"Đây là 'Chìa khóa mê cung', có thể thông qua một cánh cửa này mở ra một cánh cửa khác. Chiếc chìa khóa này được khắc 'Ma trận giả kim', và nó có xu hướng 'hẹp nhọn', vì vậy nó chỉ có thể mở những cánh cửa cố định."
Jeffrey giải thích với Bologo, rồi cười cười khi nhìn thấy ánh mắt sững sờ của hắn.
"Lượng thông tin có hơi nhiều, đúng không, đừng lo lắng, về sau ta sẽ từ từ giải thích cho ngươi."
Nói xong, hắn mở cửa phòng ra.
Phía sau cánh cửa không phải là phòng khách quen thuộc, mà là một gam màu tối đen, nuốt chửng lấy tất cả ánh sáng chiếu vào. Khoảnh khắc ổ khóa được mở ra, cánh cửa này không còn dẫn đến nhà Bologo, mà là một chiều không gian lạ lẫm nào đó.
"Đi thôi, nhớ đóng cửa."
Jeffrey rút ra cái gọi là "Chìa khóa mê cung", mỉm cười đầy bí ẩn, rồi bước thẳng vào bóng tối và biến mất.
Bologo dừng chân tại chỗ một lúc, và rồi vẻ phấn khích dần hiện rõ trên khuôn mặt kinh ngạc của hắn.
Cánh cửa này không còn dẫn đến căn phòng quen thuộc, mà là đến thế giới mới kia.
Hắn bước vào bóng tối và tiện tay đóng cửa lại.
Bóng tối hoàn toàn bao trùm lấy hắn, cảm giác buồn nôn như say tàu xe ập thẳng lên đầu, nhưng cảm giác kỳ dị này chỉ tồn tại vài giây trước khi biến mất.
Bologo dạo bước trong bóng tối vô tận, ánh sáng mờ ảo chiếu xuống từ trên đầu, và hắn đã có thể thấy rõ những hạt lơ lửng trong không khí kia.
Xung quanh yên tĩnh kinh khủng, tất cả duy trì trạng thái im lặng tuyệt đối. Trong nhất thời, Bologo thậm chí không thể cảm nhận được ngay cả tiếng hít thở và nhịp tim của chính mình.
Khổng lồ yên tĩnh đè xuống màng nhĩ, yên tĩnh phía dưới mang đến quỷ dị áp lực.
Trong bóng tối, luôn cảm thấy như thể có thứ gì đó đang chuyển động. Nó di chuyển chậm rãi xung quanh, hoặc đứng đó và quan sát, nhưng Bologo không thể nhìn thấy chúng, dù hắn có cố gắng tập trung đến đâu, thì vẫn chỉ có thể thấy một màn sương mù đen kịt, tựa như một bức màn mờ ảo, che đi những khuôn mặt của tồn tại vô danh đó.
Rùng mình.
Lạ lẫm và tăm tối, không gì có thể đánh thức nỗi sợ hãi nguyên thủy nhất trong trái tim mỗi con người hơn điều này.
"Bologo!"
Giọng nói quen thuộc vang lên, phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch, chúng vỡ vụn ra thành hàng nghìn mảnh nhỏ.
Bologo khẽ run lên, thoát ra khỏi dòng cảm xúc bị đè nén, thở phào một hơi và nhìn sang bên cạnh, nơi mà Jeffrey đang đứng.
"Cảm giác rất tệ, đúng không, đó cũng là cảm giác của ta khi lần đầu tiên được đưa đến nơi này."
Jeffrey cười toe toét, dường như hắn đã đoán trước được phản ứng của Bologo.
"Nơi này là 'Trạm trung chuyển', một vùng giảm xóc do Cục Trật tự thiết lập, nhằm tránh việc kẻ thù có thể giết trực tiếp đến hang ổ của chúng ta sau khi lấy được 'Chìa khóa Mê cung'."
Jeffrey nói và vẫy tay ra hiệu cho Bologo quay đầu nhìn lại.
Ngoảnh đầu lại, trong bóng tối mơ hồ, Bologo có thể nhìn thấy cánh cửa phòng của mình, hình dạng của nó đang không ngừng tiêu tán, cuối cùng thì biến mất hoàn toàn.
" 'Cửa' của ngươi chưa được ghi lại, vì vậy sau khi đóng cửa, 'Trạm trung chuyển' sẽ trực tiếp xóa bỏ 'cửa' của ngươi. Nhìn sang bên cạnh đi."
Nghe thấy giọng của Jeffrey, Bologo nhìn sang hướng khác.
Sau khi thoát ra khỏi cảm giác tĩnh mịch quỷ dị vừa rồi, hắn nhận ra tầm nhìn của mình đã trở nên rõ ràng hơn rất nhiều, có thể nhìn thấy trong bóng tối còn có vô số cánh cửa, hết cái này rồi lại cái khác, dày đặc, hàng ngàn hàng vạn cái, sắp xếp lung tung trong bóng tối, nhưng chúng không tiêu tán như cánh cửa phòng của mình, mà đứng lặng ở đây trong vĩnh hằng.
