Mộng Tu Tiên

Chương 13: Chương 13 Âm linh căn

Sau đó cả năm người triệu gọi phi hành,xé gió mà lao đi.Lại nói về Minh Tiến,sau khi đi theo vị cô nương nọ,vòng qua vài con phố cuối cùng cũng tới một ngôi nhà nhỏ.Thiếu nữ nhẹ nhàng đẩy cửa vào,sau đó cúi mình mời hắn,Minh Tiến không hề khách khí bước vào,lại tò mò nhìn ngắm một hồi.Căn nhà tuy nhỏ bé nhưng bài trí vô cùng trang nhã,có cả bể cá cùng non bộ toát ra khí thế nhàn nhã của một văn nhân ẩn cư.Sau khi Như Như cho phụ thân uống thuốc mà Minh Tiến ban cho,thấy phụ thân sắc mặt hồng hào trở lại thì vui mừng tới mức phát khóc.Phụ thân nàng lại cứ nhất quyết đòi gặp vị cứu nhân kia,dù biết là người vừa mới ốm dậy sức khỏe rất yếu,nhưng nàng nào dám cãi lời.Đành nhu thuận đõ tay phụ thân đưa ra phòng khách.

Minh Tiến vốn đang ngồi uống trà,lại thấy phía sau có người đang được vị cô nương nọ dìu ra.Nhất thời hắn thi triển Thấu Tâm thuật,đột nhiên khóe mắt giật giật lên mấy cái,rớt cả cốc trà xuống đất vỡ tan.

- Âm linh căn,không tốt!

Hắn thốt lên,Như Như thấy vị nọ đột nhiên sửng sốt tới mức rơi cả cốc trà thì ngây người.Đỡ phụ thân ngồi lên ghế rồi mới quay sang phía hắn,lễ phép hỏi.

- Tiền bối,sao sắc mặt người lại khó coi như vậy.Gia phụ dùng đan dược ngài ban cũng đã khỏe lại rồi,còn điều gì khiến người lo lắng như vậy?

Minh Tiến ra hiệu im lặng,một lần nữa thi triển Thấu Tâm thuật lên vị nho sinh già này.Hồi lâu mới thở dài ảo não nói.

- Lão bá,người trong thân thể mang dị tính Âm linh căn.Không tốt chút nào,thọ nguyên của lão bá chắc không quá hai năm nữa đâu!

Âm linh căn là một linh căn có đặc tính khá quái dị.Nếu người mang âm linh căn là nữ nhân thì tu tập tự nhiên có lợi hơn người,nhưng đằng này lại là nam nhân mang Âm linh căn.Âm thịnh,dương suy nên thọ nguyên đại giảm.Vị nho sinh này lại chỉ mới là Khai Quang trung kỳ,cầm cự tới tuổi này đã là cực kì hi hữu rồi.Như Như thì sắc mặt đại biến,lao vào lòng phụ thân mà òa khóc.Vị nho sinh kia khẽ vuốt tóc nàng rồi chắp tay bái Minh Tiến.

- Đa tạ tiền bối ban đan dược!

Lại nhìn tới vị nữ tử đang khóc tấm tức trong lòng mình thì hít một hơi,sau đó mới nói tiếp.

- Việc tại hạ có Âm linh căn từ lâu mẫu thân của Như Nhi cũng đã biết.Nàng cũng đã bôn tẩu khắp nơi tìm kiếm dược phương,cuối cùng vì quá lao lực nên qua đời khi Như Nhi mới lên ba.Tuy vậy cũng may mắn tìm được một quả Chí Dương Mệnh,cho nên tại hạ mới có thể gắng gượng tới giờ.Âu cũng là số mệnh cả!

Minh Tiến trầm ngâm không nói thêm một câu nào,hắn đang chìm trong suy tư,có gắng tìm tòi trong kiến thức xem có cách nào thay đổi linh căn này không.Cứu một mạng người hơn xây bảy tháp phù đồ,uống hồ thân là trân truyền phật tông hắn không thể làm ngơ.Vũ Nham thấy vị tiền bối nọ trầm ngâm thì không có hành động gì,chỉ lặng lẽ vuốt tóc Như Nhi,âm thầm ngắm nàng,đột nhiên khẽ nói.

- Như Nhi,con giống mẫu thân lắm,biết không?Hiên Hiên,nếu nàng ấy có linh thiêng chắc đang rất hạnh phúc đấy!

Vũ Nham khe khẽ thở dài,sau đó quay sang với Minh Tiến.Ánh mắt tràn ngập sự van lơn nói.

-Tiền bối,tại hạ có một thỉnh cầu,mong tiến bối chấp nhận!

- Lão bá cứ nói,còn nữa đừng gọi ta là tiền bối.Ta tên Minh Tiến,gọi là công tử được rồi.Ta vào tu tiên giới mới chỉ được vài tháng mà thôi!

