Đam Khuy không ngờ mình sẽ bị bắt. Hắn đuổi kịp rồi đón đầu, cho nên đơn thương độc mã, nhưng với thân thủ của hắn, đối phó với mấy hộ vệ cũng không thành vấn đề, chỉ là không ngờ bên cạnh Dịch Khương vốn không chỉ có mấy hộ vệ.

Không biết sao Dịch Khương có thể nghĩ ra thủ đoạn thế này: chụp y phục lên đầu hắn. Hắn không thấy được đường phố, bị đưa lên xe, đi được một quãng xa mới dừng lại, ngơ ngơ ngáo ngáo, không biết mình đang ở chốn nào.

Lúc y phục bị lấy xuống thì người đã ở trong một gian phòng. Hắn quan sát xung quanh, căn phòng này sạch sẽ đơn giản, ngoại trừ một chiếc giường cùng thư án thì gần như không có vật bày trí nào khác.

Dịch Khương ngồi pha trà đối diện hắn, vừa thao tác vừa nói: “Ngươi tới đúng lúc lắm, vừa hay ta có chuyện cần ngươi chứng thực.”

Hai tay Đam Khuy bị trói ngoặt ra sau, nhưng vẫn nghiêm chỉnh ngồi quỳ: “Cô nương cứ việc nói, chẳng qua Khuy không nhất định sẽ trả lời.”

“Ngươi không đáp, ta tự có cách khiến ngươi trả lời, ngươi có muốn thử hay không.”

Đam Khuy không khỏi sửng sốt. Nàng vẫn cúi mắt chăm chú nhìn ấm trà như cũ, hoàn toàn không giống như đang trêu đùa hắn.

Dịch Khương bận rộn xong thì ngước lên nhìn hắn: “Người ngươi phải hầu hạ vốn không phải họ Công Tây nhỉ?”

“Thì ra muốn hỏi thân phận của Công Tây tiên sinh.” Đam Khuy quay đầu đi: “Thứ cho Khuy không cách nào nói thẳng.”

“Thế gian này không có bức tường nào gió không lọt, ngươi giấu không được đâu. Dù Bùi Uyên chỉ là một thường dân, nhưng trước đây hắn từng ra sức vì vương công quý tộc Hàn quốc, nghe nói Hàn quốc đến giờ vẫn có người đang truy sát chủ nhân nhà ngươi nhỉ.”

Đầu mày Đam Khuy nhíu lại thành chữ Xuyên (|||): “Cô nương đã biết những gì?”

“Trước đây Bùi Uyên từng kể cho ta nghe vài việc, có điều ta không hề để ý, nhưng bây giờ mới nhớ tới có chuyện như vậy, phải nói là ta cái gì cũng đều biết cả rồi.” Dịch Khương hướng về phía hắn, nở nụ cười thân thiết: “Ta nên gọi huynh ấy một tiếng Công tử Ngô nhỉ? Một Công tử không có lãnh địa?”

“Lãnh địa?” Dường như Đam Khuy ôm oán hận đã lâu, căm phẫn nói: “Ngụy quốc dưới chân cô nương, còn có Triệu quốc và Hàn quốc, vốn dĩ đều thuộc về một mình ngài ấy!”

(Mic: theo tui đoán thì Ngô ca là con cháu đời sau sau sau của nước Tấn, do ba nhà Ngụy, Triệu, Hàn vốntách ra từ Tấn)

Nụ cười trên mặt Dịch Khương dần dần biến mất.

Đây đích thực là một vinh quang to lớn, hắn vốn nên có thân phận vinh hiển nhường ấy, quốc gia hùng bá một phương hiển hách giàu có như thế, nếu như còn tồn tại thì với năng lực của hắn sẽ có thể đối kháng với Tần quốc chứ không phải là Tề quốc của hiện tại.

Đáng tiếc, hắn ra đời quá quá muộn.

“Tiên sinh không cho chúng tôi gọi ngài ấy là Công tử.” Đam Khuy thở phì phò, không kích động nữa, ngược lại có chút suy sụp: “Ta cũng không biết ngài ấy đang nghĩ gì, nhưng ngài ấy thường nhớ tới cô nương.”

Nét mặt Dịch Khương thoáng thay đổi, khóe miệng lộ ra nụ cười: “Thế à, sao lại nhớ ta?”

“Ta chưa từng thấy ngài ấy để ý đến ai, nhưng thủ hạ tai mắt của ngài ấy hai năm qua phần lớn đều sử dụng vì cô nương, có lẽ ngài ấy đối với cô nương….” Phần còn lại Đam Khuy không dám nói tiếp.