"Những cánh cửa đó đã được ghi lại?" Bologo hỏi.
"Ừm, mối quan hệ giữa chúng giống như một cây đại thụ. Vô số cánh cửa này là cành và chồi vươn dài. Chúng đi qua thân cây, cũng chính là 'Trạm trung chuyển' ở đây, và cuối cùng là đến rễ của cây, và đó là nơi mà chúng ta muốn đi tới."
“Những cành và chồi này dẫn đến đâu?” Bologo hỏi.
"Bất kỳ nơi nào được ghi lại, một số là khu ký túc xá của nhân viên, một số là địa điểm thường phải đến trong lúc làm nhiệm vụ,
Ngoài ra còn có một số nơi giải trí như quán bar", Geoffrey mỉm cười, "Ta phải thừa nhận rằng, thứ này thực sự rất tiện lợi ... Một mớ hỗn độn, cái gì cũng có, ngươi phải hỏi 'Người gác cổng' để biết chi tiết."
"Đi thôi, chuyến tham quan vẫn còn chưa kết thúc đâu."
Jeffrey tiếp tục đi về phía trước.
Trạm trung chuyển rất lớn, và vì bóng tối đang bao trùm, Bologo không thể nhìn thấy diện mạo cụ thể nơi này, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy vô số cánh cửa được đặt tại đây với nhiều kiểu dáng khác nhau.
"Mặc dù 'Chìa khóa mê cung' rất tiện lợi, nhưng không phải nhân viên nào cũng có quyền sử dụng. Ngay cả là ta hôm nay muốn sử dụng cũng phải đăng ký trước."
Trên đường đi, Jeffrey giải thích cho Bologo, xua tan đi ý nghĩ của Bologo rằng hắn cũng sẽ có được một chiếc "Chìa khóa mê cung" sau khi nhậm chức.
Sau khi đi bộ khoảng mười phút, họ đã đến cuối trạm trung chuyển... nếu như đây là điểm cuối mà nói.
Một bức tường đen khổng lồ chắn ngang đường đi của hai người họ. Bức tường toát ra một luồng khí u ám, ánh sáng hắt xuống, chiếu rọi cảm giác ẩm ướt và lạnh lẽo. Nhìn từ mọi phía, bức tường đen kéo dài vào trong bóng tối, không thể nhìn thấy điểm cuối, và dưới đó có vài cánh cửa dựng đứng.
Đối diện trực tiếp với hai người là một cánh cửa sắt nặng nề được bao phủ bởi những chiếc đinh tán, trên tấm cửa có khắc sáu thanh kiếm dài bắt chéo vào nhau, chúng bị khóa lại bằng sợi dây xích và tạo thành một hình dạng tương tự như một chiếc khiên tròn.
Khoảng cách giữa các cánh cửa rất xa, Bologo chỉ có thể nhìn thấy diện mạo của cánh cửa trước mặt, còn những cánh cửa khác đều ẩn hiện trong bóng tối mông lung.
"Hãy nhớ kỹ tiêu chí này, nó là biểu tượng của Cục Trật tự chúng ta."
Jeffrey gõ nhẹ vào bức phù điêu bằng sắt thép.
Bologo nhìn vào tiêu chí của Cục Trật tự, sợi dây xích và thanh kiếm, hắn tò mò hỏi.
"Vì sao lại gọi là 'An ninh và Trật tự'?"
Bologo khẽ vuốt ve bức phù điêu, trên đó truyền đến độ lạnh và độ cứng của kim loại.
"Vỏn vẹn chỉ là nghĩa đen thôi hay sao?"
Nghe thấy vậy, Jeffrey từ từ đặt chiếc chìa khóa trong tay xuống, thay vì lập tức mở cửa, hắn suy nghĩ vài giây rồi hỏi lại Bologo.
"Ngươi hiểu rõ ma quỷ sao?"
Câu hỏi này khiến Bologo dừng lại. Mặc dù đã từng giao kèo với ma quỷ, nhưng hắn đã hoàn toàn mất trí nhớ và căn bản không thể nhớ được bất cứ thứ gì hữu ích, có thể nói hắn và ma quỷ có liên hệ chặt chẽ với nhau, nhưng kiến thức về ma quỷ của Bologo thì trống rỗng.
"Ma quỷ là có thật và đã có từ thời xa xưa,
Chúng sở hữu một sức mạnh khó mà lý giải được, nhưng may mắn thay, sức mạnh này dường như chịu một sự hạn chế nhất định, vì vậy mà thế giới loài người mới có thể tiếp tục tồn tại."
Đối với sự im lặng của Bologo, Jeffrey tự nói với chính mình, giọng hắn vang vọng trong không gian cô đơn và mờ mịt. Giọng nói tan biến đi, không có ai đáp lại.
"Chúng thường ẩn mình trong bóng tối, sử dụng mọi cám dỗ đầy mê hoặc để dụ dỗ người phàm, sau đó thì bắt họ ký vào một giao ước máu nặng nề và dâng linh hồn quý giá của mình ra.
