So với ngày đó cả đường trầm mặc, Gregory lúc này nhìn qua như được phủ lên một tầng kim sa vô hình, toàn thân tràn đầy vẻ tự tin thận trọng. Y chào hỏi Hayden cùng phu nhân Demi, sau cùng ánh mắt dừng lại trên người Mundra, ôn nhu lại bao dung.

Phu nhân Demi cười nhạt trong lòng, bất động thanh sắc kéo Mundra đến bên người, dùng thân thể mình chắn đường nhìn của Gregory, mỉm cười nói: “Không ngờ gặp lại sớm như vậy. Ta còn tưởng lần gặp mặt sau sẽ lâu lắm, bởi vì ta đang định nghe theo dự định của Monica, đưa con bé trở về quê hương của mình”

Gregory nói: “Thành Mael? Thật khéo, vừa hay tôi cũng định đến đó, tôi nghĩ, tôi có thể đưa cô ấy đi một đoạn đường”

Phu nhân Demi nói: “Sao có thể lại làm phiền cậu? Ta định tự mình đưa con bé về”

Gregory cười nói: “Có thể đồng hành với phu nhân và Monica, là vinh hạnh của tôi”

Phu nhân Demi nhìn nụ cười bình tĩnh kiên trì của y, thầm khinh thường, ngoài miệng lại nói: “Vậy thật tốt quá. Ma pháp trận của Fariel đã không sử dụng được nữa, phải tới thành Mise trước. Nếu được cậu hộ tống, ta tin trên đường sẽ cực kỳ an toàn”

Gregory nói với Hayden: “Ngài không bận tâm giờ tôi đưa Monica trở về chứ”

Hayden nói: “Đương nhiên rất bận tâm”

Gregory ngẩn người.

Hayden cười nói: “Ta đang định mời cậu và Monica dùng bữa trưa”. Hắn dừng một chút, nhìn phu nhân Demi nói, “Phu nhân không bận tâm chứ?”

Phu nhân Demi cười nói: “Đương nhiên. Tôi đương phiền não làm thế nào đưa ra lời mời, không ngờ lại để ngài giành trước”

Gregory cũng cười, “Vậy tốt quá. Tôi vẫn muốn tìm một cơ hội nói lời cảm tạ với nguyên soái”

Ba người đều cười, hơn nữa đều cười đến ý vị thâm trường.

Phu nhân Demi kéo tay Mundra, quay lại nhìn phát hiện cậu đã ngồi xuống, cuộn người trên hai chân, dường như định ngủ ngồi. Cô cầm tay cậu vô thức siết chặt, trách nói: “Thế này thực quá thất lễ!”

Hayden vội nói: “Có lẽ là lạ phòng ảnh hưởng tới giấc ngủ của cô ấy. Cũng phải một lúc nữa mới tới giờ dùng bữa trưa, chi bằng để cô ấy lên lầu ngủ một lúc”

Gregory nói: “Cảm tạ, bữa này hẳn là do tôi mời khách”

Phu nhân Demi nói: “Đâu được, ta mới là người đưa ra lời mời khách sớm nhất”

Hayden mỉm cười nói: “Nhưng hiện tại hai người đang ở nhà ta, ta nghĩ không gì thuận tiện bằng cây nhà lá vườn”

Phu nhân Demi và Gregory còn muốn nói tiếp, Hayden đã đưa tay về phía Mundra.

Mundra nhìn nhìn hắn, lập tức chủ động buông tay phu nhân Demi, đưa tay về phía hắn, tùy ý hắn nắm lấy kéo đi.

Bóng hình một cao một thấp chậm rãi sánh bước đi lên cầu thang, hài hòa bất ngờ.

Chờ bọn họ hoàn toán biến mất khỏi tầm nhìn, phu nhân Demi lập tức thôi tươi cười nhìn Gregory nói: “Ta nghĩ chúng ta nhất định phải nói chuyện”

Gregory không nói gì theo sau cô, đi đến hoa viên.

