Mắt thấy có biến, Tiểu Á không kịp dặn dò Cơm Trắng điều gì, lập tức quay trở về vị trí chiến đấu.

Cơm Trắng lúc này cũng lúng túng, chạy vội về phía lều của Tạ lão, kể lại mọi chuyện đang diễn ra.

Nghe được lời Cơm Trắng kể, Tạ lão sắc mặt ngưng trọng.

Im lặng một lúc, lão nhân mới nói: " Đại quân Thiên Quốc nhân số chắc chắn vượt trội trại doanh của chúng ta.

Bính lính bên ta chắc chắn không chống cự được lâu, đến lúc đó chiến hỏa lan tới, dân phu như ta và ngươi ắt gặp họa."

Cơm Trắng nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc, vội vã hỏi: " Vậy chúng ta nên làm gì ạ?"

Tạ lão lắc đầu, tạm thời lão nhân cũng chưa biết nên làm cái gì.

Nếu bây giờ xúi giục Cơm Trắng bỏ trốn, chẳng may bị bắt lại sẽ bị mang tội đào ngũ, đến lúc đó rất có thể hài tử sẽ bị xử quyết tại chỗ vì làm rối loạn lòng quân.

Trong quân doanh vốn không có chỗ cho sự thương hại đấy.

" Thu dọn những đồ cần thiết nhất của ngươi! Giữ lại chút tiền ấy, với lại nhớ cất kỹ đao phổ ta đưa ngươi cùng miếng ngọc bội.

Đống sách kia vốn là hàng đại trà, không cần phải tiếc, tùy tiện mua ở đâu cũng được, lúc này mạng sống mới quan trọng."

" Hễ thấy đại doanh có biến, trở nên hỗn loạn, ngươi ngay tức khắc rời khỏi đây.

Cố gắng cẩn thận một chút, dù sao bên ngoài trời cũng tối, thú dữ rất nhiều."

Tạ lão dặn dò Cơm Trắng tỉ mỉ, ánh mắt lo lắng nhìn về phía cửa lều.

Bên ngoài, quân lính cùng dân phu đang chạy ngược chạy xuôi tất bật, mặt mũi ai nấy đều căng thẳng.

Cơm Trắng không có để ý bên ngoài, giọng đầy lo lắng, hỏi: " Tạ lão! Chút nữa người chuẩn bị một chút, nếu có biến con sẽ lập tức chạy đến cõng người rời đi."

" Không....!cần"- Tạ lão lời chưa dứt, Cơm Trắng đã quay người chạy đi.

Dường như hài tử là sợ lão nhân càu nhàu từ chối.

Chạy ra khỏi lều, đập vào mắt Cơm Trắng là từng hàng lính xếp hàng ngang cẩn thận, gươm giáo chỉnh tề đứng ở gần cổng trại.

Hàng trước nhất là hàng cầm khiên gỗ gắn rơm ướt, hàng thứ hai thứ ba là dàn cung thủ, phía sau cùng mới đến binh lính cầm đao kiếm.

Một vị tướng quân độ tuổi trung niên, đi soát hàng một lượt, sau đó lớn giọng nói: " Hỡi ba quân! Quân địch đã ở rất gần, mọi người chuẩn bị tinh thần sẵn sàng nghênh chiến, không được chần chừ.

Kẻ nào nhát gan bỏ chạy, xử tử tại chỗ."

Quân lính cùng dân phu đều nghiêm mặt, không chút sợ hãi, ánh mắt ai nấy đều toát lên sự quyết tâm cao độ.

Giờ khắc này tất cả đều nhìn về phía đại quân Thiên Quốc, chờ đợi động thái của đối phương.

Do khoảng cách hai bên còn xa, vị tướng dẫn đoàn không vội cho cung thủ bắn tên, kiên nhẫn đợi địch vào trận địa rồi mới đưa ra hành động...

Phía bên kia, đại quân Thiên Quốc do một hổ tướng dưới trướng Tô Hiểu Pha cầm đầu, tên Phó Hoằng.

