Mộng Ảnh Tình

Chương 46: 46 Đấu Chiến Kết Thúc Acacia Cô Thắng

- Tạm thời chúng ta dừng tại đây thôi nhé, 8h sáng ngày mai cô Acacia đến văn phòng làm việc của tôi thư ký sẽ phổ biến hơn.

Quý Chu Huệ tay cầm túi xách.

- Tôi biết rồi.

Cảm ơn Quý phu nhân đã lựa chọn tôi.

Bạch Âm cúi chào lịch sự.

- Không cần khách sáo, hẹn gặp lại.

Sau khi Quý Chu Huệ rời đi không được bao lâu thì Trần Bách Ngôn xuất hiện.

Dung Tĩnh quan sát nét mặt cô vẫn lạnh nhạt khi nhìn cháu nội mình.

Chuyện nhà hàng chưa giải quyết trong hòa bình mà bây giờ còn thêm chuyện vừa hồi.

Bà không thể ngừng lo lắng, phải nghĩ ra cách gì đó hạ lửa mới được.

Trần Bách Ngôn xem đồng hồ, hắn không quên hôm nay tập đoàn có một cuộc họp quan trọng để triển khai dự án xây dựng công viên nước quy mô lớn.

Thời gian khoảng 20 phút nữa buổi họp bắt đầu, Trần Bách Ngôn tỏ vẻ gấp rút nóng ruột.

Dung Tĩnh đôi mắt sáng rực lên, bà vừa hay có ý tưởng này chắc chắn thành công.

- Ơ bà nội chợt nhớ mình để quên đồ ở nhà Chu Huệ, Ngôn à sẵn tiện trên đường tới tập đoàn con đưa Tiểu Hạ về chung cư giúp bà vậy.

Dung Tĩnh nháy một mắt.

- Không cần thiết đâu ạ, con tự gọi taxi.

Bạch Âm thẳng thừng từ chối.

- Không được, một cô gái yếu đuối xinh đẹp thuần khiết như con lưu ý không nên ngồi xe người lạ.

Tránh những trường hợp bị kẻ xấu bắt cóc bà nói đúng không Bách Ngôn.

Cô ấy yếu đuối?

Hắn nghe xong chỉ biết ho nhẹ.

- Haha, cháu mạnh mẽ hơn bà tưởng đấy.

Bạch Âm xua tay cười cười.

- Cãi lời người già không tốt cho sức khoẻ, bà bảo là phải làm theo nghe chưa.

Dung Tĩnh giả vờ giận dỗi.

- Được rồi bà nội, cháu với Acacia sẽ về chung.

Trần Bách Ngôn thở dài.

- Ờ mây zing gút chóp con.

Bạch Âm giật giật khóe miệng.

" Hai bà cháu này rõ ràng là hợp tác ép sân bổn cung.

"

Và thế là,...

Để cho lão phu nhân không vui mà tổn thọ, cô đành chấp nhận ngồi xe Trần Bách Ngôn.

Không khí giữa bọn họ âm u dã man, mặc dù thời tiết nắng ấm khá tuyệt vời.

Bạch Âm cảm thấy buồn chán nên cầm điện thoại lướt weibo.

Mấy bài đăng dạo gần đây chả thú vị gì cả, tài khoản của cô lượt theo dõi là 30 triệu.

Con số cũng thuộc top bình thường không cao không thấp.

Bạch Âm ít dùng mạng xã hội, thỉnh thoảng mới đăng nhập vui.

Hình như cuộc sống Chung Anh có tiến triển tốt thì phải, Bạch Âm vào trang cá nhân tìm hiểu.

Gì đây, bài viết ngày 6 tháng 6 " Hẹn anh " theo đó là tấm hình Chung Anh tự sướng bên hai ly trà sữa Wilken.

Bạch Âm ngạc nhiên, không lẽ cô em lần nữa đã trúng tiếng sét ái tình.

Bất ngờ thiệt nha, cô nên nhắn tin hỏi không ta.

- Đi đâu?

Trần Bách Ngôn rốt cuộc cũng chịu mở lời trước.

- Trung tâm thương mại.

Bạch Âm tắt điện thoại.

- Ngược đường.

Hắn nói.

- Thì dừng xe, ngay từ đầu ai mượn anh đồng ý.

Cô khó chịu.

- Vì bà nội.

- Biện minh.

