Edit: Phong | Beta: Long Nhi

Hồi ức thật dài kết thúc, Bạch Ngọc Đuờng thở dài một hơi, sau đó lặng lẽ chờ phản ứng của Triển Chiêu. Trên gương mặt của Triển Chiêu, không sao nhận ra được nét buồn nét vui, đến cuối cùng còn cúi thấp đầu. Bạch Ngọc Đường chỉ có thể lặng lẽ chờ, chờ Triển chiêu mở miệng.

“Tại sao, ngươi phải mặc hắc y…” Một lúc lâu sau, Triển Chiêu mới hỏi một câu như vậy.

Bạch Ngọc Đường thở phào nhẹ nhõm, ít nhất con mèo này còn nguyện ý nói chuyện với hắn. “Tứ ca nói, chỉ cần ta thay bạch y ra, sau đó dịch dung, tuyệt đối sẽ không có người nhận ra ta. Ta còn tìm một ít lam y, nhưng không dám mặc. Màu sắc đó là màu bình thường ngươi vẫn hay mặc… cho nên…” Bạch Ngọc Đường ấp úng nói ra nguyên nhân thật sự, không dám giấu giếm một chút nào.

“Vậy Đinh Nguyệt Hoa, tại sao lại muốn dồn ngươi vào chỗ chết?” Lúc Triển Chiêu hỏi vấn đề này, thanh âm rõ ràng lạnh hẳn đi. Ngay cả Bạch Ngọc Đường ở cạnh bên cũng cảm giác được một luồng lạnh lẽo hết sức rõ ràng.

Bạch Ngọc Đường cau mày, thật sự là không muốn trả lời vấn đề này. Chỉ là Triển Chiêu trước nay tâm tư tỉ mỉ, chỉ sợ không dối gạt được y, vì vậy hắn cũng đành trả lời theo sự thực: “Bởi vì cô ta đối với ngươi nhất kiến chung tình, mà ngươi thì lại chọn ở bên ta.”

Một câu nói, đơn giản rõ ràng, nhưng lại giải thích được mọi hành động của Đinh Nguyệt Hoa. Chỉ là vẫn còn chỗ sơ hở. Một Đinh Nguyệt Hoa nho nhỏ, làm sao có khả năng điều động người của Tương Dương vương phủ? Hiển nhiên là trong chuyện này vẫn còn quá nhiều điểm đáng ngờ. Chỉ là, bây giờ hai người cũng chẳng còn tâm tình đi thăm dò chuyện này. Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu trước sau chỉ cúi đầu, không khỏi có chút kinh hoảng. Ép y ngẩng đầu lên mới phát hiện ra, khuôn mặt Triển Chiêu đã đẫm nước mắt.

Bạch Ngọc Đường càng thêm hoảng loạn, hắn vội kéo Triển Chiêu vào lòng: “Miêu Nhi, ngươi đừng như vậy! Ta thật sự không cố ý gạt ngươi. Ta cũng rất nhớ ngươi, nhưng mà, ta cũng không còn cách nào khác…”

Triển Chiêu vẫn lặng lẽ rơi lệ, không chịu lên tiếng. Bạch Ngọc Đường không thể làm gì khác hơn là ôm chặt lấy thân thể đã khóc đến run rẩy mà vẫn không chịu nói tiếng nào của Triển Chiêu. Nhất thời, không khí trong phòng cứ như vậy mà ngưng đọng lại. Cuối cùng, Triển Chiêu cũng không khóc nữa, nhưng vẫn chôn chặt trong ngực Bạch Ngọc Đường, một lúc lâu sau mới nghẹn ngào mở miệng: “Ngọc Đường, nguơi trở về là tốt rồi!” Hai tay y nâng lên, ôm chặt Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng vuốt lưng Triển Chiêu, giúp y thuận khí. Cảm giác hô hấp của Triển Chiêu dần ổn định lại, mới kéo người từ lồng ngực mình ra, lại thay y vuốt lại mái tóc hơi rối bời. Nhìn viền mắt Triển Chiêu đỏ hoe, không tự chủ được ấn môi mình lên, hôn thật khẽ khàng. Sau đó, đôi môi dời xuống, tìm kiếm môi Triển Chiêu, dịu dàng hôn.

Nụ hôn vừa kết thúc, Bạch Ngọc Đường lại ôm Triển chiêu vào lòng. Triển Chiêu vì hành động của hai người mà có chút xấu hổ đỏ mặt, lại chôn mặt mình vào ngực Bạch Ngọc Đường lần nữa.