Kẻ này là người mưu lược cẩn thận, thấy phía trước có trại doanh Long Quốc, lập tức sinh nghi, ra lệnh cho quân sĩ dừng lại bước chân, vẻ mặt trầm tư suy nghĩ.

Phó Hoằng và Tô Hiểu Pha lúc đầu cũng không ngu đến mức sẽ tin tưởng cánh quân sông Lão Hổ của mình có thể chặn được sự thâm nhập của quân lính Long Quốc đến Thiên Phiến Phong.

Theo như suy nghĩ ban đầu của y, quân Long Quốc sẽ lợi dụng địa hình hiểm trở nơi đây để mai phục đạo quân của hắn.

Chỉ là theo dự tính, quân Long Quốc sẽ không thể nào mang một lượng lớn binh lính đến đây, tối đa cũng chỉ có thể gần vạn quân mà thôi.

Thế nhưng trên thực tế, dưới ánh lửa trại bập bùng, đập vào mắt hắn là số lượng quân khổng lồ, cơ hồ lên đến hơn ba vạn người.

Sơn cốc này vốn hình cái quạt mo, chỗ đóng quân của Long Quốc ở chỗ đầu quạt, không tính quá hẹp.

Thế nhưng vị trí của đại quân Thiên Quốc lúc này lại ở giữa chỗ gần như hẹp nhất của hẻm núi, việc bày trận vì thế khó khăn hơn rất nhiều.

Phó Hoằng đang tiến thoái lưỡng nan, đang muốn dùng hỏa tiễn bắn dẹp đường, chợt một cơn gió nhẹ thổi từ phía ngoài sơn cốc mang theo một mùi hăng hắc phả vào mũi đám nhân mã Thiên Quốc.

" Tướng quân! Là mùi dầu hỏa.

Đại doanh Long Quốc chắc chắn có trá, chúng ta vẫn nên cẩn thận thì hơn." - Một viên tướng nhỏ giọng nhắc nhở Phó Hoằng.

Phó Hoằng gật đầu, ánh mắt ngưng trọng, im lặng một lúc rồi nói: " Bọn chúng là muốn dẫn chúng ta xông vào đại doanh chúng, sau đó dùng hỏa công thiêu chết chúng ta.

Thế nhưng trời phụ lòng chúng, gió thổi khiến chúng ta sớm phát hiện được mưu đồ.

Chỉ là lúc này không biết nên làm thế nào, nếu tiếp tục trì hoãn, chúng ta sẽ chậm trễ, mà đạo quân của Tô phó thống lĩnh sẽ không thể nào kiên nhẫn chờ đợi chúng ta."

Viên tướng quân kia lên tiếng: " Nếu chúng ta dùng hỏa tiễn bắn về phía đại doanh chúng thì sao? Trời vừa mưa xong, uy lực của đám cháy cũng sẽ không ảnh hưởng nhiều đến chúng ta."

Phó Hoằng lắc đầu, nói: " Gió trong khe núi rất mạnh, dầu hỏa vốn nhẹ hơn nước, đốt vẫn cháy.

Khi đó cả một đoạn dài sơn cốc này nếu bị cháy, chúng ta chỉ có thể đợi lửa tắt mới qua được.

Vấn đề là chúng ta không có thời gian."

Viên tướng quân kia im lặng, tình thế này thật khiến đại quân Thiên Quốc tiến thoái lưỡng nan.

Quân tình gấp gáp, tuy việc liên lạc giữa hai cánh quân khó khăn, nhưng theo dự liệu thì Phó Hoằng biết rằng giờ này chắc chắn Tô Hiểu Pha đang giằng co với Long Quốc, không thể rảnh tay cử quân đến tiếp ứng hắn.

Phó Hoằng ánh mắt quả quyết, không thể chờ đợi thêm, chỉ có thể liều mạng.

Hắn lập tức truyền lệnh đến phía sau: " Đội khiên chắn tiến lên trước, kỵ binh theo sau, dàn cung thủ dùng mũi tên thường, không được đốt hỏa.

