Nhưng ngay sau đó, cảnh trong mơ lại thay đổi, cô phát hiện ra mình đang đứng đơn độc giữa căn phòng rộng hào nhoáng. Cánh cửa lớn được mở ra, mọi thứ như một bộ phim quay chậm, người đàn ông từ tốn bước vào, do ngược sáng nên vẫn không nhìn rõ khuôn mặt anh, chỉ biết anh có dáng người cao ráo, bước chân khoáng đạt đầy vẻ quý tộc, mang một sức hấp dẫn chết người. Nhưng anh chỉ nhìn cô lạnh lùng, giới thiệu với cô: “Đây là Vương Mẫn, bạn gái của anh.”

“Bạn gái?”

“Ừ.” Anh nói đơn giản, nhưng hành động lại thể hiện mọi điều với cô.

Anh nhẹ nhàng hôn người con gái bên cạnh, ngay trước mặt cô.

Cô nhìn cảnh đó một cách bất ngờ, trái tim đang đóng băng bỗng như nhói lên đau buốt, từng cơn dội thẳng vào góc mềm yếu nhất trong lồng ngực. Cô bỗng thấy trời đất như tối sầm, trái tim đau nhức đến nỗi không thể kím nén, khiến cô chút nữa thì kêu hét lên thành tiếng.

Đó chỉ là một giấc mơ.

Cô nói với mình như vậy trong mơ.

Nhưng thật lạ lùng, cho dù biết đó chỉ là cơn ác mộng, nhưng trong giây lát cô không sao tỉnh lại được.

Thậm chí, cũng không cách nào nhắm được mắt, nên cô chỉ đành mở to mắt nhìn hai người đang diễn trò thân mật trước mặt cô.

Cô muốn kêu thét lên, nhưng cổ họng như bị nhét một nắm bông, nghẹn đến nỗi cô không sao thở được.

Cuối cùng, một âm thanh khe khẽ không biết từ đâu vọng lại đã cắt đứt những chuyện hoang đường ấy.

Mọi cảnh vật trong chớp mắt đã biến mất trong không trung như con lốc xoáy, biến thành không khí, không sao tìm lại được, dù chỉ một dấu vết nhỏ. Vào cái giây cuối cùng khi cô tỉnh lại, cô cũng đã nhìn thấy gương mặt người đàn ông. Là ánh mắt đầu tiên, cũng là cuối cùng, trong cả giấc mơ.

Đương nhiên cô biết đó là ai, từ đầu tới cuối, cô đều biết rõ, đó là ai.

Khi mở mắt ra, ánh trăng tươi mát tỏa xuống bệ cửa sổ, như tấm màn trắng mờ mờ. Buổi đêm tĩnh lặng...

Tần Hoan tỉnh dậy hoàn toàn, chỉ là chưa thở lại được bình thường, tim vẫn đập mạnh, liên hồi như trống trận, như có khối đá nặng ngàn cân đè lên trong lồng ngực.

Cô yên lặng một lát rồi cổ họng khô rát, cả người như chui ra từ sa mạc, mất nước một cách trầm trọng. Cô nghĩ tới việc uống nước, thực ra cốc nước để ngay đầu giường, nhưng cô thò tay theo thói quen, lại chỉ chạm vào khoảng không.

Cô lặng đi trong giây lát, rồi chợt nhớ tới một việc.

Nghiêm Duyệt Dân.

Cô lồm cồm ngồi dậy, với tay bật đèn đầu giường. Ánh sáng vàng dịu tỏa xuống, một bên giường trống rỗng, thực ra đó là phía thường ngày cô quen nằm, còn cốc nước lại đặt trên thành giường đầu bên đó.

Chỗ có gối hơi lõm xuống, chứng tỏ có người đã nằm đó, nhưng tấm chăn đã bị cô cuộn khắp người.

Cô có thói quen xấu là cuộn chăn khắp người, bắt đầu từ bé khi cô nằm cách ly bố mẹ, không sao sửa được. Chỉ có duy nhất một khoảng thời gian cô gần như đã sửa được thói quen đó, là vì Cố Phi Trần khi ngủ, anh luôn ôm cô trong lòng, mỗi khi cô dịch ra ngoài, anh lại nhanh chóng ôm cô trở lại. Thực ra đều chỉ là những hành động trong giấc ngủ, nhưng cũng đủ thấy tính sở hữu của con người này mạnh đến thế nào. Vô duyên vô cớ nghĩ tới anh ta, khiến Tần Hoan vừa bình tĩnh lại bắt đầu cảm thấy khó chịu.

