Trời về chiều, bầu không khí ở nơi đóng quân của Cơm Trắng vẫn rất bình tĩnh, dường như không bị bất kỳ biến động nào bên ngoài làm ảnh hưởng.

Ngay khi giờ nghỉ ngơi kết thúc, tất cả binh lính cùng dân phu được lệnh bện người rơm, điều này khiến rất nhiều người chưa hiểu việc binh tò mò, không biết tại sao lại phải làm vậy.

Cơm Trắng lặng lẽ ngồi cạnh Tạ lão bện người rơm, mới đầu còn lóng ngóng do chưa từng làm bao giờ, nhưng dưới sự chỉ bảo của Tạ lão, người rơm đầu tiên cũng được làm xong.

Ngắm nghía tác phẩm của mình, Cơm Trắng cũng là gật đầu đắc ý, dù chỉ là lần đầu nhưng người rơm của hắn cũng không kém của Tạ lão là bao.

" Ngươi rất khéo tay, mới học mà đã làm thành thạo.

Nếu làm nghề thủ công hoặc vẽ tranh ắt hẳn sau này sẽ trở thành hào phú."- Tạ lão xem xét tỉ mỉ các đường rơm uốn của Cơm Trắng, gật đầu khen ngợi.

Hài tử thích được khen.

Cơm Trắng nghe được Tạ lão nói vậy, mặt mũi tươi cười phấn khởi, lại ôm thêm một bó rơm lớn làm tiếp.

Tiểu Ô bên cạnh cũng khéo chiều lòng chủ, bận rộn nhặt từng cọng rơm, thu gọn lại một góc.

Hình ảnh một người một chim chăm chú làm việc khiến mọi người xung quanh cảm thấy ngộ nghĩnh, buồn cười.

Chỉ một buổi chiều đạo quân đã bện được rất nhiều người rơm, cơ hồ là lấy gần hết lượng rơm khô, cỏ khô của ngựa để làm.

Điều này khiến Tạ lão khá lo lắng, nếu lấy thêm nữa thì chiến mã sẽ chỉ đủ cỏ ăn trong ba ngày.

Mọi chuyện càng khó hiểu hơn khi vị tướng quân đứng đầu ra lệnh nhúng toàn bộ đống người rơm vào dầu hỏa, sau đó bộc giáp khô lên.

Ngay lập tức cả doanh trại xuất hiện thêm gần ba vạn bóng người.

Lúc này, Tạ lão mới vỡ lẽ lý do vì sao họ cần bện nhiều người rơm như vậy.

Thì ra trại lính không có ý định ở đây lâu dài.

Ngược lại với Tạ lão, Cơm Trắng cũng chẳng hề để tâm đến sự lạ xuất hiện trong doanh, đối với tiểu hài tử thì những chuyện này không phải việc hắn có thể chú tâm.

Sông Lão Hổ.

Giao tranh giữa Nguyễn Khắc Thỉnh và Viên Long Điền đã kết thúc từ lâu.

Hổ tướng của Tô Hiểu Pha so chiêu được gần trăm hiệp thấy Nguyễn Khắc Thỉnh vẫn ung dung, không dùng hết sức liền lấy làm lạ, lợi dụng lúc ra chiêu làm đối phương phân tâm, ngay lập tức rút về trận doanh.

Nhận ra ý đố của Nguyễn Khắc Thỉnh là kéo dài thời gian, Viên Long Điền cũng là quyết đoán lập tức cho quân bắn tiễn nhằm dọa lùi đại quân Long Quốc, sau đó tức tốc đuổi theo Tô Hiểu Pha.

Nguyễn Hữu Thỉnh cũng không vội vã đuổi theo, dù sao phía trước đã có Diệp Đại chặn đầu, đại quân Thiên Quốc sẽ không dễ dàng gì thoát ra được.

Ngay khi cánh quân của Viên Long Điền rời đi, Nguyễn Khắc Thỉnh lập tức cho người gửi tin cho Lý Văn Tuấn báo cáo tình hình, sau đó thong thả dẫn quân đuổi theo Viên Long Điền.

Nhận được tin báo từ Nguyễn Khắc Thỉnh, Lý Văn Tuấn mặt không biểu tình, ánh mắt thâm thúy nhìn về phía đông nơi Tô Hiểu Pha đang bị Diệp Đại chặn lộ.

Lý Văn Tuấn hiểu rằng đến giờ này Tô Hiểu Pha chỉ có thể từ từ chuyển quân đợi cánh quân khác ở Thiên Phiến Phong bắt đầu di chuyển rồi mới có hành động, tạm thời y sẽ không công phá phòng tuyến của Diệp Đại mà sẽ đợi Viên Long Điền đến tụ hợp rồi mới tính toán tiếp.