Đoàn xe lương đi sau cùng.

Tất cả chuẩn bị chiến đấu."

Ngay lập tức, một đạo quân mang khiên được nhường đường tiến lên phía hàng đầu, theo sau là dàn cung thủ đông đảo.

Đại quân Thiên Quốc đèn đuốc sáng trưng, từ từ tiến về phía đại doanh Long Quốc.

Bên phía đại doanh Long Quốc, một viên tướng quân tuổi ngoại tứ tuần quay lại phía bính lính, ánh mắt đầy vẻ quyết tâm, lớn giọng nói: " Chư vị huynh đệ! Chúng ta tuy xuất thân khác nhau, có kẻ Long Quốc, có người Cửu Địa.

Thế nhưng, tất cả đều huynh đệ chúng ta cùng chung một gốc Long tộc từ ngàn đời trước.

Hôm nay quản chi gốc gác cá nhân, Đặng Vinh ta mong cùng huynh đệ quyết chiến địch nhân tới cùng, vì thiên hạ Long tộc cùng sinh cùng tử."

Nghe được lời kêu gọi, tất cả binh lính cùng dân phu đều hô lớn: " Vì thiên hạ Long tộc cùng sinh cùng tử."

Dứt tiếng hô, Đặng Vinh liền quay người lại, ánh mắt chăm chú nhìn về phía quân sĩ Thiên Quốc đang đến gần.

Ước lượng địch nhân đến đúng tầm bắn tiễn, y lập tức hô lớn: " Phóng tiễn."

Phía bên Thiên Quốc cũng đồng thời vang lên tiếng quát lớn: " Phóng tên!"

Hiệu lệnh vừa dứt, ngay lập tức cung thủ Thiên Quốc bắn một cơn mưa tên vào đại doanh Long Quốc.

Cùng lúc đó, từ đại doanh Long Quốc, hỏa tiễn cũng được phóng ra.

Hai luồng mưa tiễn va chạm vào nhau, có mũi rơi rụng nửa đường, có những mũi lao thẳng vào trận doanh địch nhân.

Trong nhất thời, cả hai bên đều có thương vong.

Không chậm trễ nửa khắc, thấy khoảng cách hai bên đã rút ngắn, Phó Hoằng ngay lập tức ra lệnh đội kỵ binh lập tức làm tiên phong, xông lên phá chướng ngại vật, tiến thẳng vào đại doanh Long Quốc.

Mắt thấy kỵ binh tiên phong của Thiên Quốc đến rất gần, một hàng tướng lĩnh Long Quốc cùng Diệp Gia, lên ngựa tiến lên cổng đại doanh, đứng ở đầu hàng, ánh mắt lăng lệ ác liệt.

Trong hàng ngũ đó, có kẻ nghiêm mặt cẩn trọng, kẻ lại cười lớn tỏ vẻ bất cần, kẻ lại bình tĩnh khích lệ tinh thần binh lính không cần hoảng hốt.

Dù biểu cảm mỗi vị tướng đa dạng, song tất cả ai nấy đều không có vẻ gì e ngại đại quân Thiên Quốc.

Ngay khi kỵ binh Thiên Quốc vượt qua chướng ngại vật, Đặng Vinh hô một tiếng lớn " Giết".

Ngay lập tức, dàn lính cầm trường giáo có móc liềm lao lên trước nhất, chĩa mũi giáo sắc nhọn về phía đám chiến mã địch đang lao lên.

Âm thanh ngựa hí đau đớn đánh dấu trận chiến chính thức bắt đầu.

Từng hàng từng đợt người ngựa hai bên va vào nhau, âm thanh từ binh khí va chạm vang lên chát chúa kèm theo tiếng người hô " Giết", tiếng chửi rủa, tiếng thét gào đau đớn vang một góc trời.

Khuôn mặt mọi người hiện lên đủ loại màu sắc, nếu không phải là sát niệm cực đại thì sẽ là vẻ bối rối hoảng sợ.

