Tuy Olivia tuyên bố toàn học viện nghỉ một ngày trước trận đấu, nhưng ngày nghỉ này chả khác gì ngày chạy nước rút cuối cùng trước khi thi học kỳ, gần như tất cả mọi người không hẹn mà cùng lựa chọn tiếp tục học tập, hơn nữa mức độ cố gắng so với đi học thường ngày chỉ có hơn chứ không kém.

Nhà ăn cung cấp thức ăn hai mươi tư giờ không một bóng người.

Soso và Patrick đứng giữa quân đoàn Tulip, nhìn các học sinh lớp trên giảng giải kỹ xảo chiến đấu và chỉ dẫn ma pháp.

Bởi vì thời gian nhập học của Audis và Frank chưa lâu, cho nên rất ít học sinh lớp trên gia nhập hai đại quân đoàn, mà đàn anh lớp trên gia nhập sau đó thực ra chỉ có mục đích làm người dẫn đường. Nhất là quân đoàn Tulip, thực lực ma pháp của bản thân Frank không mạnh, lúc này càng cần có đàn anh lớp trên đến ủng hộ.

Patrick bảo Soso: “Cậu thi triển ma pháp thổ hệ của mình cho tớ xem đi.”

Soso nhìn thấy vài thành viên quân đoàn quanh đó quay đầu lại, trong đó có mấy người ở ban 1, không khỏi có chút khẩn trương, chú ngữ cũng niệm trúc tra trúc trắc.

……

Patrick và mấy người khác không nói gì nhìn gò đất cao tầm một bậc thang dưới chân.

Hai gò má Soso đỏ rực như trái cà chua, “Tớ, tớ… tớ thường thường có thể nâng cao hơn chút.”

Patrick chụp vai cậu, “Đến lúc đó, cậu ở chung với ban 3 chúng tớ đi.”

Đội hình bố trí ban 1 ban 2 dùng tường đất tường nước che ở phía trước, ban 3 phụ trách hỏa hệ công kích đứng ở phía sau. Có điều hiển nhiên Soso vô cùng không thích hợp tiếp nhận nhiệm vụ phòng thủ.

Soso thấp giọng: “Thực xin lỗi.”

“Cũng không thể trách cậu.” Patrick biết trong lòng cậu nhóc không dễ chịu, “Ai bảo tự dưng cậu lại bị phân đến ban chúng tớ làm chi? Học không theo kịp là chuyện bình thường.” Lời này của hắn chẳng những nói cho Soso nghe, mà còn nói cho đám người đang vây xem nghe .

Soso đáp: “Không còn cách nào, ban 1 đủ quân số rồi.”

Một học sinh ban 1 lộ vẻ cổ quái: “Ai bảo ban 1đã đủ quân số?”

Soso sửng sốt, chợt thấy đội ngũ phía sau bắt đầu đứng lên, lập tức vang dội tiếng hoan hô “Hoàng thái tử điện hạ”.

Patrick kích động bắt lấy cánh tay Soso: “Hoàng thái tử và nguyên soái Hayden quả nhiên là bạn tốt, ngài vẫn hướng về bên chúng ta!”

Soso cảm thấy cánh tay bị siết có chút đau, nhịn không được cúi đầu kéo tay hắn ra.

Bốn phía đột nhiên an tĩnh.

Patrick mở mắt trừng trừng nhìn Ciro bước về phía hắn, toàn thân hưng phấn đến nỗi không dám cử động, ngay cả Soso đang kéo ngón tay hắn ra cũng không cảm giác thấy. Mãi đến khi Ciro tới trước mặt, mới đột nhiên nghiêm trang hô to:“Hoàng thái tử điện hạ!” Hắn kích động đến mức nghiêng mình sang bên, bả vai vừa vặn đập vào vai Soso.

Soso đang hết sức chăm chú cúi đầu gỡ ngón tay, bất ngờ không kịp đề phòng bị đụng phải, thân mình đột nhiên lao ra phía trước một bước, chân trái vừa vặn vấp phải khối đất vừa tạo nên, cả người ngã về phía Ciro.

