Rốt cục đã đến ngày bỏ phiếu cho [ Đề án cuối cùng về việc giáo hoàng Quang Minh thần hội cử hành lễ đăng cơ cho hoàng đế đế quốc]. Ngày hôm nay, sắc trời u ám, mây đen nặng nề bao trùm toàn bộ bầu trời đế đô. Mọi con phố đều vắng vẻ, người qua đường mặc áo khoác, cảnh tượng vội vàng, mặt như sương lạnh, tựa hồ tùy tiện run lên vài cái là có thể vẩy ra một tầng hàn khí.

Trên đường lớn, không ngừng có xe ngựa qua lại, chiếc nọ nối chiếc kia, đều hướng về một phía –

Tòa nhà đại hội của đế quốc .

Quanh cửa tòa đại hội đã tụ tập không ít người. Bọn họ không vội vã đi vào, mà túm năm tụm ba đứng ở trước cửa. Nội dung tán gẫu của họ không hề có chuyện bỏ phiếu ngày hôm nay, bởi vì việc này đã không cần phải thảo luận nữa.

Qua một lúc, thời tiết thoáng ấm áp hơn, ánh mặt trời từ phía đông chiếu lại, mây đen bắt đầu tản ra.

Liên tiếp mấy cỗ xe ngựa xuất hiện thu hút sự chú ý của mọi người.

Các nghị viên vốn đang chuẩn bị đi vào trong cũng dừng bước.

Cửa xe bật mở, những gương mặt quen thuộc xuất hiện trong tầm nhìn của bọn họ — đoàn nghị viên gia tộc Charlie. Sau khi xuống xe, bọn họ đều cung kính khoanh tay chờ cỗ xe ngựa ở chính giữa, khung cửa tím làm bằng vàng khiến cho này cỗ xe ngựa có vẻ cao quý mà không phô trương.

Cửa từ từ mở ra, một người đàn ông tóc xám tuổi tác không còn trẻ từ trên xe chậm rãi bước xuống. Vẻ mặt ông ta ôn hòa, mỉm cười chào hỏi mọi người.

“Hopkin • Charlie.” Các nghị viên nhẹ giọng nghị luận tại chỗ, sự xuất hiện của nhân vật quan trọng chốn đế đô này khiến cho người ta vừa cảm thấy bất ngờ, vừa cảm thấy không ngoài dự đoán.

“Suốt ba năm ông ta chưa từng bước vào cửa lớn tòa nhà đại hội, chỉ sai thư ký đến thay mặt mình thực hiện quyền lợi và nghĩa vụ trong nghị viện. Tôi còn tưởng ông ta quên đường đến tòa nhà này rồi chứ.”

“Có lẽ do hoàng hậu Samantha hoàng hậu trở lại, ai mà biết được? Hắc.”

Trong đám người phát ra vài tiếng cười không rõ ý tứ, sau đó đi vào trong.

Đám đông nhất loạt bước theo.

Tự cho là tới rất sớm, đến phòng họp các nghị viên mới phát hiện ra nhân vật chính đầu tiên của ngày hôm nay, hoàng thái tử, đã ngồi trên chiếc ghế chuyên dụng của mình. Bên người hắn còn có một bóng dáng quen thuộc, những nghị viên từng tham gia tiệc sinh nhật năm nay của phu nhân Rachel rất nhanh đã nhận ra thiếu niên tóc vàng chói mắt ngồi sau Ciro chính là vương tử lưu vong của Julan gần đây bị quý tộc đế đô sôi nổi nghị luận.

Trong trường hợp này mà xuất hiện một vị vương tử nước khác, hiển nhiên rất không thích hợp, bọn họ còn chưa kịp biểu lộ sự không vui lên nét mặt, chợt chú ý thấy chiếc nhẫn cực đại trên ngón tay vương tử Julan.

Bọn họ có mờ mắt cũng không nhìn lầm chiếc nhẫn đầu ưng tượng trưng cho người thừa kế đế quốc!

Chẳng lẽ, điện hạ định lập vị vương tử nước ngoài này làm phi? Dù bọn họ đã nghe qua không ít lời đồn về hoàng thái tử và vương tử Julan, nhưng trăm nghe không bằng mắt thấy, quá chấn động!

Soso cảm giác được ánh mắt sắc bén của họ, vô thức ưỡn ngực.

Ciro cúi đầu nhìn bản [Đề án cuối cùng về việc giáo hoàng Quang Minh thần hội cử hành lễ đăng cơ cho hoàng đế đế quốc] trên tay. Bản đề án này được Kastalon II phân phát đến tận tay hắn và mỗi nghị viên vào mười ngày trước. Đề án cuối cùng đại khái chẳng có gì khác đề án ban đầu, chỉ thay đổi tinh vi rất nhiều điều khoản để gây khó khăn cho hắn kế thừa đế vị, tỷ như người thừa kế đế quốc phải là nam giới, phải mang họ Kastalon, phải yêu người khác phái, phải sinh hạ người thừa kế, vân vân.