Hắn nói xong thì thu lại bộ áo cà sa,để lộ ra thực lực chân chính là Khai Quang hậu kỳ đỉnh phong.Vũ Nham thì không nói gì,cho rằng vị này tính tình cổ quái nên cũng vui vẻ đáp ứng.Lại nói.

- Vậy công tử có thể đáp ứng ta một chuyện được không?

- Lão bá cứ nói,chỉ cần là không phải sát nhân hay vi phạm luân thường ta sẵn sàng giúp lão bá!

Vũ Nham nhìn xuống nữ tử trong lòng mình,ánh mắt tràn ngập yêu thương,không ngẩng đầu lên mà nói.

- Mong công tử thay ta chiếu cố cho Như nhi!

- Phụ thân!

Như Như òa lên nức nở,Minh Tiến nhất thời ngây ngốc.Hắn chỉ mới chân ướt chân ráo vào tu tiên giới,bảo vệ mình chưa chắc đã xong.Nay nếu thêm một người nữa chỉ sợ hắn xoay sở không kịp,cho dù là có ba món thần binh mà Huệ Tuệ tặng cho cũng chưa chắc đã lo nổi.Hắn đang rối bời thì Như Như đã quỳ lạy hắn mà nói.

- Tiền bối,Như Như xin người tìm cách cứu gia phụ.Như Như xin nguyện làm nô tỳ hầu hạ người cả đời!

Minh Tiến rối bù đầu,lúc này hắn cần tĩnh lặng để suy nghĩ mà cả hai người cứ dồn hắn vào thế bí này khiến hắn cau mày.Tay vận pháp quyết,miệng thốt ra phạn âm.Tức thì kim quang đại thịnh,không gian hiện ra một chữ “ Vô” màu vàng kim.Tức thì cả ba người trong giây lát im lặng,trong lòng đột nhiên trống rỗng.Chừng uống cạn một cốc trà thì Minh Tiến mới mở mắt,mỉm cười nói.

- Lão bá,bênh của người còn có thể chữa được!

Vũ Nham trợn mắt,có phải vị này đang đùa hắn hay không?Vốn trước giờ chưa nghe ai nói có thể chữa trị Âm linh căn cả.Minh Tiến thì trầm ngâm,chữa thì không có cách,chỉ có cách là hủy đi tu vi người này sau đó cho tu luyện bí pháp thuộc tính Dương cương để tự bản thân trung hòa lại thôi.Người khác chưa ai chữa nổi vị họ đều không có biên pháp nào cải biến tu vi của người bị Âm linh căn này.Nhưng với hắn thì khác,trong tay hắn có Như Lai Quyết nên việc này chỉ như lấy đồ trong túi thôi.Tuy nhiên còn cần phải xem khả năng chịu đựng của vị lão bá này thế nào đã.

- Tiến bối không đùa ta đấy chứ?

Vũ Nham run run hỏi,đã vậy Minh Tiến nói thẳng ra luôn.

- Không đùa,ta thân là phật tông.Có bí pháp có thể mang tu vi hiện thời của lão bá phế đi,sau đó lão bá chỉ cần tu luyện một tâm pháp Chí Dương Chí Cương là bệnh tật tự động thoái lui.Chỉ là lão bá tuổi đã cao,chỉ sợ lúc đả tọa phá bình cảnh có chút khó khăn!

Nói tới đây thì không khỏi nhíu mày,lại dùng Thấu Tâm thuật mà nhìn lão già thư sinh này.Chỉ thấy trên đầu lão rất nhanh ngưng tụ một làn bạch khí tinh thuần. “Rất tốt,ý chí của người này cũng không hề kém,dẫn phật thì dẫn hẳn tới tây thiên,đã vậy thì cố gắng một phen vậy.”Minh Tiến nhủ thầm,vẻ mặt vui vẻ lên.

-Được,tại hạ xin thử một phen!

- Phụ thân!

Như Như hoảng hốt hô lên,mặt nàng tràn ngập vẻ lo lắng.Minh Tiến trấn an luôn.

- Cô nương không nên lo lắng,ta đảm bảo phụ thân cô khỏi bệnh.Giờ cô nương vui lòng lui ra bên ngoài,cho dù có thế nào cũng không được làm phiền lúc ta xuất lực.Bằng không thì hậu quả khó lường!

Tới khuya hôm đấy,Minh Tiến lẳng lặng rời khỏi nhà của Vũ Nham.Trong đêm phi thân quay về phòng trọ.Hôm đó với sức chín trâu hai hổ,cuối cùng hắn cũng đã phế đi toàn bộ tu vi của Vũ Nham,lại lưu lại cho lão bộ Dịch Cốt Kinh của phật tông cùng năm viên đan dược mỗi loại.Sau lần này hắn thấy tu vi của mình quá nhỏ bé,nếu không dùng tới kim cương cà sa kia thì với thực lực của hắn không tài nào phế đi tu vi của Vũ Nham cả.Điều này khiến hắn quyết tâm tu tập hơn.Tư chất Vũ Nham thì tầm thường nhưng Như Như thì có hỏa linh căn nên hắn quyết định trợ giúp hai người một phen.Đi một mạch về tới nhà trọ,hắn leo qua của sổ vào phòng,lăn ra ngáy một giấc tới tận trưa hôm sau mới tỉnh.

