Mộng Đẹp Tuyền Cơ

Chương 76: Mị lực của sửu nữ

Cảm xúc sa sút của Dịch Thanh Vân nhanh chóng tăng theo danh tiếng của Tuyền Cơ trong trang, không quá vài ngày lại khôi phục trở lại, thường xuyên mặt gian mày giảo mách lẻo với Tuyền Cơ, nội dung như là thôn Trang Lý ai nhìn Tuyền Cơ liền thẹn thùng, ai đối nàng có ý tứ, ai hướng hắn từ từ hỏi thăm tình trạng giao hữu của Tuyền Cơ, cuối cùng tổng kết, tiểu muội dù gương mặt có thay đổi thành xấu xí cũng vẫn là sức quyến rũ vô cùng, không thay đổi về gương mặt cũ là đúng rồi, nếu không ong bướm đầy thôn trang làm sao ứng phó được đây?

Tuyền Cơ nghe xong chỉ là cười trừ, cũng không để trong lòng, mức độ nhạy cảm của một người đối với tình cảm kỳ thật cùng tâm tính trực tiếp liên quan, nếu không quan tâm việc trai gái, tự nhiên sẽ không cảm nhận được cảnh xuân sáng lạn bên người.

Vương Vũ xuất phát đến núi Vân Vụ đã hai tháng rồi, ngày hôm đó bỗng nhiên thu được thư nói đoàn người buổi chiều là có thể trở lại thôn trang, mọi người đều chạy đến trước cửa thôn trang chờ.

Những kẻ nhàn rỗi không coi ai ra gì vây quanh bắt đầu trò chuyện, Dịch Thanh Vân tránh ở một bên nghe đến mê mẩn.

Trung niên quản sự Giáp nói: “Ta nghe nói mấy ngày trước Mộc tổng quản cầu thân với Dịch công tử, muốn muội muội của Dịch công tử gả cho nhị trang chủ làm thiếp.”

Thanh niên Ất bắt đầu khẩn trương: “Dịch công tử có đáp ứng chưa?”

Thanh niên Bính đắc ý nói: “Tất nhiên không có! Dịch công tử trong cơn giận dữ còn đá Mộc tổng quản một cước.”

Thanh niên Ất cao hứng nói: “Còn may còn may, Tạ cô nương sao có thể làm thiếp chứ, Mộc tổng quản khi dễ người quá.”

Quản sự Giáp nói: “Ngươi sẽ không muốn kết hôn với Tạ cô nương đi? Cũng phải, ngày đó nàng đối với ta cười như vậy, ta liền mất cả hồn phách, rõ ràng bộ dạng không xinh đẹp, cười lên lại rất dễ coi, tính tình tốt lại có năng lực, ta nếu trẻ lại mười tuổi cũng muốn cùng các ngươi tranh giành.”

Thanh niên Đinh nói: “Tạ cô nương ngày đó còn hỏi trong nhà của ta có bao nhiêu người, ta xem nàng đúng là có ý tứ đối với ta, các ngươi không cần vọng tưởng.”

“Phi phi, chỉ vì ngươi ở bên kia nói không trở về nhà vào lễ mừng năm mới, Tạ cô nương mới hỏi ngươi nguyên do, ngươi đắc ý cái gì? Tạ cô nương ngày hôm qua đặc biệt hỏi ta phong tục ngày tết cùng việc cúng tế, ngươi nghĩ chuyện đơn giản như vậy, Tạ cô nương làm sao có thể không hiểu? Nàng rõ ràng là cố ý tới tìm ta nói chuyện phiếm, chúng ta hàn huyên cả buổi chiều, không biết bao nhiêu vui vẻ ăn ý!”

Mấy người trẻ tuổi nói xong đều đỏ mặt tía tai, nếu không phải quản sự Giáp nhắc nhở nói nhị trang chủ sắp về đến đây, phỏng chừng vài người sẽ xắn tay áo đến đánh một hồi.

Đang bận túi bụi, đầu đường kia truyền đến từng trận vó ngựa - hẳn là bọn Vương Vũ đã trở lại!

