Sở công an, cái nơi mà không khí luôn căng thẳng như dây dàn, khô khốc và tẻ nhạt. Tôi, chính thức trở thành phạm nhân rồi đấy. 

- Tại sao cô có thể ra tay đánh người ột cách dã man thế chứ.- Ông bác mặc bộ đồ xanh lá nhìn tôi, mặt hằm hằm. 

- Vì hắn đáng chết.- Tôi cười nửa miệng không có vẻ gì là sợ sệt quayqua nhìn dáng vẻ tàn tạ bầm dập của Nam đang ngồi gàn đó, là thành quả do tôi tạo ra, và hiện tại, cảm xúc của tôi rất tự hào, thoả mãn. 

- Thật sự hết nói nổi với những đứa con gái như cô, mém nữa cô đã gây ra mạng người rồi ngồi bóc lịch từ đây đến suốt đời đấy. May là cậu ta không sao? Cô đợi ở đây, sẽ có người đến bảo hộ cho cô, tôi cần biếg lí lịch của cô, và cô còn phải bồi thường thiệt hại nữa, thật là... 

Vừa lúc đó, có ngươgi đến, nhưng không phải là trưởng phòng của tôi, mà là tổng giám đóc Vũ Nhật Minh kính yêu của cả công ti. Thật xấu hổ, nhưng trong tình cảnh tồi tệ lúc này, tôi không nghĩ được nhiều như thế, trong đầu tôi, nguyên một tảng đá đè bẹp lên đầu. 

- Tôi là giám đốc của hai người bọn họ, tôi có thể biết chuyện gì xảy ra không?- Minh líc nào cũng thế, điềm tĩnh tới mức đáng giận. 

........ 

- Được rồi, mọi chuyện được sắp xếp ổn cả rồi, mọi người có thể về nhà, và nhớ lần sau đừng tái phạm nữa đấy. 

Tôi đứng dậy, mặt không cảm xúc, trên môi là nụ cười kinh bỉ cứng nhắc, mọi chuyện được giải quyết chỉ đơn giản và ngắn ngủn thế này thôi sao? Tôi có thể hiểu được quyền lực của ngài sếp tổng Vũ Nhật Minh rồi. Lại nữa, tôi lại mang ơn anh. 

- Không ngờ chuyện tình của chúng ta lại kết thúc ở đồn công an, thú vị đấy.- Tôi tiến lại phía Nam đang ngồi co ro tại đó, mặt cúi gằm không dám nhìn tôi. 

- Đừng sợ hãi tooi thế chứ, tôi đã kịp giết chết cậu đâu. Loại con trai chỉ biết những thưs sở khanh như các người, sao không chết hết luôn đi. Tôi cảnh cáo, từ nay đừng để tôi nhìn thấy tôi, nếu không, tôi không đảm bảo cho cái tính mạng của cậu một lần nữa đâu. 

Tôi quay lưng bỏ đi, với cái tên râu xanh lăng nhăng này, thì không còn có gì để gọi là luyến tiếc ở đây cả, chỉ có điều, cho hắn biết mùi thế nào và từ nay còn dám giở trò cưa cẩm vớ vẩn thế nữa không, những con người mà mục đích tán gái chỉ để cướp đi thứ quý giá của con gái, thật đê tiện. 

- Còn nữa, tôi, ngay từ đầu đã không yêu cậu, thứ tôi dành cho cậu chỉ là sự thương hại mà thôi, thật tội nghiệp đấy 

- -- ------ ------ ------ ------ ------ ----- 

Đêm, khuya lắm rồi, mùa đông heo hút thật thê thảm, giống như lòng tôi vậy, thật sự thê thảm. 

- Anh tính làm gì đây, thương hại tôi sao, hay muốn trách cứ vì sự ngu ngốc của tôi.- Tôi dùng ánh mắt vô hồn quay lại nói với Minh đang đi phía sau tôi, một cách lặng lẽ. - Tôi không cần đâu, mặc dù tôi rất đáng thương hại. 

Tôi lại nở nụ cười rất lạnh, cái cuộc sống này không có màu hồng như tôi vẫn nghĩ, nó màu đen, tối tăm và u ám, thế thì tôi cũng chẳng cần phải sống theo cái kiểu tích cực làm gì, chết tiệt, biến hết đi, thứ tôi cần bây giờ, chỉ là sự sonh tồn trên cái cuộc đời này. 

- Nếu muốn khóc, thì cô cứ khóc đi.- Minh nhìn tôi, vẫn thế, không bao giờ thay đổi ngoài sự lạnh lùng băng giác, nhưng lần này lại khác, một sự ấm áp nhỏ nhoi mơ hồ từ trong ánh mắt của anh. 

- Tôi không yếu đuối đến mức đó đâu.- Tôi cười, nụ cười đắng ngắt. 

Anh, cái gì cũng đúng hết. Anh đâu phải thần thánh chứ, sao anh biết được những thứ tôi nghĩ gì. 

- Đâu có nghĩa cứ khóc là yếu đuối chứ. Bây giờ cô đang rất muốn khóc, cô khóc ra đi, sẽ dễ chịu hơn đấy. 

- Anh.- Tôi túm lấy hai cánh tay của anh, trong giây lát đã kéo anh lại, gục đầu vào ngực của anh.- Anh, anh là cái gì mà quyết định thay tôi chứ, hiwsc hức.... 

Đêm tĩnh mịch, tôi khóc thật, tiếng khóc vang lên trong đêm, dai dẳng và thảm não. Như một đứa trẻ bị người ta bạc đãi, tôi khóc để rửa trôi tất cả mọi thứ trong lòng của mình. Đêm lạnh lắm, nhưng anh cứ đứng đó, không an ủi động viên, hay trách móc gì tôi, chỉ đứng đó để tôi mượn bờ ngực của anh mà dựa vào. 

Rồi tất cả chúng tôi, sẽ đi về đâu đây...