Ciro theo bản năng tiếp được cậu.

……

Bốn phía yên tĩnh, chỉ có câu “Hoàng thái tử điện hạ” của Patrick còn quanh quẩn trong đầu đoàn viên quân đoàn Tulip.

“Cậu không sao chứ?” Ciro nâng Soso dậy, thân thiết hỏi.

Soso đứng thẳng người, nhìn nụ cười hòa ái gần trong gang tấc có chút không quen, nửa ngày mới lúng ta lúng túng nói: “Không có việc gì.”

“Vậy là tốt rồi.” Ciro rất nhanh buông tay ra, tiếp tục đi về phía trước.

Gallon đi sau người cuối cùng của đoàn cận vệ, nhìn không chớp mắt bước qua bên người Soso.

Chờ tất cả bọn hắn đi rồi, Patrick mới nhỏ giọng nói với Soso: “Xin lỗi.”

Soso lắc đầu.

“Cậu làm sao vậy?” Hắn thấy cậu không nói chuyện, cho rằng vừa bị thương ở đâu, khẩn trương hỏi.

Soso cúi đầu: “Không có gì.”

“A, có phải vừa được hoàng thái tử ôm cho nên hưng phấn tới choáng váng không?” Patrick trêu chọc, “Lại nói tiếp, cậu phải cảm tạ tớ mới đúng, nếu không nhờ tớ, làm sao cậu có thể may mắn như vậy, được hoàng thái tử điện hạ ôm chầm lấy. Có điều điện hạ thật là thân thiết a, chẳng những không tức giận, trái lại còn ân cần hỏi thăm cậu. A quên, cậu và điện hạ gặp nhau vài lần rồi mà?”

Tuy rằng thực thân thiết, nhưng cậu vẫn cảm thấy Ciro như vậy rất xa lạ, y như lúc gặp nhau ở quân doanh của Hayden. Nếu có thể lựa chọn, cậu thà giống như ở trong rừng Mộng Yểm bị Ciro lạnh nhạt quở trách, cũng không nguyện ý nhìn thấy cái người vừa rồi rõ ràng đang cười, nhưng nhìn không thấy ý cười nơi đáy mắt.

“Cậu lại suy nghĩ gì? Không phải bị dọa đến choáng váng chứ?” Patrick đụng vào vai cậu.

Soso hít một ngụm khí lạnh.

“Làm sao vậy?” Patrick ngạc nhiên, “Thật sự bị thương?”

“Không phải bị thương lúc ngã, là lúc bị nắm ấy.” Soso chỉ vào cánh tay mình, “Vừa rồi cậu nắm mạnh quá.”

“Thật sao?” Patrick nhớ lại khi nãy, hình như đúng là mình đã nắm cái gì đó rất mạnh, “Để tớ xem xem.” Nói xong, hắn liền lấy tay lột quần áo Soso.

Soso hoảng sợ, vội rút lui hai bước: “Cậu định làm gì thế?”

“Xem tay cậu a.” Patrick thản nhiên, “Ngày mai là trận đấu rồi, nếu bị thương nghiêm trọng, cậu phải xin phép Danton rút khỏi trận đấu.”

“Không được.” Soso cau mày, “Không thể rút.”

Patrick đáp: “Mặc kệ rút hay không, trước tiên cứ nhìn kỹ rồi hẵng nói.” Vừa nói hai tay vừa không ngừng kéo áo Soso.

Tiếng nói bốn phía càng lúc càng nhỏ, dần dần chỉ còn lại hai người bọn họ một đuổi một chạy, thế nhưng đương sự vẫn hồn nhiên không phát giác.

Cuối cùng, Frank nhịn không được, ngăn cản Patrick đang không ngừng cố gắng.

Patrick thở hồng hộc: “Cậu, cậu giúp tớ bắt lấy cậu ấy.”

Frank bình tĩnh đá hắn một cái: “Xem bên trái.”