Ngủ cho thật no căng mắt,cuối cùng khi cái bụng sôi lên biểu tình thì Minh Tiến mới chịu thức dậy.Hắn viện cớ mình mệt mỏi,không muốn xuống nhà mà gọi tiểu nhị mang đồ ăn lên tận phòng,tiểu nhị vốn lần trước đã được hắn cho hai linh thạch nên vui vẻ làm theo ngay.Khi hắn bê đồ lên phòng thì vô cùng cung kính,Minh Tiến cũng chẳng hẹp hòi gì mà thưởng thêm cho hắn vài viên linh thạch nữa.Tiểu nhị thấy hắn cho liền mấy linh thạch thì vui vẻ vô cùng,lại ngó thấy hắn cứ ngáp ngáp mãi thì cho là người này thức đêm tu tập nên mới dậy trễ như vậy.Hắn ngần ngừ một hồi mới hỏi.

- Khách quan,ngài chẳng hay đã nghe tin tức về một vị tán tu Ngưng Phong kỳ tới Tam Môn trấn chúng ta chưa?

Với người tu tiên mà nói,có cơ may gặp mặt các tu sĩ cấp cao là một cơ hội cầu còn khó.Uống hồ nếu có thể xin vị tu sĩ ấy chỉ điểm cho vài điều thì quả thật có lợi ích vô cùng lớn.Tiểu nhị nghĩ rằng hắn đã ình không ít lợi,thế nên cũng nên đáp lễ cho hắn một chút điều tốt.Minh Tiến nghe vậy thì hơi ngẩn ra,sau đó khoát tay nói.

- Ồ,có người có tu vi cao tới mức ấy xuất hiện tại đây sao?

- Không giấu gì khách quan,người đó mới xuất hiện ở trấn hôm qua thôi.Nghe mọi người đồn đại là một vị phật tu…

Tiểu nhị khua môi múa mép một hồi,lại đem việc người kia diệt sát Huyết Ma thủ chỉ với một chiêu thêm mắm dặm muối cho thêm phần ly kì,hồi hộp. “Tên tiểu nhị này có năng lực chém gió thành thần ác thật”.Minh Tiến nhủ thầm,nhưng ngoài mặt thì trầm ngâm.Phật tu kia không phải là hắn thì là ai nữa.Lại nghe tiểu nhị nói thêm.

- Vị phật tu này nghe nói ngay cả Lâm Phong công tử cũng phải cúi đầu nể sợ.

- Khoan,Lâm Phong là ai?

Tiểu nhị ngẩn người ra,trong lòng nhủ thầm “Không lẽ ngày cả Lâm Phong công tử nổi danh mà y cũng không biết hay sao?”.Sau đó lại mỉm cười mà đáp.

- Khách quan chắc là tán tu nên không rõ cũng đúng.Lâm Phong công tử là người của Thiên Tinh cung,tu vi đã đạt tới cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ đỉnh phong.Trong tu tiên giới vốn đã lưu truyền việc vị công tử này hạ sát được một vị Yêu tu Nguyên Anh hậu kỳ!

Nói xong thì mặt hiện lên vẻ sung bái,còn Minh Tiến nghe cũng chỉ biết vậy.Cười mà cho hắn thêm năm viên linh thạch nữa,lại hỏi tiếp.

- Trong trấn này có nới nào may quần áo tốt không?Ta muốn mua lấy vài bộ,bộ đồ này cũ quá rồi.

Minh Tiến vờ nhìn nhìn xuống thân mình mà lắc đầu,tiểu nhị nghe vậy thì cười tươi mà nói.

-Khách quan,tiệm may thì không thiếu tiệm tốt.Chỉ là ngài muốn quần áo như thế nào thôi.Trong trấn này may đồ thì mỗi cửa tiệm một kiểu.

Minh Tiến khóe mắt khe khẽ đảo láo liên,vẫy tay gọi tiểu nhị thì thầm vào tai hắn một hồi.Sau đó lại đưa cho hắn một số linh thạch.Xong xuôi thì cười to,vỗ vỗ vai hắn mà nói.

- Đấy,cứ như vậy là được!

Tiểu nhị thì vui vẻ cầm linh thạch,mặt mày tươi rói cúi đầu bái lễ rồi lui ra khỏi phòng.Minh Tiến cũng buông đũa,ngồi uống trà cho tiêu cơm.Sau đó thì lên giường đả tọa.