Muốn tiếp cận tôi cơ mà, sao hả? Không dám thừa nhận à chủ tịch Trần.

Anh là đàn ông đừng nhát gan nha!!!

Trần Bách Ngôn đích thực bị chột dạ.

Hắn tăng ga, chiếc BMW Nazca M12 phóng nhanh như tên lửa vượt luôn cả đèn đỏ.

Bạch Âm nuốt nước bọt nắm chặt dây an toàn.

Đàn ông gì đâu dễ chọc tức dữ thần, cô lỡ miệng trêu hắn mấy câu.

Trần Bách Ngôn dần dần giảm tốc độ, nụ cười mờ nhạt.

Bạch Âm muốn xuống xe, cô thà đi taxi thoải mái hơn nhiều.

Tên ác ma điên khùng chết tiệt kia mỗi một giây một phút cứ khiến cô nghẹt thở.

Bạch Âm không sợ Trần Bách Ngôn tí nào nhưng vì quá khứ cô gây tội nặng nên mới phải thành ra như thế này.

Hắn lại tăng tốc sau đó hạ, cứ tăng rồi giảm theo tỉ lệ 1:1.

Bạch Âm nghiến răng, quả nhiên không thể yên ổn với Trần Bách Ngôn.

Hắn đâu dễ dàng buông tha cho cô, nhắc nhở sương sương giới hạn của Acacia không vô tận nha.

- Thêm nữa đi, anh ngon thì lặp lại nữa tôi coi.

Bạch Âm đe dọa.

- Thách thì làm.

Trần Bách Ngôn đương nhiên không phụ lòng cô.

" Phía trước hy vọng có mấy anh cảnh sát nhỉ.

"

Cô nghĩ thầm.

- Cái cô mặt trắng bệch, sợ chưa?

Hắn hỏi.

- Sợ? Từ này không ghi trong từ điển của bổn cung.

Bạch Âm vuốt tóc.

- Được lắm.

Trần Bách Ngôn quyết định tặng miễn phí cô một bài học.

- Đợi cảnh sát nắm đầu anh, lúc đó hả xin phép cười vào mặt anh.

Kết quả là,...

- Mời anh xuất trình giấy tờ lái xe.

Bạch Âm dự đoán không sai, đoạn đường này chắc hẳn sẽ có cảnh sát dạo lòng vòng.

Trần Bách Ngôn được trải nghiệm lần đầu tiên tình cảnh khám xét, nhìn cô càng đắc ý hắn trong lòng càng không can tâm chịu thua.

Không những kiểm tra giấy tờ, hắn còn bị phạt tiền cho việc điều khiển xe chạy quá tốc độ quy định kèm theo đó là vượt đèn đỏ.

Cảnh sát bắt Trần Bách Ngôn viết bản cam kết.

Bạch Âm cười ha hả đánh mất luôn hình tượng thiếu nữ đoan trang.

Này thì nhờn với pháp luật, đường đường là một vị chủ tịch tập đoàn lớn mà phải vì một chút chuyện bé không kiềm chế được phạm luật giao thông.

Trần Bách Ngôn chả thèm xin lỗi ngược lại còn thái độ không tốt trước mặt cảnh sát.

Bạch Âm nhân cơ hội hắn không để liền lấy điện thoại gọi taxi.

- Vợ à, em alo cho thằng nào vậy?

Trần Bách Ngôn lên tiếng.

- Vợ cái đầu nhà anh, ăn nói bậy bạ.

Cô giật mình thu máy.

- Em bị mất trí nhớ nên anh thông cảm, lần sau không được thả tim ai khác nếu không đêm nào em cũng liệt giường.

- Anh...anh im miệng, còn không tôi đánh anh đó.

Bạch Âm xấu hổ.

" Cmn, cảnh sát còn chưa đi cơ mà.

Tên điên này giở trò gì đây.

"

- Mấy anh thấy đấy, tôi cũng khổ tâm lắm.

Vợ tôi không nhớ tôi là chồng mình, suốt ngày cứ bám riết mấy anh trai trẻ ân ái.

Trần Bách Ngôn than thở.

Cảnh sát:...

- Đừng đừng nghe anh ta nói, tôi không phải vợ

- Em đủ rồi, nếu không vì em thì anh đã không bị phạt tiền.

Hắn ấm ức.

- Cmn chứ, tôi chỉ thách anh chứ có ép buộc gì đâu.