Diệp Minh đứng bên cạnh lúc này mới nhận ra một phần kế hoạch của Lý Văn Tuấn, trong lòng thầm nghĩ: " Người này quá xảo quyệt! Rõ ràng là khiến Tô Hiểu Pha tưởng rằng bản thân bị Long Quốc ép phải tách nhỏ quân ra để dễ dàng tiêu diệt nên sẽ nhanh chóng thu quân lại.

Thế nhưng thực tế mục đích lại là muốn dụ đại quân Thiên Quốc tụ tập vào một chỗ, sau đó toàn lực đánh một trận, khiến Tô Hiểu Pha mắc bẫy.

Đến lúc đó, cánh quân Thiên Quốc đi Thiên Phiến Phong ắt sẽ bị đánh úp, chặn đường, khó lòng tiếp ứng với Tô Hiểu Pha.

Lý Văn Tuấn a Lý Văn Tuấn, rốt cục là ngươi có át chủ bài gì mà có thể tự tin khiến Tô Hiểu Pha dốc toàn lực đây?"…

Đúng như Diệp Minh suy đoán, sau khi đợi một lúc lâu mới thấy Viên Long Điền trở lại, Tô Hiểu Pha chỉ biết thở dài.

Hắn chắc mẩm rằng mình vừa kịp thời thoát kế phân tán quân lực của Lý Văn Tuấn, may mắn đã thu quân lại.

Nhìn đạo quân của Diệp Đại phía trước, Tô Hiểu Pha chỉ biết lắc đầu, lần này giao tranh toàn lực chắc chắn là không thể tránh khỏi.

Điều khiến y đau đầu chính là phía sau liệu có thêm mấy đạo quân lẻ tẻ như thế này nữa bởi vì nếu cứ một đoạn đường lại mất thời gian đánh nhau thì sẽ chậm trể cứu viện Chấn Môn Thành, chưa kể sẽ khó lòng tiếp ứng Thiên Phiến Phong nếu cánh quân kia của y bị mai phục.

" Sự do người làm! Đâm lao phải theo lao vậy! Tư Mã Viễn Sơn ngươi cũng chỉ có thể cố gắng mà chống đỡ, Tô Hiểu Pha ta cũng hết cách rồi."

Làn mưa cành ngày càng nặng hạt, đám người rơm có nguy cơ bị trôi hết dầu đã tẩm, ngay lập tức mấy vị tướng lĩnh Long Quốc ra lệnh cho đám người Cơm Trắng nhanh chóng lấy bạt vải che đống người rơm lại.

Tuy không thể che hết xong số lượng được bảo quản vẫn rất lớn, có vài viên trưởng binh quả quyết hơn, dùng luôn lều tạm của mình để che dấu hình nộm.

Cơm Trắng mặc áo tơi, tất tả chạy ngược chạy xuôi che đậy đống người rơm.

Nước mưa đọng thành vũng, dưới bước chân giẫm bắn lên tung tóe khiến bầu không khí trở nên nôm ướt, gây khó chịu.

Đang bận tay kéo tấm vải bạt lớn, Cơm Trắng chợt nghe tiếng kêu "A" lớn phía sau.

Ngoảnh mặt lại, tiểu hài tử liền giật mình khi thấy Tạ lão nằm ngã song soài cạnh vũng nước mưa màu bùn đục, chân lão nhân bị một thanh gỗ lớn đè lên, nhanh chóng thành một cục u lớn to hơn qua ổi.

Mọi người xung quanh nháo nhác, nhanh chân đến khiêng khúc gỗ ra khỏi chân Tạ lão.

" Mau mau khiêng Tạ lão vào lều kia."- có người lo lắng lên tiếng.

" Hình như lão bị gãy chân rồi! Mau gọi đại phu đến băng bó."

Cơm Trắng nhìn thấy hết mọi sự, vội vã chạy đến bên Tạ lão, ánh mắt tiểu hài tử có chút thất thần lo lắng.

Đám người bên cạnh biết quan hệ giữa Cơm Trắng và Tạ lão, ngay lập tức tránh đường cho hắn.

Thấy Cơm Trắng chạy đến, Tạ lão nén đau, mỉm cười: " Yên tâm! Không sao, không sao."

Một binh lính đứng gần cũng nhẹ nhàng vỗ vai Cơm Trắng an ủi: " Không cần lo lắng cho Tạ lão, sẽ có đại phu đến băng bó cho ông ấy.

Ngươi có thể đi theo chăm sóc cho lão nhân một chút."

Cơm Trắng lấy lại tinh thần, gật đầu.

Hai người dân phu nhanh chóng mang cáng đến, khiêng Tạ lão vào lều tạm, Cơm Trắng cùng Tiểu Ô cũng nhanh nhẹn theo sau, bỏ lại công việc đang dở dang.