Tuy hiện nay nhân khẩu của gia tộc Kastalon đông đúc, nhưng không ai có thể cam đoan sự đông đúc này duy trì được bao lâu, nếu có một ngày, dòng họ Kastalon chỉ còn lại một nữ thừa kế, thậm chí không có người thừa kế, Quang Minh thần hội hoàn toàn có thể dùng điều khoản đó để chỉ định người thừa kế theo ý bọn họ! Điều khoản kiểu này quả thực là bóp chết sự thống trị của gia tộc Kastalon đối với đế quốc.

Ciro khép quyển đề án lại, trong nỗi giận dữ chán ghét còn mang theo một chút khó hiểu. Chẳng lẽ Kastalon II đã đến nông nỗi vì ngăn cản hắn đi lên đế vị mà không tiếc hy sinh hết thảy, bao gồm cả tương lai đế quốc?

Soso phía sau đột nhiên nhẹ nhàng đẩy vai hắn.

Ciro ngẩng đầu, Hopkin • Charlie đang đi về phía hắn. Các nghị viên lơ đãng nói chuyện với người bên cạnh, nhưng ánh mắt lại chặt chẽ chú ý về hướng này. Tuy gia tộc Charlie gia nhập hoàng thái tử đảng đã là sự thật chắc chắn, nhưng hai người họ chưa từng có bất cứ tiếp xúc thân mật nào.

Ciro muốn đứng lên, nhưng Hopkin bước nhanh hai bước, trước khi hắn đứng vậy, vỗ vỗ bờ vai hắn, sau đó xoay người về vị trí của mình.

Vỗ vai là động tác đơn giản, nhưng đằng sau lại mang ý nghĩa phi phàm.

Nhìn đủ loại tiếp xúc giữa gia tộc Dana và hoàng đế, lần bỏ phiếu này xem ra không cần tiến hành đã biết kết quả. Cái gọi là tự do bỏ phiếu chẳng qua chỉ là một loại hình thức, giao dịch và thỏa hiệp dưới đài mới là quá trình thực tế thúc đẩy kết quả.

“Đứng!” Quan lễ nghi cung đình xuất hiện ở cửa phòng họp, căng họng hô, “Hoàng đế bệ hạ Kastalon II giá lâm!”

Tất cả mọi người đứng lên, cúi đầu hành lễ.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, Kastalon II ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới, tựa như một tướng quân đến nghiệm thu chiến lợi phẩm.

Murdoch • Dana đi theo sau hắn.

Quan lễ nghi cung đình thấy Kastalon II đã ngồi trên ngai vàng, mỉm cười khoát tay: “Hoàn lễ!”

Mọi người lần nữa ngồi xuống.

Murdoch ngồi đối diện Hopkin, đặt tay trên ghế. Hai người bạn già từng lấy sự ăn ý không lời mà hợp tác vô số lần giờ phút này lại giống như người xa lạ, mỗi người nhìn một mặt bàn của mình.

Vẻ mặt Kastalon II đắc ý cười cười: “Ta biết rất nhiều người đã chuẩn bị cho kết quả hôm nay, ta cũng vậy. Mỗi một chữ trong đề án đều là tâm huyết của ta. Quang Minh thần hội là giáo hội lớn nhất Mộng đại lục, tín đồ của họ có đến trăm vạn người, bao gồm cả thần dân đế quốc, bao gồm cả ta. Quang Minh thần là vị thần tối cao của Mộng đại lục, ta tin tưởng dưới sự che chở của nàng, đế quốc nhất định sẽ càng thêm phồn vinh giàu mạnh.” Nói xong, ánh mắt lão như hữu ý vô tình mà nhìn về phía Ciro.

Ciro một tay chống má, như đang ngẩn người

Trong mắt Kastalon II hiện lên chút không vui, nhưng rất nhanh lại hớn hở nói: “Vì vậy, không phải ta giao đế quốc vào tay Quang Minh thần hội, mà là xin Quang Minh thần đặt đế quốc vào dưới đôi cánh che chở của ngài. Giáo hoàng Quang Minh thần hội đã trịnh trọng đồng ý với ta tuyệt đối sẽ không can thiệp vào bất kỳ chính sách và quyết sách nào của đế quốc, lại càng sẽ không tạo ra bất cứ mối đe dọa nào cho chính quyền đế quốc. Cho nên, đây chính là mối hợp tác nhất hạng, chỉ có lợi chứ không có hại.” Lão dừng giây lát, rồi nói. “Vì vậy, tất cả những người phản đối đề án này, ta tán thưởng sự quan tâm rất mực của các ngươi dành cho đế quốc, nhưng thực tế sẽ chứng minh sự quan tâm đó là dư thừa đến mức nào.”

Phòng họp lặng ngắt như tờ.

Kastalon II nhìn Murdoch.

Murdoch mỉm cười trả lại.

Kastalon II gật đầu với trưởng nghị viện Lutherking.

Lutherking đứng lên, tuyên bố: “Còn người nào muốn lên tiếng không?”

Kastalon II đánh mắt về phía Ciro và Hopkin.