Điều thú vị là, ma quỷ là một đám quái vật xảo quyệt nhưng lại rất nghiêm ngặt tuân thủ quy tắc. Chúng sẽ đùa bỡn với người phàm trong phạm vi quy tắc của riêng chúng. Chúng nhìn những con người dần rơi vào tuyệt vọng và sau đó thì thu hoạch linh hồn của họ."
Jeffrey nói, giọng hắn dừng lại một lúc, sau đó thì tiếp tục.
"Nhưng cũng bởi vì đám quái vật này cực kỳ tuân thủ quy tắc, so với những ác ma tham lam, thì ngược lại có thể 'giao tiếp' với chúng. Đồng thời quy tắc của chúng cũng không phải là hoàn hảo tuyệt đối. Nghe nói có người từng tìm thấy kẽ hở trong quy tắc và chơi ma quỷ một vố."
"Về sau thì sao?"
Bologo hỏi.
"Về sau? Không có về sau, ma quỷ là một tồn tại cực kỳ tuân thủ quy tắc, dù là bị chơi một vố bởi người phàm thì chúng cũng chỉ biết chịu thiệt thòi và thừa nhận tất cả."
"Nghe có vẻ không tồi."
Người giữ lời hứa kiểu này cũng không nhiều, cho dù chúng là một đám ma quỷ.
"Không sai, nhưng đừng vì thế mà buông lơi cảnh giác, rất nhiều người đều ôm suy nghĩ của một con bạc khi đối mặt với ma quỷ. Ma quỷ thường không nói dối, chúng chỉ nói đến một mặt khác của sự thật, nhưng mặt khác của sự thật này sẽ dẫn ngươi từng bước tiến vào một nỗi tuyệt vọng còn lớn hơn."
Jeffrey vô cùng cảnh giác ma quỷ, ngay cả khi đang nói chuyện, cũng có thể cảm nhận được sự căng thẳng của hắn, như thể là có kẻ thù đồng dạng đang ở bên cạnh hắn.
"Sau một quãng thời gian dài, bọn ta đã phát hiện ra một số đặc điểm của ma quỷ. Ngoài việc cực kì tuân thủ các quy tắc, chúng rất ít khi chủ động can thiệp vào thế giới này, hơn nữa thường dùng những cám dỗ xấu xa để lừa gạt người phàm, rồi ảnh hưởng đến tiến trình của thế giới thông qua bàn tay của người phàm.
Cũng nhờ cách hành xử như vậy mà ghi chép về ma quỷ trong lịch sử cực kỳ ít ỏi."
"Nhưng ma quỷ lại phảng phất như ở khắp mọi nơi."
Bologo thần xui quỷ khiến mà nói ra một câu, nói xong cơ thể của hắn có hơi run run, hắn cũng không hiểu là vì cái gì, nhìn về phía Jeffrey, nghênh tiếp chính là đồng dạng ánh mắt sâm lãnh.
"Ma quỷ đang can thiệp vào tiến trình lịch sử của loài người."
Jeffrey nói.
"Chúng ta từng hoài nghi rằng có ma quỷ đứng sau nhiều biến cố lớn trong lịch sử. Thời thế càng hỗn loạn và đẫm máu, thì dường như những cuộc giao dịch 'điều ước' của chúng sẽ càng dễ dàng hơn và kiếm về càng nhiều linh hồn hơn.
Nhưng đến nay chúng ta vẫn không rõ tại sao ma quỷ lại muốn làm như vậy, can thiệp vào tiến trình lịch sử, liệu nó có thực sự chỉ bởi vì linh hồn? Và nếu vì linh hồn, tại sao chúng lại cần nhiều linh hồn đến như vậy, để làm gì, và linh hồn có ý nghĩa gì đối với chúng.
Đồ ăn? Nguồn năng lượng? Hay có thể nói là vì một lý do bí ẩn hơn?
Không một ai biết."
Giọng nói của Jeffrey nhỏ dần, tựa như chính hắn cũng lâm vào suy nghĩ về ma quỷ, nhưng rất nhanh hắn liền tỉnh táo lại.
"Ý nghĩa cho sự tồn tại của Cục Trật tự chính là hạn chế tối đa sự can thiệp của ma quỷ vào tiến trình lịch sử của loài người. Nói một cách dễ hiểu, đó là giữ chặt mọi thứ có liên quan đến ma quỷ cách xa khỏi thế giới loài người.
Có thể giết chết thì giết, giết không được thì giam lại."
Jeffrey trong giọng nói, hiếm thấy thổi lên âm lãnh hàn phong, Bologo rất hiểu chuyện này, hắn đã từng là loại "Giết không được thì giam lại".
"Duy trì trật tự của thế giới siêu phàm và đảm bảo sự an toàn của thế giới loài người."
Jeffrey nhìn Bologo, mặt đối mặt, vẻ uy áp hiếm hoi hiện lên trên người đàn ông hiền lành này, hắn nói với Bologo một cách nghiêm túc và trịnh trọng.
"Đây là ý nghĩa cho sự tồn tại của Cục Trật tự, những gì nó đang thực hiện và những gì ngươi sẽ phải tuân thủ nghiêm ngặt trong tương lai."