“A?” Patrick mờ mịt nhìn qua, phát hiện gần như tất cả mọi người đều nhìn sang bên này, mà trong đó ánh mắt khiến người chú ý nhất chính là Ciro.“Sao, làm sao vậy?” Hắn cũng hạ giọng hỏi.

Frank lắc đầu, nhún vai, quay ra nhìn Soso, phát hiện mặt cậu đỏ bừng, liều mạng sửa sang lại quần áo của mình.

Patrick tựa hồ cũng ý thức được tình cảnh này có chút… quái dị, thấp giọng giải thích: “Tớ chỉ muốn xem vết thương trên cánh tay cậu ấy thôi mà.”

May mắn Ciro rất nhanh dời mắt, lần nữa bắt chuyện với các học sinh lớp trên, không khí bốn phía cũng khôi phục như thường.

Patrick đến bên người Soso, thấp giọng: “Thực xin lỗi. Tớ, tớ rất không đúng mực.”

Soso lắc đầu, không nói chuyện.

Frank bước lại hoà giải: “Tay cậu bị thương à? Có sao không?”

Soso nhấc ống tay áo, lộ ra dấu xanh tím.

Patrick: “…”

Frank nói: “Thật sự bị bầm rồi. Tại sao cậu không cho Patrick xem?”

Soso đáp: “Cậu ấy cởi quần áo tớ.”

“…” Frank nhìn Patrick như nhìn tên lưu manh.

Patrick nhăn nhó. “Tớ thật sự chỉ muốn xem tay cậu ấy!”

Frank hỏi: “Xem tay còn phải cởi quần áo hả?”

Patrick giơ chân: “Nơi này nhiều người như vậy, không phải xem tay còn có thể xem cái gì?”

Frank mặt không đổi sắc: “Vấn đề ở chỗ cậu muốn nhìn cái gì……”

“Tớ…” Patrick không nói nên lời.

Đột nhiên Gallon từ trong đám người bước ra, đến trước mặt bọn họ, “Điện hạ bảo tôi tới hỏi thăm đã xảy ra chuyện gì.”

Patrick muốn tìm cái động chui vào.

Frank vội ho một tiếng, ra mặt giải thích nguyên nhân sự tình.

Gallon nhìn thoáng qua vết bầm trên tay Soso, sau đó gật gật đầu, đi trở về.

Frank vỗ bả vai Patrick: “Coi như trong họa có phúc. Về sau điện hạ nhất định sẽ nhớ rõ có một người tên Patrick muốn cởi quần áo người khác trước mặt mọi người.”

Patrick: “…”

Gallon rất nhanh lại tới nữa.

Lần này ngay cả Frank cũng có chút buồn bực, chẳng lẽ Ciro chuẩn bị trị tội Patrick? Lấy tội danh gì? Cởi quần áo người khác trước mặt mọi người?

“Điện hạ mời Mike tiên sinh đi qua.” Gallon nhìn Soso.

Soso sửng sốt, rồi nhớ ra mình chính là Mike.

Nhìn bóng dáng Soso đi cùng Gallon, Frank đồng tình vỗ vỗ bả vai Patrick. Đối với một quý tộc, lưu lại ấn tượng như vậy trong cảm nhận của hoàng thái tử không phải một chuyện tốt.

Patrick buồn bực: “Cậu nói xem, Mike có nói tốt cho tớ không?”

Frank gật đầu: “Có. Cậu ấy rất tốt bụng.”

“Ừ.”

“Có điều so với việc cậu ấy có nói tốt cho cậu hay không, tớ tò mò nhất chính là, cậu thật sự chỉ đơn giản muốn nhìn miệng vết thương của cậu ấy thôi sao?” Ánh mắt Frank sắc lẹm.

Patrick bị hỏi mà sửng sốt.

“Cậu thật sự không có ý đồ gì khác sao?” Frank vỗ vỗ bờ vai hắn, xoay người rời đi, để mặc một mình hắn ngồi mò đáp án.