Khung cảnh chém giết vô cùng đẫm máu hỗn loạn, đã có rất nhiều vũng máu lớn xuất hiện, thương vong của cả hai bên đã không phải con số có thể đếm được trong một chốc một lát.

Đại doanh Long Quốc khá rộng, chiến hỏa tạm thời còn chưa lan tới phía cuối đại doanh.

Lúc này tất cả mọi người đều lăm lăm giáo mác, không có ai lợi dụng tình thế hỗn loạn rời đi.

Người nắm giữ trọng trách trông nom nơi này chính là Phạm Tuyệt, ánh mắt vị Cửu phẩm tướng quân này lộ ra vẻ cực kỳ cẩn trọng, quan sát kĩ chiến trường phía trước.

Lệnh từ bên trên chỉ nói cố gắng cầm cự, giữ quân Thiên Quốc tại trong đại doanh càng lâu càng tốt, việc này khiến Phạm Tuyệt khá lo lắng.

Ở vị trí đứng của mình, Phạm Tuyệt có thể nhìn rất rõ sự chênh lệch về quân số hai bên.

Chiến sự rõ ràng hoàn toàn bất lợi cho Long Quốc, việc cầm cự là không thể nào, trừ khi lấy mạng tất cả mọi người trong đại doanh ra đánh đổi.

Cơm Trắng lúc này không lo được nhiều như Phạm Tuyệt, hắn chỉ là tiểu hài tử nên được sắp xếp đứng vào góc kín, nép sau một người rơm.

Khí trận chiến bắt đầu, Cơm Trắng đã cố gắng cõng theo Tạ lão bên mình dù lão nhân tức giận cự tuyệt.

Cơm Trắng phải rất vất vả, đồng thời nhờ đến Tiểu Á mới có thể ổn đinh lại Tạ lão ở cạnh bên mình.

Thời khắc này, tiểu hài tử cũng cực kỳ lo lắng, may mắn là có Tạ lão và Tiểu Á ở cạnh bên nên hắn phần nào bớt hoảng loạn.

Không lâu sau, một toán binh lính Thiên Quốc phá được vòng vây, lao về phía đám người Cơm Trắng.

Không hề bối rối, Phạm Tuyệt lập tức hô lớn: " Mọi người! Theo ta giết địch."

Lời vừa dứt, Phạm Tuyệt cầm gươm cong, lao thẳng vào đội hình địch, tả xung hữu đột, ra tay dứt khoát, lập tức để lại hai ba cái xác không hồn dưới đất.

Ngay khi Phạm Tuyệt lao vào đám loạn quân, những binh sĩ cùng toán dân phu cuối cùng cũng gia nhập cuộc chiến.

Lúc này đây chỉ có mỗi Tạ lão và Cơm Trắng đứng im, nép kín một góc, im lặng theo dõi.

" Nhớ lời ta! Có cơ hội lập tức bỏ chạy.

Không được quay lại."- Tạ lão mắt vẫn nhìn về phía trước, nhỏ giọng nhắc nhở.

Thực sự, lão nhân cũng rất muốn giục hài tử chạy ngay bây giờ, thế nhưng hàng rào lán trại vẫn còn bị bịt kín, vẫn có người đang đánh nhau ở gần đó.

Ở vào vị trí bất lợi, tạm thời lão chưa tìm ra cách đưa Cơm Trắng ra ngoài.

Cơm Trắng nghe rất rõ lời lão nhân nhưng không có đáp lại, hắn hiện tại còn chưa biết mình nên quyết định như thế nào.

Còn đang bối rối suy xét, chợt có một bóng người lao về chỗ hai người đang đứng.

Kẻ này mặc một thân giáp gỗ của Thiên Quốc, tay cầm trường kiếm múa loạn xạ.

Tên lính này rõ ràng là phát hiện Cơm Trắng và Tạ lão một lão một ấu đang trốn, cho rằng là con mồi dễ xơi nên chủ động tìm về phía họ.

