“Ti, ti —— ”

“Không đúng không đúng, gọi ba, —— ba —— “

“Ti, ti —— ”

“Ui…”

“Cậu từ bỏ đi, ” Jesse ngồi một bên lật tờ báo, có vẻ hả hê nói, “Hồi trước tôi đã rất cố gắng làm nó gọi tôi là ba, nhưng hình như nó chỉ biết độc mỗi chữ kia thôi.”

Xem báo là thú vui gần đây của anh, hình như anh nghĩ báo tiếng Trung rất mới mẻ.

Mới chỗ nào? Không phải chỉ là một đống tai nạn sao? Ngay cả tin tức trên TV tôi cũng không xem, TV so với báo chí lại càng loạn.

Báo là do chị đặt khi ở nhà, đến khi chị đi rồi, vẫn như trước làm đúng phận sự lần lượt đưa từng tờ báo tới hàng ngày.

“Dựa vào cái gì mà muốn nó gọi anh là ba? Như thế không hợp lý, nó gọi vậy là không đúng.” Tôi ôm lấy J J đang bò loạn trên mặt đất, bất mãn nói.

“Nếu nói như cậu, nó cũng không nên gọi cậu là ba, cậu cũng đừng bức hại nó nữa.” Jesse cười khép lại tờ báo, đưa cho tôi, “Xem không?”

“Là “bức bách” đúng không? Tại sao anh lựa chọn ngôn từ luôn không chính xác vậy?” Tôi hừ nói, “Tôi không đọc báo, không cần đưa.”

“Tôi là người nước ngoài, tiếng Trung nói được tốt như vậy rồi, cậu cũng nên khích lệ tôi chứ!” Jesse kêu oan, “Với lại, cái gì là “lựa chọn ngôn từ” vậy? Sao cậu lại không xem báo? Tôi ở đây lâu như vậy rồi, ngày nào cũng có báo đến, thế nhưng hình như cậu chưa từng xem qua.”

” “Lựa chọn ngôn từ” là cách sử dụng câu cú và từ ngữ —— ”

“Từ ngữ?”

“… Tương tự với từ đơn trong tiếng Anh, chỉ cần có thể biểu đạt một ý tứ, có mấy chữ cũng được…”

“Cho nên “tôi” và “J J” cũng tính là một từ?” Jesse lập tức suy một ra ba.

Tôi trầm mặc một chút, “Anh cũng thông minh đấy.” Tôi rất khó có lúc khích lệ ai, người này coi như là ngoại lệ đi.

Anh mỉm cười, lộ ra một ánh mắt thật dịu dàng, “Tiếng Trung của tôi là do chị cậu dạy đấy.”

Tôi ngẩn người, than thở: “Vậy sau này tôi tuyệt đối không phê bình anh nữa.”

“Cậu vẫn nên sửa tôi cho đúng chứ!” Jesse cười ra tiếng, có chút sầu não nói: “Tiếng Trung nói tốt hơn, cô ấy cũng sẽ vui vẻ hơn, cho dù cô ấy cũng không còn biết điều đó nữa.”

Hai chúng tôi đều trầm mặc, một lát sau, tôi nhàn nhạt gật đầu.

“Cậu còn chưa nói vì sao cậu không đọc báo.” Có thể là muốn dời đi bầu không khí trầm trọng có thể làm tinh thần yếu ớt của mình tan vỡ này, Jesse chuyển chủ đề.

“Ngày qua ngày đều có tai nạn, người ta làm bị thương nhau, phê phán nhau, tẩy chay nhau, rồi bỏ mạng, rồi bi thảm, rồi thất bại, rồi bị đả kích đến gục ngã…” Tôi mỉm cười, “Đối với tai nạn, tôi không có hứng thú.”

Jesse nhíu mày, “Cái chỗ bé xíu này lại có thể xảy ra nhiều chuyện như vậy sao! Không phải rất lợi hại à?”

“Người ngoại quốc như anh mà lại dám nói từ chỗ bé xíu à? Không biết khen chút nào sao?” Tôi trừng anh, “Trong nước xảy ra nhiều tai nạn mà tôi vẫn còn thấy đắc ý nổi sao?”

“Chỗ bé xíu là trên báo viết, tôi cũng không biết nghĩa là gì…” Jesse khe khẽ nói, lại hỏi: “Thế đắc ý nghĩa là gì?”

“Chỗ bé xíu ý là chỗ này nhỏ muốn chết, đắc ý chính là đối phương rất tuyệt nên tôi cũng cảm thấy rất tự hào!” Tôi có chút không nhịn được đoạt lấy tờ báo của anh, “Anh là người nước ngoài, thành ngữ không tốt không trách anh, thế nhưng không biết nghĩa là gì thì đừng có dùng bừa!”