Cô bước xuống giường, xỏ vào chiếc dép lê bước ra ngoài ban công nối liền phòng ngủ, khẽ mở cánh cửa kính bước ra ngoài.

Hôm nay lại đúng đêm rằm, trăng đêm vừa to vừa trong, như ở rất gần, treo lơ lửng trên nền trời, cảm giác thò tay ra là chạm tới được.

Lúc này, cho dù không cần đến ánh đèn, ban công vẫn tràn đầy ánh sáng. Nghiêm Duyệt Dân cởi trần, chỉ mặc một chiếc quần dài, đang dựa vào thành ban công hút thuốc.

Đây là lần thứ hai trong ngày cô nhìn thấy anh hút thuốc, động tác thành thục, vẻ mặt lại có chút suy tư, không giống với dáng vẻ của anh trước kia.

Anh nhanh chóng nhận ra hơi thở của cô, quay người lại rồi vội vàng dập điếu thuốc. Anh nói: “Xin lỗi em.”

Cô không hiểu lắm bèn hỏi: “Tại sao?”

Anh nhìn cô cười khẽ: “Anh không nên ra ngoài ngắm trăng một mình.”

Cô cũng cười, bước tới bên cạnh anh, ngẩng cổ nhìn lên trời. Buổi tối hôm đó quả rất đẹp, gió đêm thổi nhẹ không hề lạnh lẽo, ngược lại còn có cảm giác mát lạnh dễ chịu.

Cô giơ tay sửa lại mái tóc trước trán, lộ ra làn da trắng như phấn. Dưới ánh trăng sáng như tuyết, trên cánh tay bỗng lộ ra một vết sẹo màu hồng nhát. Nhưng cô không hề để tâm, vì mới mấy tiếng đồng hồ trước, anh cũng đã hỏi cô.

Khi cô và anh thổi bùng lên ngọn lửa nhiệt tình cho đến khi mệt nhoài, anh chợt hôn lên vết sẹo và hỏi: “Cái này là sao?”

Bình thường có đồng hồ che lấp nên chưa hề có ai phát hiện ra, nhưng khi nãy trong khi tắm, cô tháo đồng hồ ra. Cô giật mình, vốn định giấu anh, nhưng đã không kịp. Im lặng một hồi, rồi đành nói với anh: “Trước kia em đã từng làm một chuyện ngốc nghếch.” Tự biết không thể giấu được bác sĩ, cô cười nhạo mình, rồi quay mặt đi tỏ ý không muốn nói tiếp.

Giọng anh trầm xuống, không nghe rõ biểu cảm là gì: “Là vì Cố Phi Trần?”

Đây là lần đầu tiên anh chủ động nhắc tới cái tên này, cô suýt thì quên mất, khi cô sảy thai nhập viện, là Cố Phi Trần đưa cô đi.

Có lẽ trước khi ngủ nhắc tới cái tên đó, mới khiến cô có giấc mơ như vậy.

Thật sự là ác mộng, bởi vài hình ảnh trong mơ rất giống hiện thực, hơn nữa lại là những ký ức cô không bao giờ muốn nhớ lại trong suốt cả cuộc đời này.

Cảm nhận vẻ đẹp tĩnh lặng dưới ánh trăng, hai người đều im lặng không nói thêm điều gì. Trong không gian như vẫn phảng phất mùi thuốc lá thật nhẹ, mãi lâu sau, Tần Hoan ho một tiếng, cuối cùng cũng nói: “Bao giờ anh đi? Em dạo này bận, e rằng không tiễn anh được.”

Đương nhiên đây chỉ là cái cớ, nhưng Nghiêm Duyệt Dân như không để ý, chỉ nói “Không sao”

Tối nay anh rõ ràng đang có tâm sự. Cô cảm nhận rõ điều đó. Nên cho dù là khi trên giường, là lần đầu tiên cô và anh quan hệ với nhau, anh cũng không hoàn toàn nhập tâm.

