Giang Vãn hôm nay mặc một cái quần cao bồi chiffon cùng áo sơmi, chân cô cân xứng thẳng tắp, da thịt cũng non mềm trắng bạch, cô ngày thường mặc áo thun cùng váy màu trắng, hôm nay một thân phối hợp, vì cô bằng thêm một chút trí thức cô gái nhỏ ưu nhã, mà cô tóc dài xõa trên vai, lại là một loại cảm giác nồng đậm học viện thiếu nữ.

Quả thực giống như là văn nghệ nữ thần từ đại học đi ra.

Ở rạp chiếu phim dưới màn hình ánh sáng, Giang Vãn mặt nghiêng điềm tĩnh tốt đẹp.

Mà Giang Vãn vốn dĩ muốn chuyên chú xem phim, nhưng cô căn bản là xem không xong, người đàn ông bên cạnh ánh mắt trần trụi dừng trên người cô, cô có chút rét run, sắc mặt cũng có chút mất tự nhiên: "Lệ tổng, xin ngài đừng nhìn chằm chằm tôi như vậy."

"Về sau không được mặc quần đùi." Lệ Mạc Sâm nhíu mày, trong giọng nói mang theo mệnh lệnh: "Cấm mặc váy ngắn, quần đùi, còn có áo thấp ngực."

"Tôi mặc cái gì cũng bị quản sao? Ngài rảnh như thế, là công việc ở Thịnh Kinh không đủ bận sao?" Giang Vãn không thể tưởng tượng nổi mà hỏi.

"Cô là mẹ của Tây Bảo, cô hẳn là phải làm gương tốt! Nếu không cô chỉ biết mang đến cho Tây Bảo ảnh hưởng không tốt!" Lệ Mạc Sâm có chút không vui, giữa mày nhíu chặt, không giận tự uy.

Tây Bảo còn không biết đã xảy ra chuyện gì, chính mùi ngon xem phim.

Giang Vãn đành phải nhịn xuống, rạp chiếu phim không thích hợp nói chuyện, cô không tình nguyện đáp một câu: "Đã biết!"

Lệ Mạc Sâm lúc này mới vừa lòng, quay đầu nhìn về phía màn hình, giờ phút này, phim vừa lúc một màn kết thúc, có một mảng tối ngắn ngủi, vài giây sau, màn hình một lần nữa sáng lên, Lệ Mạc Sâm quay đầu vừa thấy, Giang Vãn đang theo Tây Bảo thì thầm nói cái gì, ở màn ảnh phim dưới ánh sáng âm khuôn mặt nhỏ của Giang Vãn phảng phất bị mạ một tầng nhu hòa quang mang, càng làm da thịt cô giống sữa bò trắng nõn.

Lúc cô cùng Tây Bảo nói chuyện, tóc dài lơ đãng rũ xuống vài sợi, cô giơ tay đem tóc vén ra sau tai, trên mặt tươi cười ôn nhu cực kỳ, giống như rút đi ngây ngô năm ấy, nhiều một ít thành thục điềm mỹ.

Lệ Mạc Sâm cảm thấy sau khi gặp Giang Vãn, những người phụ nữ khác căn bản là không lọt được vào mắt anh..

Anh đã gặp qua vô số phụ nữ muôn hình muôn vẻ, lại duy nhất một Giang Vãn làm anh bắt đầu nghiện, bắt đầu khát vọng cùng cô bên nhau nhiều hơn..

Sau khi phim kết thúc, một nhà ba người mới từ rạp chiếu phim đi ra.

Hứa Đông đã đem xe ngừng ở cửa.

"Tây Bảo, con về nhà trước đi, chú Hứa Đông sẽ bồi con, ba cùng mẹ con đi ăn một chút." Lệ Mạc Sâm kéo cửa xe ra cho Tây Bảo, xoa xoa đầu cậu bé.

"A, daddy muốn cùng mommy đi ăn cơm sao?" Tây Bảo trước đó mới cùng Giang Vãn ăn cơm xong, cậu bé mới nhớ tới, daddy công tác rất bận, có phải hay không lại không có thời gian ăn cơm, vì thế, trên khuôn mặt nhỏ của Tây Bảo tức khắc có chút đau lòng: "Daddy, về sau nhớ đúng giờ ăn cơm nha, con đây liền cùng chú Hứa Đông về nhà trước, daddy ăn nhiều một chút nha!"

"Ừ." Lệ Mạc Sâm câu môi, đối mặt với sự hiểu chuyện của Tây Bảo, luôn sẽ làm nội tâm cứng rắn của anh nháy mắt hòa tan.

"Không cần Lệ tổng, tôi cũng đã ăn cơm.."

Giang Vãn không muốn cùng Lệ Mạc Sâm ở cùng một chỗ, cô tìm cớ, cũng muốn lên xe rời đi.

"Giang Vãn." Lệ Mạc Sâm gọi một tiếng, ngữ khí có chút nghiêm túc.

Giang Vãn kinh ngạc một chút, cô quay đầu nhìn lại, Lệ Mạc Sâm sắc mặt giữ kín như bưng, cô căn bản đoán không ra Lệ Mạc Sâm suy nghĩ cái gì.

Chẳng lẽ, là có cái yêu cầu gì mượn một bước nói chuyện quan trọng sao?

Giang Vãn nhìn Tây Bảo, thở dài, đành phải đi qua, hôn trán Tây Bảo: "Về nhà thu xếp ngày mai phải dùng sách giáo khoa, ở nhà ngoan ngoãn chờ mommy."