“Phì”, Dịch Khương bật cười thành tiếng, bưng chén trà đến trước mặt hắn: “Đừng nghĩ nhiều, huynh ấy chỉ muốn giam cầm ta mà thôi, huynh ấy gần như âm thầm bồi dưỡng ta, há có thể đồng ý để ta ở ngoài đối đầu với huynh ấy chứ?” Nàng giơ chén trà tới bên miệng hắn, tay bỗng hất một cái, nước trà cứ thế tung tóe hắt lên mặt hắn, “Như vậy có phải tỉnh táo hơn nhiều rồi không?”

“…………” Đam Khuy khép mắt, vẻ mặt chật vật.

Dịch Khương đứng dậy, gọi Đông Quách Hoài bảo hắn chuẩn bị khởi hành.

“Đi đâu?” Đam Khuy rốt cuộc nhịn không được cất tiếng hỏi.

“Dù gì cũng sẽ không đưa ngươi theo, ngươi quan tâm nhiều vậy làm gì?”

“Cô nương muốn thả ta?”

“Đúng đó, dẫn ngươi theo, Công Tây Ngô rất nhanh sẽ tìm ra ta.” Dịch Khương bước ra ngoài, miệng nói: “Khuyên ngươi thành thật một chút, nếu không có thể ta sẽ đổi ý mà giết ngươi đấy, giữ ngươi lại chẳng qua là để chuyển lời tới Công Tây Ngô.”

“Lời gì?”

“Bảo huynh ấy nhanh chóng thu tay.” Giọng Dịch Khương truyền đến từ xa xa.

Xe ngựa lộc cộc lăn bánh trên con đường nhỏ gồ ghề, Đam Khuy vẫn như cũ bị trói tay che mặt, tới giữa đường thì bị ném xuống.

Xe ngựa tiếp tục lên đường, không hề dừng lại, băng qua biên giới, tiến vào Hàn quốc.

Hàn vương từ sớm đã đợi ở quốc đô Tân Trịnh. Lúc Dịch Khương đến đã là mấy ngày sau, nàng không vội vào cung mà chờ Hàn vương ba lần giục mời mới khởi hành đến Hàn vương cung.

Ba năm qua nàng bôn ba liệt quốc, đối với quân vương mỗi nước không ít thì nhiều đều hiểu được phần nào. Yên vương kiêu ngạo tự đại, Sở vương cẩn trọng dè dặt, Ngụy vương đa nghi nghiêm trọng, mà Hàn vương trái lại không có gì đặc sắc nhất, nhưng cũng là dạng quốc vương điển hình nhất, xa hoa dâm dật, nhưng lại hi vọng quốc gia cường mạnh, là kiểu người dao động bất định giữa hăm hở vươn lên và đã hỏng còn phá cho nát.

Kiểu người này nếu bạn bám dính lấy hắn, hắn trái lại sẽ chướng mắt, nhưng nếu như còn tự cao hơn hắn thì hắn sẽ cảm thấy bạn thật có bản lĩnh, không dám bỏ lỡ.

Trong điện đốt huân hương, nhóm thị nữ dẫn Dịch Khương cùng Bùi Uyên tiến vào đại điện. Nàng mặc chiếc váy mộc mạc, khoác áo choàng trắng, tóc cũng búi gọn trong mũ trướng to rộng.

Cách một bức mành, bóng Hàn vương đang ngồi nghiêm trang không khỏi hơi nhướn ra ngoài thăm dò, chỉ thấy được nửa gương mặt nhỏ nhắn thì có chút thất vọng, càng thêm tò mò, nhưng ngại thân phận đối phương nên không thể trực tiếp bảo nàng bỏ mũ trùm.

Dịch Khương hành lễ, ngồi quỳ nói: “Hàn vương đối với tình hình hiện tại có đối sách không?”

Hàn vương không ngờ nàng vào thẳng vấn đề như vậy, vuốt râu lắc đầu: “Tần quốc hiện giờ đang giằng co với Triệu quốc, dường như cũng không có chuyện gì cho Hàn quốc ta cả.”

“Hàn quốc đừng quên ý đồ ban đầu của Tần quốc, bọn họ công kích vốn chính là Hàn quốc. Hàn quốc bị liệt quốc vây giữa, quốc thổ nhỏ nhất, địa hình cũng khó khăn nhất, cho dù cung nõ trường kiếm mạnh nhất thiên hạ thì thế nào, liệu có thể địch nổi với thiệt kỵ của quân Tần?”