Ciro vẫn ngẩn người, còn Hopkin mặt không đổi sắc nhìn tay mình.

Kastalon II đột nhiên hỏi: “Không giới thiệu người phía sau ngươi sao?”

Soso một mực yên lặng không hé răng ngồi phía sau Ciro, muốn làm cho mình trở nên vô hình, nghe thấy thế liền bắt đầu khẩn trương. Cậu vừa đứng lên, bóng dáng cao lớn của Ciro đã chắn trước mặt cậu, “Ta nhớ đã từng giới thiệu cho ngài, đây là hoàng thái tử phi tương lai của ta.”

Kastalon II cười lạnh: “Nếu ngươi đã đọc kỹ [Đề án cuối cùng về việc giáo hoàng Quang Minh thần hội giáo hoàng cử hành lễ đăng cơ cho hoàng đế Kanding Đế Quốc], hẳn là biết, ngươi sắp sửa phải lựa chọn rõ ràng giữa ngôi vị hoàng thái tử và hoàng thái tử phi.”

Ciro lạnh nhạt: “Đó mới chỉ là đề án.”

Kastalon II: “Rất nhanh ta sẽ thực hiện nó.”

Ciro nhún vai ngồi xuống, cười cười với Soso.

Trong lòng Soso vô cùng bất an, nhưng vẫn ép mình lộ ra tươi cười.

Lutherking nói: “Nếu như không có ai lên tiếng, chúng ta trực tiếp tiến vào khâu bỏ phiếu.” Nói xong, ông ta nhìn quanh bốn phía, thấy mỗi người đều ngồi yên, liền vứt một ánh mắt ra hiệu cho người hầu đứng bên cạnh.

Đám người hầu bắt đầu phát giấy.

Đây là giấy đặc biệt, mặt trên tẩm thuốc nước ma pháp đặc thù, do nghiệp đoàn ma pháp điều chế, mỗi lá phiếu đều khác nhau, hơn nữa số lượng cố định. Dù là Kastalon II cũng không có cách nào làm bừa trên đó.

Giấy rất nhanh đã phân phát xong, đám người hầu bắt đầu phát bút.

Màu bút do Lutherking mời nghiệp đoàn ma pháp tùy tiện điều phối ra, có thể là vàng lục, cũng có thể là lam tím… Điều này có một ưu điểm, chính là một người dù cao minh đến đâu cũng khó chế được màu sắc y hệt trong thời gian ngắn. Nghị viên viết xong kết quả trên phiếu phải đặt bút lên bàn trước mặt mình, hơn nữa trước khi có kết quả bỏ phiếu, bất kỳ kẻ nào cũng không được phép rời đi, vì vậy căn bản không thể động tay động chân vào kết quả bỏ phiếu.

Giấy bút phát xong, Lutherking nghiêm mặt: “Bắt đầu bỏ phiếu.”

Mọi người hết nhìn đông lại nhìn tây, ngòi bút viết ra đáp án gì bọn họ đã sớm có tính toán trước.

Bọn họ nhanh chóng viết xong. Lutherking bảo đảm mọi người đều đã viết xong đáp án, đều đã đặt bút lên bàn, mới lôi một cái rương nhỏ từ phía sau ra, sau đó đặt ở giữa bàn. Các nghị viên tự giác bỏ lá phiếu trong tay vào, rồi đẩy thùng đến người kế tiếp.

Lutherking di chuyển theo thùng, ánh mắt dính chặt vào nó. Cho dù nhờ giấy bút rất khó có người động tay động chân, ông ta vẫn không dám có chút lơi lỏng.

Đến khi nghị viên cuối cùng bỏ phiếu vào thùng, Lutherking mới thở phào một hơi. Ông ta lấy ra một cái kìm rất lớn kẹp chặt thùng, sau đó chậm rãi kéo lê trên bàn hội nghị đến trước mặt Kastalon II.

Lutherking thu hồi cái kìm, khom người nói với Kastalon II: “Thỉnh cầu bệ hạ cho phép bắt đầu kiểm kê số phiếu.”

Kastalon II gật đầu.

Lutherking cởi áo choàng rộng thùng thình trên người, lộ ra áo trong không tay, chứng minh trên người ông ta không giấu bất kỳ thứ gì, sau đó đưa tay vào thùng…

“Đồng ý, một phiếu.”

“Đồng ý, hai phiếu.”

“Phản đối, một phiếu.”

“…”

“Đồng ý, năm mươi bốn phiếu.”

“Phản đối, năm mươi bảy phiếu. Bệ hạ, kiểm kê xong.” Lutherking thu tay, cúi đầu đứng đó, như thể đang chờ đợi chỉ trích.

Quả nhiên –

“Không thể nào!” Kastalon II phẫn nộ vỗ bàn!

Lutherking không kiêu ngạo không siểm nịnh nói:“Nếu bệ hạ hoài nghi tính công chính của việc bỏ phiếu, có thể yêu cầu nghị viện tiến hành công khai biểu quyết. Nhưng cần một phần ba số nghị viên cho phép.”