Bãi cỏ ánh lên sắc xanh mướt trong ánh nắng rực rỡ. Gregory và phu nhân Demi giẫm trên cỏ, bầu không khí cứng ngắc đối lập cực điểm với cảnh vật xung quanh.

“Ta nghĩ ngươi cần phải giải thích cho ta”. Phu nhân Demi ngẩng cao đầu, ngạo mạn trừng y.

Gregory ngơ ngác nói: “Giải thích gì?”

“Monica!” Phu nhân Demi nói, “Thôi giả bộ mất trí nhớ đi. Ngươi biết, không đời nào có chuyện đó!”

Gregory bất đắc dĩ nhún vai nói: “Tôi không hiểu phu nhân hiểu lầm tôi điều gì, nhưng tôi rất tiếc phải nói với người, tôi thực sự mất trí nhớ”

Phu nhân Demi nói: “Vào thời khắc mấu chốt trở về gia tộc Dana không giống điều mà Gregory mất trí nhớ làm được”

“Thời khắc mấu chốt?” Gregory nghi hoặc nhìn cô, hỏi dò, “Ý phu nhân là chỉ tình trạng tồi tệ của Fariel hiện nay? Đang tiếc, tôi không thể giúp được gì”

Phu nhân Demi nheo mắt, nhìn y không chớp. Dường như muốn dùng ánh mắt bén nhọn chọc thủng lớp ngụy trang ra vẻ vô tội khiến người buồn nôn kia, nhưng cô đã thua, vẻ mặt của Gregory từ đầu tới cuối không hề thay đổi. Có điều bởi vì từ đầu đến cuối y không đổi nét mặt, càng chứng tỏ suy đoán của phu nhân Demi. Vẻ mặt của y quá bình tĩnh, giống như chắc chắn cô sẽ không nói ra những lời khiến người khác phải giật mình.

Y đã đúng.

Phu nhân Demi nhanh chóng thu hồi mũi nhọn, vẻ mặt hờ hững tựa như cái gì cũng chưa từng phát sinh. Cô nhìn chăm chú về hướng khác, giọng điệu thờ ơ nói: “Ta nghĩ đích xác ta đã hiểu lầm”

Gregory chiếm được tiện nghi còn khoe mẽ hỏi: “Phu nhân hiểu lầm chuyện gì? Monica xảy ra chuyện gì sao? Vì sao phu nhân lại nói hiện tại là thời khắc mấu chốt? Tôi rất hoang mang. Người có thể nói cho tôi biết không? Cảm giác mất trí nhớ rất tệ, tôi cần một trưởng bối hiểu biết thông tuệ chỉ lối cho tôi. Phu nhân, người nguyện ý chăng?”

Cho dù giả bộ mất trí nhớ cũng không quên đạp một cước lên bối phận cô ghét nhất sao? Phu nhân Demi ở trong lòng chửi mắng y cả trăm lần, “Kỳ thực, trước khi cậu mất trí nhớ, Monica đã nói lời chia tay với cậu. Thậm chí vì muốn tránh dây dưa với cậu, con bé còn cố tình rời khởi thành Putra. Ta không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng ta có thể dám chắc, Monica… con bé không còn yêu cậu nữa”. Trong mắt cô hiện lên tia bỡn cợt, hoàn toàn không sợ lời nói dối bịa ra lúc lâm thời của mình bị vạch trần. Dù gì Monica cũng là giả, Monica giả kia nhất định không dám phản bác lời của cô, tránh để lộ chân tướng. Mà Gregory đã “mất trí nhớ”, càng không thể phản bác.

Nhìn xem! Mua dây buộc mình tới cỡ nào.