Câu này trực tiếp đâm vào tim Hàn vương, lúc này hắn mới hoảng hốt: “Nghe nói tiên sinh có sách do thiên nữ tặng, có cách cứu Hàn quốc của ta chăng?”

“Nếu không thể cứu Hàn quốc, ta sẽ không tới.” Hai tay Dịch Khương đặt lên đầu gối: “Muốn đối phó với Tần quốc, chỉ một hai nước không đủ thành sự, cần ngũ quốc liên hợp, cùng nhau chống Tần.”

“Ngũ quốc? Ngũ quốc nào?”

“Yên, Ngụy, Triệu, Hàn, Sở.”

Hàn vương sửng sốt: “Vì sao không có Tề quốc? Ta nhớ Tề quốc và Triệu Nguỵ có liên minh mà.”

“Tề quốc nằm phía sau ngũ quốc, sẽ không xung đột trực diện với Tần quốc. Muốn Tề gia nhập cũng không dễ, chẳng qua như lời Hàn vương nói, nếu đã là nước liên minh thì Tề tham gia chỉ là chuyện sớm muộn.”

Hàn vương thở phào, nhưng lại có chút do dự: “Các nước khác…Thật sự đồng ý nghe hiệu lệnh của tiên sinh?”

Dịch Khương bật cười một tiếng: “Các vị quốc vương đều bày tỏ thái độ, chỉ còn lại Hàn vương, nếu Hàn vương cũng đồng ý thì ngũ quốc liền chiêu cáo với thiên hạ kết minh, cùng lập đại quân.”

Chút do dự kia của Hàn vương bị đánh bay, nếu ngay cả Yên quốc và Sở quốc đều đồng ý gia nhập, vậy hắn đương nhiên không có gì để nói. Đúng như lời nàng, Hàn quốc kẹp ở giữa, bị công kích cả trước và sau, quả thực là tình thế rất khó khăn, nếu thật sự có thể nghịch thiên cải mệnh thì tốt quá.

Suốt cả quá trình Bùi Uyên không nói lời nào, mãi tới khi cáo từ Hàn vương, ra khỏi đại điện, hắn mới lặng lẽ kéo tay áo Dịch Khương: “Tiên sinh, không phải mới bắt đầu du thuyết liên hợp thôi sao? Sao người lại nói quốc vương các nước khác đều đồng ý rồi?”

Dịch Khương hướng phía hắn làm động tác chớ có lên tiếng: “Không nói vậy sao có thể nhanh chóng liên hợp họ với nhau chứ.”

Bùi Uyên bái phục sát đất, quang minh chính đại nói dối trắng trợn như vậy, đúng là gan quá trời quá đất. “Sao tiên sinh lại gấp gáp đến thế, tình hình trước mắt cũng chưa tới mức này mà.”

Ai ai cũng đều nói vậy, Dịch Khương chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.

Chớp mắt đã tới mùa hạ, tình hình Thượng Đảng bỗng chuyển biến căng. Vương Hột ngủ đông đã lâu bất ngờ chủ động tấn công, thế như chẻ tre, một đòn công phá thành trì có Triệu binh trú đóng xung quanh.

Thượng Đảng như cá nằm trong chậu, không tới nửa tháng liền bị công phá.

Liêm Pha gấp rút tiếp viện thất bại, đành phải dẫn binh rút lui, một đường thối lui tới Trường Bình, sai người xây dựng công sự, chống đỡ quân Tần.

Tin tức truyền tới Hàm Đan, Triệu vương Đan thất vọng vô cùng. Còn tưởng Liêm Pha kinh nghiệm dày dặn sẽ không gặp quá nhiều khó khăn, nào ngờ ông ta cứ như rùa đen rụt đầu, không chỉ để mất Thượng Đảng mà còn lui binh tới Trường Bình.

Điền Đan vẫn giữ vị trí tướng quốc Triệu quốc đưa ra kiến nghị thay đổi chủ tướng. Trên triều đường người phản đối có, người tán thành có, nhất thời tranh cãi không ngừng, mà Triệu vương Đan đã có chút thiên về hướng đồng ý thay đổi Liêm Pha.

Triệu Trùng Kiêu vội vàng nhập cung cầu kiến, vừa gặp được Triệu vương Đan liền nói: “Vương huynh định để ai thay Liêm Pha?”

Triệu vương Đan rất bất ngờ khi hắn quan tâm quốc sự như vậy, lắc đầu nói: “Vẫn chưa nghĩ xong.”