"Vâng! Mommy tạm biệt, daddy bai bai!" Tây Bảo gật đầu như đảo tỏi.

Hứa Đông lúc này mới lái xe rời đi.

"Có chuyện gì sao?"

Giang Vãn nhìn xe rời đi, cô cùng Lệ Mạc Sâm đứng ở trung tâm thương mại trước cửa quảng trường, ban đêm gió có chut lạnh, Giang Vãn ôm ôm cánh tay mình hỏi.

Lệ Mạc Sâm quay đầu lại nhìn cô một cái, đột nhiên duỗi tay cởi cúc áo tây trang của mình.

"Không cần.." Giang Vãn theo bản năng mà muốn né tránh.

Nhưng tiếp theo nháy mắt, một tấm áo khoác mang theo nhiệt độ cơ thể anh bị khoác ở đầu vai cô, một khắc kia, giữa hơi thở Giang Vãn đều là hơi của Lệ Mạc Sâm..

"Đi ăn cơm." anh ném xuống một câu, đi nhanh hướng tới phía trước.

Giang Vãn sửng sốt một chút, nhìn anh rời đi cũng không quay đầu lại, đành phải nâng bước đuổi kịp.

Lệ Mạc Sâm đưa cô đi nhà hàng Thành Cảnh cao cấp của tập đoàn Thịnh Kinh.

Giang Vãn là lần đầu tiên đến nơi như vậy, tức khắc có chút cảm khái.

Nhà hàng ở tầng cao nhất khách sạn Thịnh Kinh, tứ phía tất cả đều là kính rơi xuống đất, có thể rõ ràng xem tới được cảnh tượng ngựa xe như nước phía dưới, bên ngoài đèn đường liền thành một dải ngân hà lộng lẫy.

Mà trong nhà hàng, nơi nơi đều là đèn trang trí thủy tinh sang quý, đèn treo trùng điệp hoa lệ, mỗi một cái trên bàn đều sáng lên rất có tình thú hương nến, lãng mạn cực kỳ.

"Ngồi đi."

Lệ Mạc Sâm tới một bàn cái gần vị trí cửa sổ ngồi xuống.

Giang Vãn mím môi, đành phải ở trước mặt anh ngồi xuống.

Khúc nhạc dương cầm ở trong không khí chậm rãi chảy xuôi.

Người có thể đến nơi đây ăn cơm không phú thì quý, đều là tầng lớp thượng lưu ở thành phố Kinh Hải, nhân viên không dám chậm trễ, vội tiến lên, đưa qua hai quyển menu tinh xảo.

"Không cần, Lệ tổng, tôi không đói bụng." Giang Vãn không mở ra, cũng có thể biết nơi này giá cả tất nhiên xa xỉ!

Huống hồ, nơi này không khí rất giống là nhà hàng nơi các cặp yêu nhau hẹn hò ăn cơm.. cô cùng Lệ Mạc Sâm ngồi ở chỗ này, đã cả người không được tự nhiên.

Đặc biệt là, người xung quanh đều nhìn bọn họ hoặc đầy tò mò, hoặc là ánh mắt hâm mộ..

"Người đàn ông kia thật soái a, bên cạnh kia là bạn gái anh ấy sao, thật muốn đi đến gần."

"Cảm giác không giống bạn gái? Cô gái kia thật bình phàm, thân phận này cũng quá không xứng với anh ấy đi!"

"Nhưng trên người cô ấy khoác áo khoác của người đàn ông kia, anh ấy khẳng định thực sủng bạn gái.."

Giang Vãn không khó nghe thấy những tiếng bàn tán xung quanh, nghe được chữ bạn gái này, khuôn mặt Giang Vãn có chút nóng lên, cúi đầu nói: "Có việc gì nói thẳng đi, tôi muốn sớm trở về một chút bồi con trai."

Lệ Mạc Sâm cũng không nhìn cô, tùy ý chọn chút món ăn.

"Phụt!"

Liền ở ngay lúc này, bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng mở champagne.

Giang Vãn quay đầu đi nhìn thoáng qua, hóa ra, bên kia là một đôi tình nhân làm nghi thức cầu hôn, trên bàn bên kia, một người đàn ông mặc tây trang nho nhã, đang quỳ một gối xuống đất, cùng một cô gái xinh đẹp tuổi trẻ cầu hôn.

"Gả cho anh ấy đi, gả cho anh ấy đi, gả cho anh ấy đi!"

Bên cạnh nhân viên cầm hoa hồng đưa qua, người bên cạnh cũng đều sôi nổi vỗ tay, thậm chí có người bắt đầu ồn ào.

Giang Vãn nhìn một màn kia, trong lòng không khỏi nổi lên một chút ấm áp, nhưng quay đầu, đối mặt với Lệ Mạc Sâm, tâm tình của cô nháy mắt lại đọng lại.

Lệ Mạc Sâm đích xác có chuyện muốn nói, anh muốn cùng Giang Vãn nói rõ ràng mẫu thân thái độ đối đãi Tây Bảo, nhưng mà, anh cũng lo lắng Giang Vãn sẽ hiểu lầm Lệ gia muốn cướp con, rồi sau đó liên quan với anh cũng có địch ý.

"Ai da, ai đây ta, đây không phải là Giang Vãn sao? Thế mà có thể ở chỗ này gặp được cô!" Liền ở lúc Lệ Mạc Sâm chuẩn bị mở miệng, một giọng nữ ngả ngớn ưu nhã truyền tới.