Nghĩ tới đây, tâm trạng buồn phiền của phu nhân Demi dần chuyển biến tốt đẹp. Cô mỉm cười với Gregory nói: “Monica là một đứa trẻ dịu dàng. Cho dù nó không cự tuyệt đề nghị đồng hành của cậu, nhưng cậu hẳn phải rất rõ vị trí của mình”. Cô nhẹ nhàng buông lời xong, đắc ý xoay người bỏ đi.

Gregory nhìn bóng lưng của cô, trong mắt hiện lên tia sáng lạnh lẽo.

Mundra cảm thấy gần đây càng ngày càng thèm ngủ, khí vong linh trong cơ thể giống như đã quen bị Quang Minh thần lực áp chế, không còn giống trước kia thỉnh thoảng còn có thể nổi dậy phản kháng một chút.

Cậu đột nhiên có chút lo lắng, sợ có một ngày cho dù có tháo được vòng tay, cậu cũng quên mất phải dùng ma pháp vong linh thế nào.

Hayden cảm thấy tay nắm ngày càng trì xuống, ngoảnh lại nhìn thấy Mundra đã ngồi chồm hổm trên mặt đất, không khỏi bật cười nói, “Buồn ngủ như vậy?”

Mundra bó gối không nói năng. Ý nghĩ bất ngờ trong đầu khiến cậu lo lắng quá chừng, ngay cả Hayden vật liệu vu thi thượng hạng cũng không thể xua tan.

Hayden yêu chiều mà ngồi xuống, mỉm cười xoa tóc cậu, cảm giác mềm mại giống như trong tưởng tượng, khiến cho trái tim hắn cũng trở nên dịu dàng. Hắn vươn tay, bế Mundra.

Mundra không cự tuyệt, cực kỳ phối hợp điều chỉnh tư thế.

Hayden ôm cậu trở về phòng.

Ánh dương theo cửa sổ rộng mở chiếu vào, ấm áp mênh mang, dễ dàng khiến người ta trở nên buồn ngủ.

Hayden trêu chọc nói: “Làm sao giờ? Hình như tôi cũng buồn ngủ”

Mundra ôm cổ hắn, “Cùng ngủ”

“…” Con mắt Hayden chợt mở lớn, con ngươi xanh thẳm như biển cả vỡ ra tia sáng còn rực rỡ hơn cả ánh dương. Có điều lý trí của hắn rất không thức thời nhảy ra ngăn chặn tất thảy mộng tưởng đẹp đẽ nảy ra trong đầu hắn.

Phu nhân Demi và Gregory còn ở dưới lầu.

Mà theo lời đồn Gregory vẫn là hôn phu của Monica.

Nghĩ tới đó, Hayden nửa quỳ trên giường, nhẹ nhàng đặt Mundra xuống, buông rủ mắt nhìn cậu, tự tiếu phi tiếu nói: “Gregory thực sự là hôn phu của em?”

Mundra nhìn hắn, tựa hồ đang suy nghĩ.

Hayden có chút cảm giác thất lạc, cực kỳ phong độ mà buông tay, đang định đứng lên, chợt nghe Mundra ở phía sau hắn nhàn nhạt trả lời: “Không phải”

Hayden dừng chân, quay lại, bên trong con ngươi màu lam lấp lánh tiếu ý.

Mundra theo thói quen nghiêng đầu nói: “Nhưng, chuyện đó thì liên quan gì?”

Hayden đã trở lại giường, cúi đầu khẽ hôn lên trán cậu, “Chuyện đó có nghĩa tôi có thể làm thêm một số chuyện”

Mundra không quen ngoảnh đi.

Hayden thuận thế nằm xuống bên người cậu, vòng tay ôm cậu nói: “Chúng ta ngủ thế này, hay là làm thêm chút chuyện gì đó?”

Mundra kéo tay hắn, đặt dưới ánh nắng ngắm nhìn, tâm tình càng trở nên khó chịu. Vật liệu tốt như vậy, chỉ có thể sờ có thể ngắm mà không thể chà…