Bạch Âm không ngờ Trần Bách Ngôn có thể thuận miệng đổ lỗi cô.

- " Anh mà không tăng tốc độ, tôi sẽ tự tử chết không nhắm mắt cho anh vừa lòng.

" Vợ tôi nói thế, các anh nghĩ thử xem một người chồng hết mực yêu thương vợ như tôi đây làm sao có thể không thực hiện theo.

Mạng sống của cô ấy đã liên kết chặt chẽ với trái tim tôi...tôi không nhẫn tâm đánh mất vợ mình.

Cảnh sát nhìn cô.

- Oan uổng quá, tôi không quen biết tên thần kinh điên trốn trại này.

Bạch Âm cởi giày ném thẳng vào người hắn.

" Chết tiệt, muốn đổ lỗi cho cô chứ gì.

"

- Khoan đã, cô bình tĩnh lại.

Cảnh sát thấy cô chuẩn bị nhảy cầu hốt hoảng.

Trần Bách Ngôn đông cứng toàn thân,

- Phải, chúng tôi là vợ chồng nhưng anh ta không hề quan tâm chăm sóc tôi.

Bởi vì biết tôi mất trí nhớ, hắn mới thuận lợi ngoại tình sau lưng tôi.

Sau khi bị tôi phát hiện, hắn ép tôi ký đơn ly hôn.

Tôi không đồng ý nên anh ta mới...

Bạch Âm bi thương, tay vịn cầu.

- Cô bị mất trí nhớ mà, tại sao cô lại

Cảnh sát thấy sai sai.

- Cmn, tôi giả vờ thử lòng anh ta đó mấy anh.

Acacia chen giọng.

Trần Bách Ngôn:...

Hắn nhớ không lầm, cô là người mẫu chứ đâu phải diễn viên điện ảnh.

Cứ tưởng lấn áp được cô nhưng không ngờ tới Bạch Âm không dễ dàng bị thua cuộc.

Trần Bách Ngôn không đỡ nổi tình huống máu chó này.

Kỹ năng diễn xuất đỉnh cao của cô nên được bồi dưỡng nhỉ, nói không chừng trong tương lai Bạch Âm có thể trở thành ảnh hậu nổi tiếng đấy.

Tiềm năng như Bạch Âm không thể vụt mất.

Trần Bách Ngôn gạt bỏ suy nghĩ, hắn thiệt tình không muốn cô bước chân vào giới giải trí đen tối.

Cái gì, chuyện quan trọng ngay bây giờ không phải chuyện đó.

Hắn phải nhanh chóng tìm cách đối phó trường hợp đang diễn ra trước mắt.

Bạch Âm đổ mồ hôi khi nhìn xuống dưới, nước sâu dã man.

Nhiệm vụ của cảnh sát là bảo vệ người dân.

Chứng kiến cảnh tượng có người muốn nhảy cầu đương nhiên bọn họ sẽ can thiệp.

Mạng sống con người rất quý giá, phải biết trân trọng chứ.

- Ly hôn, anh đồng ý ly hôn ok em chưa.

Trần Bách Ngôn quỳ gối.

" Đệch, lố quá mức.

"

Bạch Âm run bần bật.

- Nè, có chuyện gì bên đó vậy?

- Hình như cô gái xinh đẹp kia muốn tự tử.

- Còn trẻ như thế cơ mà, cô ấy dại dột quá.

- ...

- ...

- ...

Mọi điều bàn tán bắt đầu phát sinh, đám đông cũng dần hình thành.

Cảnh sát chia người giải tán, Trần Bách Ngôn cảm thấy mọi chuyện càng lúc càng đi quá xa.

Hắn đứng dậy đi đến kéo mạnh Bạch Âm ôm vào lòng sau đó bế cô lên.

Cô theo phản xạ vòng tay qua cổ hắn, người đàn ông khốn khiếp đáng lẽ phải hành động sớm chứ.

Làm cô đứng mỏi chân chết đi được, đã thế còn tạo hiểu lầm sâu sắc với cảnh sát.

Trần Bách Ngôn chịu nhường Bạch Âm một bước thì có sao.

Gây sự chú ý cho người đi đường xung quanh không hay chút nào.

Phiền phức lắm! Hắn nhìn chằm chằm cô đang bĩu môi trông rất đáng yêu và nói.

- Dừng game được rồi, cô thắng Acacia.

Cô gật đầu như một đứa trẻ..