“Ặc.” Jesse gật đầu, “Cậu muốn đọc báo à?”

“Không thèm.” Tôi cầm tờ báo cuộn lại ném vào hòm.

Tôi không thích đọc báo, vì sao con người lại muốn xem tai nạn của thế giới để tự làm mình vui vẻ chứ? Thật vô lý. Tin tức trên báo, trên TV, ngày qua ngày đều là bi kịch, không ngừng quay vòng. Tôi đã xem nhiều bi kịch lắm rồi, đã chịu được rồi, nếu không phải vì công việc của chị, nhà chúng tôi lẽ ra không thèm đặt báo đâu!

… —— Công việc của chị?

Chị làm cái gì chứ? Không phải chị là sinh viên sao?

Ặc, được rồi, hình như là làm thêm đi? Cho nên mới nói, là bởi vì liên quan đến việc làm thêm…

… Vì sao tôi lại có cảm giác không xác định này chứ?

Quái thật, là bởi đã lâu lắm không nghĩ về chuyện của chị sao? Tôi nghĩ đến cuối, hình như có một phần vẫn không được rõ…

Sao có thể? Chị chính là người tôi yêu cả đời mà! Cho dù là không thèm nghĩ nữa nhưng làm sao có thể quên!?

Trí nhớ con người thực sự không đáng tin đến thế sao? Có lẽ bởi vì tôi đã vô ý thức ——

“Ti, ti!”

J J chẳng biết đã bò đến bên chân tôi từ bao giờ, đang kéo ống quần tôi.

Tôi ngồi xổm xuống, “Làm sao vậy? Đói bụng? Sắp đến bữa trưa rồi, ba đi làm đồ ăn cho con nhé?” Vươn tay, ôm chặt lấy thân thể mềm mại của thằng bé, nghe nó gọi “ti ti ti ti”, tôi lại thấy nghẹn ngào.

Sẽ không phải con cũng đang nhớ mẹ đấy chứ? Hay là con chỉ là nơi mà ba đang phát tiết những tưởng niệm của mình?

Nhẹ nhàng vỗ về đứa nhỏ, trước đây mùi sữa nhàn nhạt thế này luôn có thể trấn an tình tự của tôi, thế nhưng lúc này lại làm tôi cực kì muốn khóc.

J J, J J… —— chị ơi.

Phòng của chị, báo của chị, cái cúp đồng của chị, đĩa ăn của chị, chăn của chị, áo khoác của chị, bàn của chị sách của chị bồn hoa của chị bàn trang điểm của chị bạn trai của chị ——

Tôi nhìn qua tất cả để nhớ tới chị, tưởng niệm chị, vì sao chị lại vẫn không trở lại?

Vì sao chị lại không thương tôi?

Vì sao không ai yêu tôi? Bởi vì tôi không đáng để yêu sao?

Vì sao người tôi yêu lại không yêu tôi?

Lẽ nào thế giới này không có một chút công bằng nào sao? Lẽ nào thứ tôi có thể lựa chọn chỉ là cô độc và trốn tránh sao?

—— Hả?

Vừa ngẩng đầu, Jesse đang đứng trước mặt tôi, dùng ánh mắt bi thương đến vô hạn nhìn tôi, tay anh thậm chí hơi run.

Tôi biết người anh nhìn cũng không phải tôi, chỉ là xuyên qua tôi mà nhìn chị, giống như tôi luôn nhìn anh mà nghĩ về chị.

Trên người hai chúng tôi đều có những đặc điểm giống như chị, bởi vậy chúng tôi đều coi người kia như bóng dáng chị, hình dung ra một ảo ảnh đã sớm không còn tồn tại.

Đúng là đồ ngốc, chúng tôi đều thật ngốc mà.

Jesse quỳ xuống, ôm cả tôi và J J vào trong lòng, siết thật chặt, rất đau, đau đến mức tôi có chút muốn khóc. J J trong lòng vì có tôi bảo vệ nên cũng không bị đè ép quá lớn, chỉ ngơ ngác nhìn chúng tôi.

“Jasmine…” Tiếng nói của Jesse nghẹn ngào.

Anh gọi tên tiếng Anh của chị tôi, nói đến cũng thật buồn cười, Jesse nghĩ chị giống bách hợp, tôi lại nghĩ chị giống hoa hướng dương, nhưng trên thực tế tên của chị là hoa nhài.