Cô cũng vậy.

Nên cô không hỏi bất cứ điều gì.

Cô thậm chí còn hồ nghi không biết làm như vậy có phải sai lầm hay không. Bởi sau đó cô không hề nhận được bất cứ sự an ủi nào, ngược lại còn mơ một giấc mơ đáng sợ mà đã lâu rồi không xuất hiện.

Sáng hôm sau, Nghiêm Duyệt Dân đưa cô đến trường. Ở cổng trường, anh nghiêng người hôn nhẹ lên má cô. Tâm trạng cô vẫn có phần không vui, chỉ chúc một câu lên đường bình an rồi mở cửa xe bước xuống.

Chuyến bay chiều của anh, dừng ở Hồng Kông, rồi mới chuyển sang hàng không quốc tế. Mà suốt cả buổi chiều, Tần Hoan đều phải làm công việc chuẩn bị cho nghi lễ đón sinh viên mới.

Cho đến tận chiều tối, tiếng điện thoại vang lên, Tần Hoan còn đang nghĩ là Nghiêm Duyệt Dân ở Hồng Kông gọi điện thông báo. Cho đến khi nghe điện thoại mới biết không phải, đầu dây bên kia chỉ có một câu: “Anh đợi em ngoài cổng trường.”

Tần Hoan bước ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy chiếc xe quen thuộc đang đậu sẵn ở ngoài cổng. Thực ra ở đó không được phép đỗ xe, nhưng cô biết điều đó chẳng thành vấn đề đối với anh. Vừa đúng lúc tan làm, sinh viên trong trường túa ra, một số đi ăn ở nhà ăn sinh viên, một số đi ra ngoài cổng trường.

Bên ngoài trường học có một dãy phố ẩm thực, cứ đến tối lại tấp nập, chủ yếu phục vụ sinh viên.

Cho dù không bật đèn xe, nhưng xe Cố Phi Trần đỗ ở đó khiến bao nhiêu người chú ý.

Tần Hoan thấy nhiều người dừng lại nhìn, cho dù không muốn cô vẫn đành phải mím môi cúi đầu bước nhanh về phía đó. Tài xế nhanh chóng bước xuống, vòng qua đầu xe, mở cửa sau cho cô.

Cố Phi Trần ngồi ở một bên, chỉ khẽ quay đầu lại nhìn cô, rồi bảo: “Lái xe đi.”

Chỗ ngồi trong xe rất rộng, cho dù có ngăn đôi, không gian đằng sau vẫn còn thừa thãi. Nhưng trong lúc xe khởi động, Tần Hoan đột nhiên cảm thấy lồng ngực tưng tức. Cô mãi mới dằn được cơn chóng mặt, cảnh vật bên ngoài cứ lao vùn vụt ngược về phía sau, xe chạy nhanh về hướng thành phố.

Sắc mặt cô không vui, trầm giọng xuống hỏi: “Anh định đưa tôi đi đâu?”

Cố Phi Trần đang cúi đầu đọc tài liệu, nghe thấy liền liếc sang phía cô khẽ nói: “Đi ăn cơm. Chắc em không quên, trong bản giao kèo đã ký, em có nghĩa vụ này đấy chứ?”

Cô không nói thêm. Khi anh nhắc tới hai chữ “giao kèo”, khóe miệng lộ rõ vẻ mỉa mai, nhưng cô không rõ tại sao trông anh lại có vẻ đăm chiêu?

Mọi thứ đều có thể trở thành món hàng, bất cứ cái gì cũng có thể dùng để trao đổi lợi ích, đây rõ ràng là bài học quan trọng nhất trong cuộc đời mà anh đã dạy cô.

Còn cô cho dù là người bị động trong tiết học, nhưng lại học rất nhiệt tình, áp dụng triệt để.

Cô hoàn thành bài học này, hóa thành người khác, trở thành oan gia với anh.

Địa điểm ăn cơm là một nhà hàng tư nhân, phòng được thiết kế ngăn cách rất tinh tế, tạo không gian vừa riêng tư vừa rộng rãi, phục vụ ở đây đều xinh đẹp, lễ phép, món ăn ngon miệng được tôn lên bởi ánh đèn lung linh trông chẳng khác nào một bức tranh nghệ thuật.

