đã …”

Triển Chiêu vẫn giữ vẻ lạnh lùng, tựa hồ vẫn không tin. Chẳng qua là lời của Đinh Nguyệt Hoa lại khiến lòng y hơi xao động, kể từ sau khi Bạch ngọc Đường gặp chuyện không may đến nay, y chỉ ôm đau thương trong lòng mà chưa từng đến Trùng Tiêu lâu lần nào. Đêm qua khi nghe Bạch Ngọc Đường kể lại, cũng chỉ hời hợt nhắc tới, cũng không biết được tường tận thế nào. Cũng bởi vậy, y thật muốn đến xem, rốt cuộc đó là nơi như thế nào mà khiến Bạch Ngọc Đường chịu thương nặng như vậy. Triển Chiêu liền quyết đinh giấu Bạch Ngọc Đường, tự mình đi đến đó xem.

Thấy Triển Chiêu trầm tư suy nghĩ, Đinh Nguyệt Hoa âm thầm đắc ý. Theo nàng thấy, chỉ cần Triển Chiêu đi nhìn qua một lần thì chắc chắn sẽ chết tâm. Thấy Triển Chiêu cuối cùng cũng gật đầu đồng ý, hưng phấn trong mắt Đinh Nguyệt Hoa cơ hồ muốn tràn ra khỏi vành mắt. Nàng quá mức mừng rỡ nên đã không để ý thấy cái nhìn đầy giễu cợt và lạnh lùng của Triển Chiêu.

Đinh Nguyệt Hoa dẫn Triển Chiêu đi, hai người cứ như vậy giữa ban ngày mà nghênh ngang lẻn vào vương phủ, coi toàn bộ đám thủ vệ bên dưới đều là cục gỗ. Triển Chiêu âm thầm ghi nhớ thật kỹ tình huống thủ vệ ở từng vị trí, đoán chừng đến tối thủ vệ sẽ tăng lên như thế nào, phòng sau này cần đến.

Một đường đi đến tàn tích Trùng Tiêu lâu, Đinh Nguyệt Hoa chỉ vào đống đổ nát còn chưa dọn đi nói với Triển Chiêu: “Triển Đại ca, huynh xem, đó chính là Trùng Tiêu lâu trước kia!” Trong giọng nói có mơ hồ đắc ý cùng sung sướng.

Triển Chiêu nhìn chòng chọc đống phế tích, không ức chế được cơn run rẩy. Chỉ mới nhìn thấy những thứ này thôi, y đã có thể tưởng tượng được chuyện xảy ra ngày hôm đó khốc liệt đến thế nào. Y không cách nào khống chế được sự sợ hãi cùng căm hận dâng lên trong lòng, nhưng trên tất cả vẫn là vui mừng – thật may là, cuối cùng Ngọc Đường cũng nhảy vào trong hồ nước đó, may là, Tưởng Tứ ca cũng tới thăm dò tin tức thật đúng lúc.

Đinh Nguyệt Hoa nhìn Triển Chiêu sắc mặt trắng bệch từ đầu tới cuối đều không lên tiếng, tự cho là y đã từ bỏ hy vọng, vì vậy cũng không nói gì nữa. Chỉ cần Triển Chiêu chấp nhận chuyện Bạch Ngọc Đường đã chết, nàng sẽ có cơ hội. Chỉ cần nàng chậm rãi tiếp cận y, dùng sự dịu dàng của mình khiến cho y cảm động, một ngày nào đó, Triển Chiêu sẽ đón nhận mình. Đinh Nguyệt Hoa nghĩ như vậy, thậm chí ngay cả hành động sau này cũng đã chuẩn bị kỹ càng.