“Đi theo anh đi… để anh mang em rời khỏi đây… Anh sẽ bảo vệ em, để em không bao giờ bị thương nữa…” Jesse nói như mê sảng, ngữ điệu bi ai làm lòng tôi thắt lại, tại sao tôi lại không hiểu nỗi đau thương này chứ? Làm sao tôi lại chưa từng nỗ lực mang chị ra khỏi thế giới hỗn loạn kia? Làm sao tôi lại chưa từng cầu xin như vậy?

Anh chẳng qua chỉ là… một phiên bản của tôi… Không việc gì phải thấy ghét điều đó…

Tay phải miễn cưỡng rút ra từ trong ôm ấp của anh, trong lúc tôi nghĩ như vậy lại trở nên chần chờ.

Hiện tại, chỉ cần đặt tay lên bờ vai anh, đẩy anh ra là được, anh sẽ tỉnh táo lại, phát hiện mình đã ôm sai người.

Jesse dùng lực rất mạnh, như là sợ tôi chạy mất. Thân thể anh hơi run, nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy trong đôi mắt hơi khép hàm chứa nước mắt.

“Jasmine… Jasmine…” Anh thì thào gọi, là tên tiếng Anh của chị.

Bàn tay tôi đặt lên đầu anh, thong thả, thong thả vỗ về.

Lực ôm của anh thoáng nhẹ chút, nhưng lại làm tôi cảm thấy có chút thống khổ.

Mềm lòng thật, tôi cảm thấy mình dịu dàng đến không thể tưởng tượng nổi, nhẹ nhàng vuốt ve dọc theo mái tóc màu hoàng kim.

Rất giống như… đang an ủi một chú chó săn lông vàng đã đợi rất lâu mới thấy chủ nhân về nhà.

Anh khổ sở như vậy, mà vui vẻ cũng như vậy.

Tóc của anh rất mềm, sờ rất thích, mềm mại lướt qua những ngón tay của tôi.

Anh đã bình tĩnh trở lại, không còn kích động phát run nữa, nhưng vẫn cố ý ôm chặt tôi.

“Ti, ti —— ti, ti!” J J trong lòng có vẻthực sự đói bụng lắm, bầu không khí kích động vừa trôi qua, mới an tĩnh không bao lâu, một tay thằng bé liền kéo áo tôi, một tay thì kéo Jesse, lung tung kêu lên.

Jesse phục hồi tinh thần, nhìn về phía tôi, mặt hơi đỏ lên.

Trên thực tế, tôi không ngại anh nhận sai người, anh cũng không cần phải xấu hổ.

Tay phải của tôi dừng một chút, lại tiếp tục vuốt tóc anh.

Jesse sửng sốt, sau vài giây chần chờ, anh lại ôm chúng tôi vào trong lòng, ôm thật chặt.

Hả? Lần này không nhận sai người đấy chứ? Tại sao lại vẫn ôm tôi?

Không biết, có thể cũng giống như tôi nghĩ vuốt tóc anh rất thoải mái, anh cũng nhận ra ôm tôi rất thoải mái đi.

Được rồi, chẳng sao hết, nếu như anh thực sự đau khổ như vậy, để anh ôm một chút hẳn cũng không sao đâu.

“Ti ti —— ti, ti ——” J J vận dụng từ ngữ duy nhất bé biết để kháng nghị bầu không khí trầm mặc này.

Nhưng mà Jesse hoàn toàn không để ý tới bé.

Kết quả, mãi cho đến khi J J dùng âm lượng lớn nhất kháng nghị, đồng thời lộn xộn kéo loạn, Jesse mới chịu buông để tôi đi làm cơm trưa.

Ăn xong cơm trưa, J J ôm bình sữa ngáp dài.

Tôi vừa nhìn gương mặt buồn ngủ của đứa nhỏ, vừa mở miệng nói: “Này, anh nói xem, chúng ta ai mới là ba thằng bé?”

Jesse buông tờ báo xuống, chăm chú suy nghĩ một chút, “Theo họ tên mà nói, chữ đầu tiên giống nhau sẽ là cha con, cho nên tôi mới là ba nó.”

“Từ bao giờ anh lại già mồm át lẽ phải vậy?” Tôi cười nhạo.

“Thành ngữ này tôi biết.” Jesse nghiêng đầu, khóe môi cong lên, “Bởi vì tôi có xem báo nha.”

Tôi hừ một tiếng, vỗ về đứa nhỏ.

J J rất nhanh liền ngủ.

“Nếu như chị cậu còn ở đây, hẳn là cũng giống như cậu, rất biết dỗ trẻ con nhỉ.” Jesse cảm thán thở dài, tiếp tục đọc báo.

Tôi hơi gật đầu.