Tạ lão rời đi, mọi người lại trở lại làm việc bình thường, không hề bị gián đoạn.

Nửa canh giờ sau, đại phu từ lều tạm của Tạ lão đi ra, trong lều lúc này chỉ còn Tạ lão và Cơm Trắng, Tiểu Ô.

Nằm im cho Cơm Trắng lau chùi mặt mũi, ánh mắt Tạ lão đượm buồn hướng về phía nóc lều.

Đợi Cơm Trắng lau dọn xong, lão nhân mới từ từ lên tiếng: " Cơm Trắng! Ngươi theo ta làm phu ngựa đã bao nhiêu lâu a?"

Cơm Trắng nhẹ đặt mông, thật thà đáp: " Hơn chục ngày nữa là đủ năm tháng rồi."

Tạ lão gật đầu cười nhẹ, nói tiếp: " Cũng không quá lâu a!"

Nghe thấy lời vậy, Cơm Trắng chỉ biết gật đầu, nhưng không biết nói gì thêm.

Thật ra thời gian dài ngắn với hắn không quan trọng, dù sao Tạ lão cũng rất chiếu cố hắn, dạy hắn nhiều điều hay lẽ phải, khiến Cơm Trắng coi lão nhân như là ông của mình vậy.

Im lặng một lúc, Tạ lão mới lên tiếng tiếp: " Ta luôn cảm thấy việc đối đãi với mọi sự xảy ra trên đời đều được quyết định bởi thái độ ở cá nhân mỗi người.

Ví dụ như ta này, nếu biết mình sắp chết thì cũng sẽ chẳng cần phải sợ hãi nhiều làm gì, vì lòng ta đã sớm an bài."

" Thế nhưng như ngươi lại khác.

Ngươi là mầm sống mới nhú, cả đời còn nhiều thứ chưa từng trải qua, cách đối đãi với mọi việc vì thế sẽ bị cảm xúc chi phối rất nhiều, từ đó dễ dẫn tới sai lầm."

Lời Tạ lão khiến Cơm Trắng khó hiểu, không nhìn ra thâm ý.

Tiểu hài tử ngay lập tức dè dặt đánh bạo hỏi: " Tạ lão nói vậy ý là sao? Cơm Trắng không hiểu."

Tạ lão nhìn tiểu hài tử, mỉm cười hiền từ, nói: " Tức là ở những phút giây quyết định, ngươi cần phải quả quyết, không được do dự.

Có những thời khắc sự do dự sẽ khiến ngươi làm ảnh hưởng đến người khác, uổng phí kỳ vọng họ đặt lên ngươi."

" Sẽ có những thời điểm, việc đưa ra lựa chọn sẽ khiến ngươi vô cùng đau khổ, nhưng ngươi vẫn phải chọn.

Việc đó có thể là vì người khác, cũng có thể là vì ngươi, cho nên ngươi luôn luôn phải chuẩn bị tinh thần cho việc bản thân sẽ trở nên tàn nhẫn, đi ngược lại đạo đức vốn có của mình."

Cơm Trắng cẩn thận nghe, ngẫm nghĩ một chút rồi nói: " Có lẽ sẽ không có ngày đấy đi."

Tạ lão lắc đầu, cười nói: " Nếu là lúc trước, thấy mẹ ngươi liều chết cản lũ sát thủ, có thể ngươi đã ngay lập tức quyết định bản thân phải chạy đi, nhưng ngươi có cảm thấy hận bản thân vô lực, hèn nhát khi không ở lại cứu mẹ ngươi không? Ở vị trí một người con, ngươi có cảm thấy tàn nhẫn khi bỏ rơi mẹ ngươi không? Đổi lại hiện tại, tình huống tương tự như vậy xảy ra, ngươi có ở lại không?"

Nghe thấy vậy, hai mắt Cơm Trắng đỏ ửng, không nói nên lời.

Quả thật lúc đó trong lòng hắn có chút do dự, không biết nên chạy hay ở lại, nếu không phải vì ánh mắt cầu khẩn của mẫu thân, có lẽ hắn đã ở lại.

Sau mọi thứ, Cơm Trắng đã có lúc nghĩ bản thân hắn thật tàn nhẫn, thật ô nhục hèn nhát vì đã bỏ chạy.

Lời Tạ lão như khơi gợi lại cảm giác tội lỗi của bản thân hắn, nên câu hỏi sau cùng cũng không biết trả lời thế nào, có lẽ hắn sẽ ở lại.

" Không cần phải tự trách! Cuộc đời sau này sẽ có rất nhiều thời điểm ngươi phải đưa ra quyết định đau đớn như vậy.

Ngươi theo ta cũng không lâu, thế nhưng ta coi như hậu bối trong nhà, lúc này chỉ có một lời khuyên dành cho ngươi."