Chủ trì bữa ăn là một quan chức, dẫn theo cả nhà ba người, con trai mới 7, 8 tuổi, ngồi không yên trên ghế, nhìn trước ngó sau, khiến mẹ cậu không khỏi buông lời trách mắng. Đứa trẻ bị mắng khẽ bĩu môi nhưng không dám cãi lại, vội vàng ngồi im lặng.

Đây quả thực là một bữa ăn mang tính gia đình.

Trước khi vào bữa, Cố Phi Trần ôm eo Tần Hoan, giới thiệu một cách tự nhiên: “Đây là vợ chưa cưới của cháu.”

Khi ngồi, anh nghiêng người kéo ghế cho cô, tỏ ra vô cùng lịch sự, khi phục vụ mang canh khai vị ra, anh lại dặn khẽ: “Cẩn thận canh nóng.”

Sự chăm sóc cẩn thận như vậy, khiến đôi vợ chồng trung niên ngồi bên cạnh không ngớt lời khen ngợi: “Tiểu Cố thật cẩn thận, cô Tần đúng là có phúc”

Tần Hoan tỏ ý ngượng ngùng, cười dịu dàng nói: “Cháu cũng nghĩ như vậy.”

Gia đình có vẻ thân thiết với Cố Phi Trần, ít nhất những người có thể gọi Cố Phi Trần là “Tiểu Cố” không phải nhiều.

Người phụ nữ đó lúc sau còn hỏi: “Thế các cháu dự định khi nào cưới?”

Việc này Tần Hoan chưa hề nghĩ tới, còn đang chưa biết trả lời sao, đã thấy Cố Phi Trần quay mặt lại, đỡ lời cô: “Khoảng giữa tháng sau, bây giờ chúng cháu đang chuẩn bị.”

Vẻ mặt của anh không có chút gì giả dối, ngược lại giọng nói lại còn chắc chắn như đinh đóng cột.

Vị quan chức lập tức lên tiếng trách: “Ai dà, tháng sau cưới mà bây giờ cậu mới cho chúng tôi biết, anh chàng này giấu cũng kỹ quá đấy.”

Cố Phi Trần cười khẽ bảo: “Vì Tần Hoan không muốn quá phô trương, nên đám cưới chúng cháu chỉ tổ chức nhỏ gọn, đơn giản, mời vài mời bạn thân thiết tới tham dự, hôm đó chú nhất định phải dẫn cô tới chung vui với chúng cháu đó.”

“Đương nhiên, chắc chắn chú sẽ tới, chắc chắn.” Vị quan chức tỏ ra rất vui vẻ, tiện tay cầm chiếc ly nói: “Nào, hôm nay cô chú chúc các cháu trước, chúc hai cháu hạnh phúc mãi mãi.”

“Cháu cảm ơn” Cố Phi Trần cười nói.

Tần Hoan vừa khẽ nhấp ngụm rượu vang đỏ trong cốc, vừa liếc mắt qua phía bên cạnh. Cô phát hiện, từ đầu tới cuối, Cố Phi Trần đều tỏ ra cực kỳ đắc ý, nụ cười đó vô cùng khinh bạc, nhưng lại rất có chừng mực, nếu quá một chút sẽ thành giả dối, bớt đi lại trở nên quá lạnh lùng. Cũng bởi anh đang cười, nên ánh mắt bớt phần sắc sảo, khiến anh trở nên ung dung điềm đạm, dáng vẻ ôn hòa. Kết hợp với không khí ăn uống kiểu gia đình như thế này thật không chê vào đâu được. Thì ra những khi tiếp đãi xã giao, anh là như vậy.

Cô không khỏi than thầm, chỉ vì bản thân đã chứng kiến vẻ mặt thật của anh. Cô đã nhìn thấy ánh mắt sắc như dao của anh, lướt trên người cô, khiến cô bị thương đến không liền được da. Cô cũng biết anh không hề cười, nhưng khi cười vui thực sự, khóe mắt có hiện lên những vết chân chim rất mờ, không giống như lúc này, đang đeo một chiếc mặt nạ hoàn hảo, cho dù nhìn từ góc độ nào cũng không tìm được điểm nào đáng chê trách.