Dich Thanh Vân thấy không còn gì để nghe nữa, lúc này mới giũ giũ quần áo, đắc ý dào dạt mà đi ra cửa nghênh đón.

Từ xa nhìn lại, đúng là đám người Vương Vũ, xem nhân số không có gì tổn hại, Dịch Thanh Vân thoáng yên lòng. Đội ngũ đi đến phụ cận, mới phát hiện tuy rằng Vương Vũ xem ra cũng không có chịu thương tổn gì nghiêm trọng, nhưng đầy mặt phong sương, vẻ mặt uể oải, trong đội ngũ những thành viên khác cũng là khó nén vui sướng khi bình an về đến nhà, nhưng đều có chút ủ rũ.

Tuyền Cơ đi đến trước cửa, nhìn đến tình trạng này, đại khái đoán được kết quả của việc này, cũng có chút khổ sở, giật nhẹ tay áo của Dịch Thanh Vân, ý bảo hắn tiến lên an ủi hai câu.

Dịch Thanh Vân vỗ vỗ bả vai Vương Vũ nói: “Trong kinh thành còn không có tin tức, ta lại gửi thư tìm sư đệ ta, xem dược làm như thế nào, trời không tuyệt đường người, ngươi nếu đã bình an trở lại, sẽ không phải nghĩ nhiều, chung quy sẽ có biện pháp giải quyết.”

Vương Vũ cười khổ một tiếng, bất đắc dĩ nói: “Cũng chỉ có thể như thế!”

Vương Vũ đi núi Vân Vụ, cơ hồ đem núi non đảo lộn mấy lần cũng không thấy được cỏ Tử Dương trong truyền thuyết, may mắn chuẩn bị đầy đủ, vài lần trải qua nguy hiểm đều là tìm được đường sống trong chỗ chết, đối với chuyện sống chết cũng thấy lạnh nhạt nhiều, chỉ là nghĩ đến đại ca mỗi ngày bị bệnh tra tấn đau đớn, trong lòng khó chịu.

Vương Vũ rửa mặt một phen, bình phục cảm xúc của mình đi về phía hậu viện thấy đại ca hắn - Vương Nghiêu.

Vương Nghiêu từ một năm trước nhiễm phải quái bệnh, thân thể mỗi ngày một kém, khi bệnh phát tác đầu đau muốn nứt ra, cực kỳ khó chịu, mỗi lần đều đau đến thầm nghĩ đem đầu hướng trên tường đụng để chấm dứt.

Hôm nay tinh thần Vương Nghiêu khá tốt, biết đệ đệ bình an trở về rất là cao hứng, vốn hắn không tán thành đệ đệ mạo hiểm, con cháu nhà họ Vương chỉ còn lại hai huynh đệ bọn họ, chính mình coi như là không xong rồi, nếu đệ đệ gặp chuyện gì bất trắc, vậy phải làm sao?

Tuy rằng lần này đi tay không mà quay về, nhưng chỉ cần người bình an là tốt rồi.

Hai người liên miên nói chút chuyện vặt vãnh, Vương Vũ phát hiện huynh trưởng tâm tình rất tốt, so với trước khi hắn xuất phát cởi mở nhiều lắm, lại thấy trong phòng có đàn, không khỏi hỏi: “Đại ca gần đây gặp chuyện tốt gì?”

Vương Nghiêu tự nhiên biết ý tứ của em trai, cười nói: “Phải đa tạ khách nhân của đệ, Thanh Vân cùng Tuyền Cơ thường xuyên đến xem ta, nhất là Tuyền Cơ, lúc đầu đến là hỏi ta một ít công việc trong trang, sau lại thấy ta bệnh nhàm chán, liền thường xuyên đến cùng ta nói chuyện phiếm, đánh đàn.”

Vương Vũ trong lòng cảm kích, khi đem trang giao phó cho Dịch Thanh Vân, vốn nghĩ có thể duy trì là tốt rồi, không nghĩ tới sau khi trở về phát hiện trong trang ngăn nắp có trật tự, thậm chí còn tốt hơn trước khi hắn rời đi, ngay cả đại ca cũng chiếu cố được tốt như thế, không khỏi làm cho hắn cao hứng lại hổ thẹn.