Mắt thấy kẻ đến không thiện, Tạ lão lập tức lớn giọng quát: "Cơm Trắng mau chạy."

Dứt lời, tay trái lão nhân đẩy Cơm Trắng ra xa, cả người chủ động nhoài về phía trước, động tác giống như cọp vồ.

Tên lính vốn đang đà vung kiếm trên cao, chân trụ không vững, lập tức bị quán tính từ cú vồ của Tạ lão đẩy ngã sóng soài, đầu óc quay cuồng.

Tạ lão cũng là bị ngã, nhưng hai tay lúc này vẫn ôm chặt tên lính, không cho y nhúc nhích.

Lợi dụng lúc tên lính còn chưa kịp định thần, lão nhân vội vã nhích người lên phía trước, hai tay lão rời vị trí eo của tên lính, lập tức nhanh như cắt bóp cổ y.

Tên lính vẫn còn chưa kịp hoàn hồn, lập tức bị lão nhân bóp cổ đến nghẹt thở.

Tạ lão tuy già yếu, thế nhưng dẫu sao cũng vẫn là lão nông, sức lực cũng không phải là thư sinh trói gà chặt có thể so sánh.

Cảm nhận tên lính sắp không xong, Tạ lão vội phân thần sang xem Cơm Trắng đã chạy đi chưa.

Mắt thấy Cơm Trắng vẫn còn đang đứng chết lặng, Tạ lão không giấu được sự tức giận, quát lớn: " Đồ ngu! Ta nói ngươi chạy đi ngay."

Cơm Trắng giật mình, lấy lại tinh thần, không chần chừ nữa, tiểu hài từ lập tức chạy đi.

Tuy trong lòng còn trăm nỗi ngổn ngang, đặc biệt là còn sự lo lắng cho an nguy của Tạ lão, thế nhưng Cơm Trắng không có lựa chọn khác, nếu không chạy lúc này, chắc chắn cũng sẽ khiến Tạ lão bị liên lụy.

Được nửa đường, Cơm Trắng bất giác dừng lại, như nhớ ra điều gì đó, ánh mắt từ vẻ bối rối chuyển sang quả quyết.

Tiểu hài tử không chạy trốn nữa, lập tức chạy lại chỗ Tạ lão.

Nhìn thấy mặt đất có một thanh gươm, Cơm Trắng liền lượm lên, tăng tốc cước bộ về phía Tạ lão.

Tạ lão vừa hạ sát tên lính lúc nãy, còn đang dựa lưng vào đống người rơm bên cạnh, thở hổn hển vì mất sức quá nhiều.

Đúng lúc này một tên lính Thiên Quốc khác đã chú ý đến náo động bên này, thấy đồng đội của mình ngã xuống, y lập xách trường thương lao đến.

Nhận ra tên lính kia lao về phía mình, Tạ lão biết mình khó thoát, nhắm mắt chờ đợi.

Trong lòng lão nhân chua xót không thôi, lão chỉ biết nhắm mắt thở dài: " Cuối cùng cũng đến."

Thế nhưng ngay khi lão nhân nghĩ mình khí số đã tận, một tiếng "Phụp" kèm theo tiếng hét lớn vang lên.

Tạ lão giật mình mở mắt, cảnh tượng phía trước khiến lão nhân bàng hoàng.

Tên lính kia vậy mà bị một kiếm đâm xuyên ngực, chết không nhắm mắt, thân xác khuỵu xuống.

Càng khiến Tạ lão bàng hoàng hơn là hình bóng kẻ đứng sau tên lính chính là Cơm Trắng.

Giờ khắcnày tiểu hài tử ánh mắt kiên nghị, khuôn mặt lạnh lùng dính đầy máu từ xác tên lính.

Cơm Trắng cất lên giọng nói lạnh lùng: " Sống cũng được, chết cũng được.

Trần Cơm Trắng tuyệt đối sẽ không hèn nhát nữa.".