Huống hồ, trong thế giới riêng của mình, anh và cô đã rơi vào cảnh đối đầu với nhau, nhưng tối nay anh lại thể hiện vẻ âu yếm thắm thiết trước người ngoài. Khi anh nói chuyện, còn khẽ nắm tay cô, đùa nghịch, khi nhắc đến tên cô, ánh mắt anh thậm chí còn toát lên vẻ dịu dàng.

Nhưng vẻ dịu dàng đó, cô dần như đã quên mất lần cuối cùng nhìn thấy là bao nhiêu năm trước.

Cô thực lòng khâm phục anh, đóng kịch giỏi đến vậy, cớ gì không đi làm diễn viên? Biết đâu lại chẳng giành được giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất, đóng góp vinh quanh đầu tiên cho sự nghiệp giải trí của nhà họ Cố.

Nhưng những suy nghĩ trong lòng không hề được biểu lộ trên nét mặt của cô. Điều duy nhất cô phải làm là phối hợp với anh để hoàn thiện vở kịch thân mật này.

Cô không thể vạch trần bộ mặt của anh, bởi anh và cô đang hợp tác với nhau.

Nên cô cũng vẫn để yên trong lòng bàn tay anh. Hơi ấm và sự động chạm quen thuộc này, gồm cả thói quen vừa nói chuyện vừa khẽ vuốt ve tay cô dưới bàn, khiến cô phải cố sức mới khiến mình không để tâm đến nó.

Người phụ nữ bên cạnh lại rất vui tính, cứ thích trò chuyện với cô, hỏi cô chuyện nhà cửa, ví như cô bình thường có đi làm ở ngoài không, khi rảnh rỗi hay làm gì, có sở thích gì đặc biệt...

Cô bị hỏi đến mức rối trí, mấy lần quên cả trả lời, may sao trực giác mẫn cảm lại kịp thời quay về chủ đề chính. Trong lúc đó, cô rõ ràng nhìn thấy anh mấy lần liếc mắt sang cô, khóe miệng vẫn còn cười, nhưng trong ánh mắt thể hiện rõ nét cười chế giễu trên sự đau khổ của ngừoi khác.

Cô đoán là anh cố tình, nếu không sao tay anh cứ ve vuốt cô ở dưới bàn.

Tuy đây là bữa ăn thân mật mang tính gia đình, nhưng dù sao vẫn có người ngoài, anh có thể vừa ngấm ngầm nghịch tay cô, lại vừa đang hoàng bàn chính sự. Cô nghe anh đang thảo luận vấn đề bất động sản với vị quan chức đó, hai người nói từ chính sách vĩ mô mới xuất hiện của đất nước tới những chuyện hậu trường tỉ mỉ không thể công khai, tuy cô không hiểu lắm, nhưng cũng nhận thấy tư duy của anh rất nhanh nhạy và cẩn trọng, nhưng thần thái tự nhiên, thong thả, nhã nhặn, vừa nói chuyện lại vẫn “chăm sóc” được cô, dặn dò cô ăn nhiều hơn, đừng nên kiêng khem.

Hành động này khiến vợ của vị quan chức hết lòng tán thưởng, đôi bàn tay được chăm sóc kỹ lưỡng của người phụ nữ vỗ nhẹ vào tay Tần Hoan nói, khen ngợi hết lời: “Cậu Cố tuổi trẻ tài cao, các cháu đúng là trai tài gái sắc, thật xứng đôi.”

Cô cười nói: “Cảm ơn cô Trịnh quá khen.” Thực ra trong bụng cực kỳ tức giận, nhưng lại không thể xả ra ngay tại chỗ, chỉ đành để tay trái dưới bàn, ngón tay bấm mạnh vào lòng bàn tay Cố Phi Trần, mong sao thoát khỏi cái bàn tay ma quỷ đáng ghét đó.

Nhưng Cố Phi Trần chỉ khẽ chau mày, quay sang cô dịu dàng hỏi: “Em sao vậy?”

Lúc này cả bàn đều dồn sự chú ý lên người Tần Hoan.

Tần Hoan ngây ra, cô không ngờ Cố Phi Trần lại dừng mạch nói chuyện ở giữa chừng, nói với cô bằng cái giọng không hề che giấu.