“Đinh cô nương, chúng ta đến đây khá lâu rồi, có phải là nên trở về rồi không?” Hồi lâu, Triển Chiêu chậm rãi mở miệng. Y cần phải trở về bình ổn lại tâm tình của mình, y đã sắp không khống chế được sát ý đang sôi trào. Nhìn thủ phạm ở ngay trước mắt mình cười đắc ý, y thật không cách nào nhịn được. Nhưng vừa nghĩ tới Bạch Ngọc Đường nhẫn nại tất cả cũng chỉ vì muốn tra rõ chân tướng, y lại tiếp tục nhịn xuống, vì Bạch Ngọc Đường. Bởi thế, y nén nhịn đầy một bụng sát khí, cố gắng khiến cho mình mở miệng một cách thật bình thản.

Đinh Nguyệt Hoa cho là mục đích của mình đã đạt được, đầu óc bị sự phấn khích làm cho mụ mị, nàng hoàn toàn không để ý đến tâm tình chập trùng bất định của Triển Chiêu. Nghe thanh âm Triển Chiêu có chút run rẩy, nàng còn tưởng rằng y chỉ là quá đau lòng mà thôi. Vì vậy Đinh Nguyệt Hoa luôn thông minh nhanh trí đã bị sự tự kiêu của mình che mờ hai mắt.

Hai người trở lại công quán. Triển Chiêu lấy lí do mình cần nghỉ ngơi, đuổi Đinh Nguyệt Hoa còn đang muốn ra sức an ủi mình đi, trở lại viện tử của mình. Vừa về tới phòng, Triển Chiêu liền ngồi xuống bên bàn lặng im suy nghĩ. Ngay cả bữa trưa cũng không đi ăn. Đến chiều, Bạch Ngọc Đường ra ngoài từ sáng sớm trở lại, nghe nói Triển Chiêu cùng Đinh Nguyệt Hoa ra ngoài tới tận trưa, sau khi trở về ngay cả cơm trưa cũng không ăn mà cứ im lìm ở trong phòng. Bạch Ngọc Đường quýnh lên, liền vội vàng khách sáo với người khác rồi vội vã trở lại viện của mình.

Gõ cửa một lúc mà không thấy Triển Chiêu mở cửa, Bạch Ngọc Đường liền trực tiếp đẩy cửa vào. Chỉ thấy Triển Chiêu khi thì chau mày, khi lại thả lỏng không ít, mà bầu không khí chung quanh lại ngột ngạt tràn ngập sát khí. “Miêu Nhi, ngươi làm sao vậy?” Bạch Ngọc Đường đi tới, ôm lấy Triển Chiêu, quan tâm hỏi.

Triển Chiêu phục hồi tinh thần lại, biết là Bạch Ngọc Đường, cũng thả lỏng tinh thần, tựa vào bả vai Bạch Ngọc Đường: “Ngọc Đường, ta đã đến Trùng Tiêu lâu!”

“Ngươi đi đến chỗ đó làm gì?” Bạch Ngọc Đường có chút lo lắng hỏi, “Chuyện đã qua, ngươi không cần nghĩ quá nhiều, hơn nữa, không phải bây giờ ta đã trở lại rồi sao? Mặc dù không thể quang minh chính đại xuất hiện trước mặt mọi người, nhưng chỉ cần chuyện này kết thúc là ta có thể một lần nữa trở lại thế gian này rồi!”

Triển Chiêu rầu rĩ gật đầu: “Ta biết!” Chẳng qua là y không muốn để người trước mắt chịu tổn thương, cũng giống như Bạch Ngọc Đường một mực thương yêu che chở y, y cũng muốn bảo vệ người vẫn luôn vì mình mà suy tính mọi chuyện. Cho nên Triển Chiêu âm thầm hạ quyết tâm trong lòng, nhất định phải bảo vệ Bạch Ngọc Đường thật tốt, bất kể phải trả cái giá lớn thế nào.

Bạch Ngọc Đường thấy tâm tình Triển Chiêu tựa hồ đã bình phục rất nhiều, cũng không suy nghĩ thêm. Kéo Triển Chiêu đi ra ngoài, chuẩn bị bắt Triển Chiêu đi ăn bù bữa trưa. Đối với Bạch Ngọc Đường mà nói, thứ quan trọng nhất, chính là con mèo nhỏ trước mắt mình đây.