“Ta nói này Miêu Nhi, cũng không phải là lần đầu tiên, rốt cuộc ngươi ngượng ngùng cái gì?” Bạch Ngọc Đường vừa thấy cử động của Triển Chiêu liền bắt đầu mở miệng trêu chọc. Mỗi lần thấy vẻ mặt ngượng ngùng của Triển Chiêu, hắn lại nhớ tới lần đầu tiên hai người phát sinh quan hệ, sáng ngày hôm sau cả người y đỏ bừng như sắp nhỏ máu đến nơi. Triển Chiêu như vậy, luôn khiến hắn nghĩ tới một từ —— phong hoa tuyệt đại. Chỉ là, hắn tuyệt đối không dám nói với Triển Chiêu, dù sao thì móng vuốt của Ngự Miêu cũng cực kỳ sắc bén.

Quả nhiên, Triển Chiêu trong ngực hắn đã lập tức giương móng vuốt —— hung hăng nhéo cánh tay Bạch Ngọc Đường một cái: “Bạch Ngọc Đường!!” Nhưng vừa nghe thấy tiếng Bạch Ngọc Đường hít một hơi lạnh, động tác trên tay lại biến thành vuốt khẽ. Đáy mắt Bạch Ngọc Đường lập tức hiện lên ôn nhu vô hạn, còn cả vẻ đắc ý không cần nói cũng biết nữa.

“Miêu Nhi, chuyện này, ta không cho phép ngươi suy nghĩ nhiều, cũng không cho ngươi tự trách!” Bạch Ngọc Đường đột nhiên nghiêm nghị lên tiếng, nhưng trong giọng nói lại chứa quá nhiều bất an và lo lắng.

Triển Chiêu ngẩn người, mới nghĩ ra Bạch Ngọc Đường nói đến là chuyện gì. Y rời khỏi ngực Bạch Ngọc Đường, ngẩng đầu, chăm chú nhìn hắn: “Ta sẽ không!” Thanh âm ẩn chứa kiên quyết trước đây chưa từng có. Sau đó, y lại tựa vào vai Bạch Ngọc Đường, chậm rãi mở miệng, “Ngọc Đường, chờ chuyện này kết thúc, chúng ta cùng nhau trở về Hãm Không đảo. Sau đó, ngươi cùng ta đến Khai Phong, chờ ta từ quan xong, chúng ta liền cùng nhau đi khắp thiên hạ, đợi khi nào chúng ta mệt mỏi thì trở về rừng đào tiểu trúc. Chừng nào chán, lại đi tiếp… Sau đó thu dưỡng mấy hài tử, ở bên nhau đến già, có được không?”

Bạch Ngọc Đường ôm lại Triển Chiêu, gật đầu trả lời: “Đương nhiên là được! Chỉ cần ngươi muốn, tất cả đều được. Miêu Nhi, ngươi mệt rồi, ngủ một lát trước đi!”

“Ta không muốn…” Triển Chiêu khẽ lắc đầu kháng nghị, “Một khi ngủ, ngươi sẽ lại rời xa ta mất…” Thế nhưng âm thanh lại càng lúc càng nhỏ.

“Không đâu, ta sẽ ở lại bên cạnh ngươi.” Bạch Ngọc Đường nhỏ giọng vỗ về. Trong khoảng thời gian này Triển Chiêu chịu đau khổ giày vò như thế nào, hắn đều thấy, đương nhiên biết Miêu Nhi nhà mình mệt mỏi biết bao nhiêu.

“Vậy thì tốt! Ngươi không được đi đâu nữa đấy!” Triển Chiêu nói một cách trẻ con, đưa tay ôm lấy cổ Bạch Ngọc Đường.

Thấy hành động bất an của Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường thở dài: “Miêu Nhi, ta sẽ không đi đâu nữa!” Không nghe thấy tiếng trả lời, hắn mới phát hiện ra Triển Chiêu đã nhắm mắt lại, hơi thở đều đặn, ngủ thiếp đi rồi. Ánh mắt Bạch Ngọc Đường toát ra sự đau lòng vô hạn. Miêu Nhi này đã mệt mỏi đến vậy rồi, còn sợ mình biến mất. Bạch Ngọc Đường bế Triển Chiêu lên, thấy y chỉ dụi dụi, cũng không có vẻ sẽ tỉnh, mới đi đến bên giường.

Đến mép giường, Bạch Ngọc Đường mới phát hiện Triển Chiêu cứ ôm chặt lấy cổ mình nhất quyết không buông. Nếu miễn cưỡng mà kéo ra, chỉ sợ lại quấy nhiễu đến giấc ngủ yên khó khăn lắm Triển Chiêu mới có được, bất đắc dĩ, Bạch Ngọc Đường cũng không thể làm gì khác hơn là cùng nằm xuống. Cảm nhận tiếng hít thở nhịp nhàng của Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cũng nhắm mắt lại dưỡng thần.