Cô trừng mắt nhìn anh, không nói được lời nào. Cố Phi Trần chỉ cười, quay sang vị quan chức nọ nửa đùa nửa thật: “Chắc hai chú cháu nói những chủ đề khô khan quá, nên có người không vui, vừa nãy cố tình đạp vào chân cháu để biểu thị phản đối.”

Vị quan chức nọ nghe xong cười ha hả, vội vàng nói: “Đúng, đúng. Đây là bữa cơm gia đình, chuyện quan trường và chính trường chúng ta để sau bàn tiếp.” Rồi quay sang Tần Hoan: “Cháu bỏ qua cho chú nhé, đàn ông là như thế, cô cháu cũng thường trách chú xa cách cô ấy, khiến cô ấy không còn muốn đi ăn ở bên ngoài cùng chú.”

Tần Hoan vội nhoẻn miệng cười bảo: “Chú đừng nói như vậy, mọi người bàn chuyện quan trọng, cháu không có ý gì.”

Tuy nói vậy, nhưng người đối diện thấy cô còn trẻ ngỡ cô vẫn trẻ con, dùng động tác nhỏ ra hiệu cho chồng chưa cưới không được lãng quên cô cũng là hành động bình thường. Trong ánh mắt họ, có sự thông cảm và bao dung, nên tiếp đó, quả nhiên không còn bàn về chuyện quốc gia đại sự, mà quay sang chủ đề trò chuyện bình thường.”

Mọi người ngồi ăn đến tận hơn 9 giờ.

Đến khi kết thúc, Cố Phi Trần nói: “Nghe nói mấy hôm nữa là sinh nhật của cô, chi bằng hôm đó cháu đứng ra chủ trì, tổ chức sinh nhật cho cô.”

Người phụ nữ tươi cười nói: “Anh chàng họ Cố nhà cháu khách sáo quá, thực ra cô luôn coi trọng cậu ấy như người nhà, sinh nhật cô, cháu cũng đến nhé, cô giới thiệu vài người bạn để cháu quen biết, đều là bạn tốt của cô, cũng có những người ngang tuổi với cháu, đều rất vui vẻ.”

“Vâng.” Tần Hoan trả lời.

Hai nhà chia tay nhau ở ngoài cửa.

Tần Hoan theo Cố Phi Trần lên xe, Tiểu Lưu nắm vô lăng hỏi: “Cậu Cố, bây giờ chúng ta đi đâu?”

“Đưa tôi về nhà trước.” Tần Hoan nói.

Cố Phi Trần vừa lên xe đã ngả người ra đằng sao, lim dim mắt, lúc này mới mở mắt nhìn cô.

Lúc tối anh uống khá nhiều rượu, đôi mắt sâu thẳm lúc này càng hấp dẫn, nhìn sang phía cô như đang cười, nói: “Anh thích dáng vẻ của em ban nãy ở bàn ăn hơn.”

“Dáng vẻ gì?” cô ngây ra một lát, rồi mới ngẩng mặt lên, “Dáng vẻ bị anh xoay cho như chong chóng?”

“Không phải”

“Vậy thì là gì?”

“Là dáng vẻ em đeo mặt nạ.” Khi anh nói, đôi mắt khẽ nheo lại, giọng rất khẽ, không nghe ra là tán thưởng hay là chế nhạo, “Nhưng khi cười quả là rất đẹp.”

Phải, cả tối cô đều phối hợp với anh, khuôn mặt như sắp cứng đơ ra.

“Tôi chỉ đang làm tròn nghĩa vụ, anh không phải cảm ơn tôi.”

“Thế sao?” Cảnh hai bên đường yên tĩnh cùng với ánh đèn nhấp nháy tạo thành từng vùng ánh sáng, lướt qua khuôn mặt đang chênh chếch của anh, trong bóng tối cô như không nhìn rõ khuôn mặt anh, chỉ nghe thấy tiếng văng vẳng bên tai, không có một chút tình cảm nào trong đó, “Vậy anh hy vọng em luôn nhớ tới nghĩa vụ của mình, lần nào cũng thể hiện một cách hoàn hảo như tối nay.”

Nói xong câu đó, cho đến tận khi xe về tới dưới nhà, anh cũng không nói thêm lời nào nữa.