Edit: Phong | Beta: Long Nhi

Niên niên tràng đoạn thanh minh nhật, bán trản tàn tửu nhập mộng hồn. (Mỗi năm trường đoạn thanh minh, rượu thừa nửa chung đi vào hồn mộng.)

Đêm, trăng sáng, sao thưa. Sâu thẳm trong rừng đào, có một tòa mộ phần cô độc. Một bóng lam nửa dựa vào mộ bia, trong lòng ôm một vò rượu, thỉnh thoảng lại nâng lên uống một hớp, nhưng hơn phân nửa đều đổ cả lên người. Mà người đó lại dường như không hay biết, vẫn như cũ, mặc cho hương rượu vương đầy trên áo.

“Ngọc Đường, ta lại đến thăm ngươi đây.”

Hồi lâu, lam y nhân tựa như đã uống đủ rượu rồi, mới mặc cho vò rượu trong lòng lăn xuống đất, cũng chẳng màng phần rượu dư sóng sánh tràn đầy ra, hương rượu nhuộm khắp một vùng.

“Ngọc Đường, hình như cho tới bây giờ ngươi vẫn chưa hề trở về gặp ta!”

Trong mắt lam y nhân toát ra vẻ tuyệt vọng sâu sắc, còn có ba phần điên cuồng. “Ngươi đúng là một tên lừa gạt, còn nói cái gì sẽ luôn ở bên cạnh ta, kết quả thế nào? Ngươi cư nhiên một mình đi Trùng Tiêu lâu. Không phải ngay cả mèo ngươi cũng có thể nháo tung lên sao? Vậy tại sao không phá sập cái lâu kia đi!” Dần dần, tiếng thì thầm lẩm bẩm nhỏ dần đi, hơi thở của lam y nhân cũng dần bình ổn, nhưng nỗi tuyệt vọng giữa đôi mày đang nhíu lại kia, vẫn không sao tan đi được.

Một trận gió nổi lên, một bóng trắng xuất hiện bên lam y nhân, khẽ thở dài, ngay sau đó khom lưng ôm lấy con người đang chìm sâu vào cơn say mà vẫn không sao quên được nỗi đau thương kia. Sức nặng trên tay làm bạch y nhân nhíu chặt mày: “Mèo thối, gầy như thế này!” Cẩn thận ôm người trong lòng đi đến căn phòng nhỏ cách đó không xa. Cẩn thận đặt người lên giường, nhẹ nhàng đắp kín chăn. Sau đó ngồi lại bên giường, dịu dàng xoa mi tâm người nọ, cúi xuống bên tai y nhỏ giọng thì thầm: “Miêu Nhi, ta nhất định sẽ trở về!” Sau đó, đứng dậy, đi ra cửa.

Sáng sớm, không khí ẩm ướt tươi mát trong rừng đào thoang thoảng một mùi hương thơm ngát.

“Ngọc Đường!”

Đột nhiên, một tiếng thét to phá tan bầu không khí tĩnh lặng buổi sáng. Người trên giường đột nhiên kinh hoàng ngồi bật dậy. Ngồi ngẩn hồi lâu liền lao ngay xuống giường, lảo đảo nghiêng ngả phóng ra ngoài. Một phụ nhân xinh đẹp bỗng xuất hiện ở cửa, đỡ lấy lam y nhân: “Triển Chiêu, đệ làm sao vậy?”

“Đại tẩu, Ngọc Đường đã về có phải không?” Lam y nhân – Triển Chiêu cẩn thận hỏi phụ nhân kia. “Đệ cảm nhận được hắn đã trở lại! Ngày hôm qua không phải Lô đại ca đưa đệ về có đúng không?”

“Tiểu Miêu, đệ không nên như vậy, Ngọc Đường đã đi rồi! Đệ như vậy sẽ càng khiến hắn không an lòng!” Lô phu nhân đau lòng nói, trong lòng bắt đầu đem Ngũ đệ nhà mình ra mắng, một con người tốt như vậy cũng bị mang ra đùa thành nông nỗi này. Nhưng vì đại cục, cũng đành phải nhẫn tâm lừa dối con người đã quá sức mỏi mệt này.

“Không phải vậy, Ngọc Đường nói hắn nhất định sẽ quay về! Đệ nghe thấy, cho nên hắn sẽ trở lại.” Lô phu nhân thở dài trong lòng, thật sự đã không biết nên tiếp tục lừa gạt thanh niên nhạy bén này như thế nào.

“Triển đại ca sao rồi?” Một thanh âm thanh thuý truyền tới, sắc mặt Lô phu nhân khẽ biến rồi nhanh chóng khôi phục lại bình thường. Xoay người nhìn về phía người vừa tới, cười nhạt một cái.

“Không sao cả, Tiểu Miêu nằm mơ mà thôi.” Lô phu nhân lại chuyển đề tài: “Đinh cô nương có chuyện?”  Lời nói ra là câu hỏi bình thường, nhưng trong mắt không biết vì sao lại thoáng chút cảnh giác, như thể phòng bị điều gì.

Tiếp theo đó, một thân thuần bạch xuất hiện trước mắt hai người. “Không có gì, chẳng qua là tới thăm Triển đại ca một chút thôi. Triển đại ca, thương thế của huynh ra sao rồi? Nguyệt Hoa và hai vị ca ca đều vô cùng lo lắng!”

Trên gương mặt tiều tụy của Triển Chiêu hiện lên một tia cuồng tiếu đạm nhạt, cũng không trả lời, lại nhìn Đinh Nguyệt Hoa một chút, tựa hồ không rõ tại sao nàng ta lại ăn mặc như vậy. Một lúc lâu sau, y mới chậm rãi mở miệng: “Triển mỗ đã không còn gì đáng ngại, hơn nữa, Ngọc Đường đêm qua đã về. Đại tẩu, mộ phần kia, có phải là không cần nữa rồi đúng không?”

“Tiểu Miêu, đệ đừng nói bậy. Ngũ đệ đã đi rồi!” Giọng của Lô phu nhân có chút nghiêm nghị, nhìn người hơi e ngại: “Nguyệt Hoa, cô xem… chuyện này…”

Trong mắt Đinh Nguyệt Hoa lóe lên chút đố kị, nhưng ngoài mặt lại vui vẻ an ủi: “Không sao đâu, Ngũ ca đã đi, từ từ Triển đại ca sẽ chấp nhận, đến lúc đó mọi chuyện sẽ tốt thôi.” Đáy mắt nàng toát lên vẻ đắc ý, mặc dù chỉ thoáng qua rồi biến mất nhưng vẫn bị Lô phu nhân nhạy bén bắt được. “Nếu Triển đại ca không có gì đáng ngại, vậy Nguyệt Hoa xin cáo từ. Lô đại tẩu, Nguyệt Hoa xin phép.” Tùy ý chào một cái, Đinh Nguyệt Hoa quay người rời đi. Nhìn nàng từ từ đi xa, thần sắc Lô đại tẩu lộ ra vẻ phức tạp, cuối cùng bình tĩnh lại: “Tiểu Miêu, đệ nghỉ ngơi thêm đi, đại tẩu đi lấy thuốc cho đệ.”  Nói rồi, đỡ người vào phòng, lại dặn dò thêm mấy câu rồi mới rời đi.