“Ngàn vạn lần không thể là…”

“Ngàn vạn lần không thể là ai?” Triệu vương Đan không hiểu.

Triệu Trùng Kiêu mím môi, lắc đầu nói: “Không có gì.”

Trong thư Dịch Khương gửi cho hắn viết nếu Triệu vương Đan có ý định thay Liêm Pha thì người được chọn nhất định không thể là Triệu Quát – con trai Triệu Xa, nhưng nàng không nói chi tiết nguyên nhân. Triệu Trùng Kiêu cảm thấy kỳ lạ, nhưng không cách nào liên lạc với nàng, cũng không rõ nguyên do cụ thể nên nhẫn nhịn không nói thẳng, nếu không, không những không đạt được mục đích mà e là còn bị cho rằng có tư thù với Triệu Quát.

Dịch Khương cũng đã nhận được tin tức. Nàng vừa từ Sở về đến Ngụy quốc thì được biết quân Triệu đã rút lui tới Trường Bình, liền cảm thấy nắng hè bên ngoài chói chang nhưng bên trong lạnh buốt, đứng trước cửa sổ một lúc lâu không nói gì.

Dù là người không hiểu rõ lịch sử chiến quốc đi nữa thì đối với trận chiến Trường Bình ít nhiều cũng biết một chút. Không ngờ Tần quốc cuối cùng vẫn bức Triệu quốc đến Trường Bình. Công Tây Ngô vẫn không chịu thu tay sao? Rõ ràng chính hắn cũng cảm thấy đòn này quá tàn độc, vì sao vẫn phải khư khư cố chấp.

Ngụy Vô Kỵ bưng cốc rượu bước tới cạnh nàng, thuận theo ánh mắt nàng nhìn ánh trăng: “Cô sao vậy?”

Dịch Khương thu hồi tầm mắt, chợt nói: “Ta phải quay về Triệu quốc.”

“Cái gì? Cô không tránh Công Tây Ngô?”

“Ta vốn không hề tránh huynh ấy, là bản thân huynh ấy tìm không được ta.” Dịch Khương đi về phía cửa, vừa đi vừa nói: “Ngươi chuẩn bị đi, qua vài ngày nữa liền kết minh hợp tung tại Hàm Đan.”

Ngụy Vô Kỵ gật đầu, rồi bỗng kịp thời phản ứng, vội vội vàng vàng đuổi tới cửa: “Cô nói gì cơ? Vài ngày nữa? Gấp như vậy, hợp tung không khỏi căn cơ không vững!”

Dịch Khương ở trong viện quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: “Không quản được nhiều như thế, muộn rồi sẽ không còn kịp.”

“Không còn kịp.” Ngụy Vô Kỵ tràn đầy mờ mịt, rốt cuộc cái gì không còn kịp thế!

Trong phủ tướng quốc Tề quốc, Đam Khuy cuối cùng một lần nữa đứng trước mặt Công Tây Ngô, có chút ủ rũ cúi đầu.

“Nàng bắt ngươi chính là để ngươi chuyển câu này cho ta?” Công Tây Ngô từ sau án thư ngẩng lên.

“Cô nương cũng biết thân phận người rồi.” Đam Khuy lúc nói ra lời này có phần cẩn trọng e dè.

“Biết cũng biết rồi, đây cũng không phải thân phận cao quý nhường nào.” Công Tây Ngô cũng không có phản ứng gì đặc biệt, hỏi lại hắn: “Nàng sống thế nào?”

“Rất tốt, phải nói là cực kỳ tốt.” Đam Khuy nhớ tới khí thế kia của nàng lúc khởi hành, so với quý tộc cũng không kém bao nhiêu. Chỉ là thay đổi quá nhiều, khiến tâm tình người ta phức tạp.

“Vậy thì tốt.” Công Tây Ngô thở dài: “Đáng tiếc nàng quá cố chấp, trong lòng vẫn luôn lo lắng cho Triệu quốc.”

Đam Khuy không yên tâm: “Trái lại Khuy cảm thấy tiên sinh thiên vị sự cố chấp này của cô nương.”

Công Tây Ngô vậy mà không hề phủ nhận: “Nói cũng phải.”

“Nhưng hình như cô nương rất ghét tiên sinh, ta nhắc tới ngài nàng ấy liền hắt nước lên mặt ta.”

Bút trong tay Công Tây Ngô dừng lại, nhất thời quên mất tiếp theo phải viết gì, nắm chặt bút liếc hắn một cái: “Hắt hay lắm.”

“…….”