Nghĩ đến đại ca đặc biệt nhắc đến Tuyền Cơ, Vương Vũ phát hiện cho dù chính mình mới ở trước cửa gặp qua nàng trước đây không lâu, hiện tại hồi tưởng lại cũng đã có chút mơ hồ, hẳn là vì không quá dễ coi, bất quá trong đầu còn nhớ rõ ràng một ánh mắt trong trẻo xinh đẹp.

Hắn chưa bao giờ gặp qua một nữ tử như vậy, kiều kiều nhược nhược không có võ công, không muốn đi lại trên giang hồ, lại hiểu biết rất nhiều, nàng đặc biệt nhắc nhở buộc tấm gỗ rộng ở dưới giày có thể tránh bị lún xuống nhanh ở giữa đầm lầy cùng với phương pháp xử lý vết thương bị độc xà cắn rất hiệu quả, lại càng không muốn nói kim chỉ nam do nàng chế tác nhiều lần cứu mệnh một đội bọn họ ở trong sương mù dày đặc.

Nghe Mộc tổng quản nói, hơn phân nửa chuyện ở thôn trang cũng là dựa vào nàng xử lý, ngụ ý còn một mực ám chỉ chính mình tốt nhất đem nàng thú vào cửa, tuyệt đối không thể bỏ lỡ một người vợ hiền như vậy.

Vương Vũ lắc đầu cười, xem cái kiểu cưng chiều quý trọng của Dịch Thanh Vân đối với muội muội kia, cho dù hắn có lòng, cũng không thấy được có thể qua được một cửa kia của Dịch Thanh Vân. Chính là tư tâm cũng chờ mong có thể đem Tuyền Cơ lưu lại lâu một chút… có thể lưu lại cả đời thì càng tốt!

Buổi tối khi Dịch Thanh Vân đến cáo từ, Vương Vũ giữ lại bằng mọi cách, cuối cùng làm cho Dịch Thanh Vân thay đổi quyết định, cùng Tuyền Cơ lưu lại hai tháng khi tiết trời ấm lại xuất phát.

Mấy ngày trở lại đây, Tuyền Cơ cùng Vương Nghiêu tiếp xúc nhiều hơn, Vương Nghiêu hiểu biết uyên bác, thái độ làm người ôn hậu[2], Tuyền Cơ từ trong miệng hắn tiếp thu được rất nhiều kiến thức. Dịch Thanh Vân tuy rằng biết ăn nói, nhưng lại phi dương khiêu thoát[3], chẳng được một khắc yên tĩnh, rất nhiều nghi vấn Tuyền Cơ đều là trực tiếp đến thỉnh giáo Vương Nghiêu, cũng chậm rãi sinh ra chút tình cảm vừa là thầy vừa là bạn, Tuyền Cơ không đành lòng nhìn hắn chịu khổ, lại không dám tìm Triệu Kiến Thận, mỗi lần nhìn đến Vương Nghiêu phát bệnh trong lòng đều thập phần khó chịu khổ sở.

[2] Ôn hậu: ôn hòa hiền hậu.

[3] Phi dương khiêu thoát: thích bay nhảy, không chịu ở yên một chỗ.

Bệnh của Vương Nghiêu, theo suy đoán của Tuyền Cơ, có thể là một loại vấn đề về thần kinh não hoặc là xuất huyết não, ở hiện đại còn khó chữa, ở chỗ này liền không cần nói, kỳ thật nàng phi thường hoài nghi cỏ Tử Dương có thể trị được, nhưng hiện tại tựa hồ chỉ có thể còn nước còn tát, sư đệ của đại ca ít nhất ba tháng mới có thể chế xong dược, có hữu hiệu hay không vẫn còn là ẩn số.

Trái lo phải nghĩ, quyết định thay đổi chiến lược, viết thư cho Triệu Tư Viễn thử xem, dù sao Triệu Tư Viễn trên thực tế là cháu nội của Thừa Thiên đế, do hắn mở miệng, lách qua Triệu Kiến Thận nói không chừng có thể đem sự tình hoàn thành.

_________________