" Đứng trước thời khắc quyết định, dù là việc sinh tử hay đại sự ảnh hưởng đến người xung quanh mình, không được ủy mị xúc động, tốt nhất phải bình tĩnh, quyết đoán đưa ra lựa chọn, không nên chần chừ."

Tạ lão một lời từ tốn, ánh mắt thâm thúy nhìn về phía bên ngoài cửa lều, nơi những mọi người đang bận rộn làm việc.

Dường như lão nhân nhận ra điều gì đó, những lời này có lẽ mang trong mình một tầng ẩn ý khác.

Thế nhưng là lúc này lão nhân chỉ có nói đến vậy, mong Cơm Trắng từ từ suy nghĩ.

Cơm Trắng chỉ biết gật đầu, ghi tạc những lời này vào trong lòng, cũng không muốn nói gì thêm.

Tiểu hài tử đang định xin phép rời khỏi thì Tạ lão lại gọi lại.

Lão nhân kéo từ tay nải trong góc dường của mình ra, lôi ra một quyển sách cũ đã hơi xỉn màu cùng một miếng ngọc bội nhỏ bằng đồng xu, điêu khắc tỉ mỉ rất đẹp.

" Đám tướng lĩnh không phải ngẫu nhiên mà yêu cầu dân phu tẩm dầu hỏa lên đống người rơm.

Doanh trại này chắc chắn sẽ có biến động lớn, đến lúc đó, bất kể là vì lý do gì, ngươi đều phải cố gắng chạy trốn, không được ngoảnh lại.

Ngươi cũng không cần trở về đại doanh kia, đi đâu cũng được, chỉ cần cố gắng sống sót là tốt."

" Quyển bí phổ này là đao phổ bí truyền của Tạ gia ta.

Một đời này ta hổ thẹn vì ham chơi, hủy hoại kỳ vọng của tổ tiên, không có luyện qua.

Giờ đã già, lại chẳng con chẳng cháu, ngươi hãy giữ lấy mà tu luyện, coi như quà của ta."

" Còn miếng ngọc bội này! Nếu sau này có dịp, ngươi hãy đến Bạch Hạc Lâu một chuyến, trao trả nó cho một nữ nhân tên Diệp Ái Linh hộ ta, nếu không gặp nàng thì tìm hậu nhân của nàng cũng được.

Chỉ cần nói là Tạ Mục hổ thẹn trả lại tín vật năm xưa."

Nhận lấy đồ của Tạ lão, Cơm Trắng cảm thấy đau đầu vô cùng.

Tạ lão đây là đang làm cái gì, rõ ràng lão nhân chỉ bị gãy chân thôi mà, nào có phải hấp hối mà căn dặn nhiều như vậy.

" Tạ lão! Nơi đây có thể có chuyện gì a? Quyển bí phổ ta có thể nhận nhưng miếng ngọc bội…Người vẫn là nên giữ lại tự mình đưa thì hơn a.

Với lại...!Ở đây ta còn có Phạm tướng quân và chị Tiểu Á làm bạn, ta có thể đi đâu?"

Tạ lão nghiêm mặt, hơi gằn giọng nói: " Sinh tử trước mắt, ai cũng không giữ được mình.

Nếu chả may có địch tập kích, Phạm tiểu tử cùng Tiểu Á thân mình còn lo chẳng xong, hơi sức đâu còn để ý đến sống chết của ngươi."

" Lại nói...!hài tử ngươi vẫn là quá ảo tưởng vị trí của ngươi trong lòng họ.

Hơn nữa việc quân khó đoán, bản thân họ cũng chẳng biết xảy ra chuyện gì, làm sao có tinh lực vì ngươi phân ưu."

" Làm người cũng giống như đánh bạc vậy, không nên đặt cược tất cả vào một cửa, nếu không họa không chỉ mình ngươi gánh mà người khác cũng bị liên lụy"

Thấy Tạ lão hơi tức giận, Cơm Trắng vẫn là do dự.

Bị bực mình trước thái độ chần chừ của Cơm Trắng, Tạ lão quả quyết: " Không cần đưa đẩy do dự, cũng đừng hỏi thêm cái gì.

Mau cầm chúng đi đi."

Được một khắc lại thêm lời nhắc nhở: " Nhớ lời ta, có biến lập tức chạy."

Cơm Trắng thấy thái độ của Tạ lão, không dám hỏi gì thêm, vội vã ôm đống đồ vật chạy ra ngoài, bỏ lại lão nhân một mình.

Nhìn bóng lưng tiểu hài tử khuất sau màn mưa, Tạ lão nằm lại gối, thở dài thườn thượt, ánh mắt như muốn nói lên tất cả nỗi sầu trong lòng, thế nhưng rốt cục vẫn kìm nén lại.

" Tâm đã chết! Sống dài một khắc cũng là thừa."….