Biên tập: Mộ Vũ

[Trang Trí] Ai ui! Canh Hạt Sen sama lại có thể bị chính tiểu thụ nhà anh chọc ghẹo!

[Pudding Sữa] (////// ω//////)/

[Canh Hạt Sen] ….

[Trang Trí] Bây giờ cho em phỏng vấn cảm giác lúc này của sama một chút! Cảm giác bị tiểu thụ nhà mình đùa giỡn nó như thế nào vậy?

[Canh Hạt Sen] ….

Quan Tử Sơn bị Trang Trí trêu chọc đến nỗi dở khóc dở cười, anh cảm thấy cho dù anh nói gì đều sẽ bị Trang Trí bóp méo sang nghĩa khác, vì thế chỉ có thể im lặng gõ một loạt dấu chấm lửng.

[Canh Hạt Sen] Anh off trước đi đọc kịch bản.

[Trang Trí] Sama, không phải anh bảo đã xem xong kịch bản rồi sao?

[Canh Hạt Sen] Đọc đi đọc lại mới có thể nắm bắt tính cách nhân vật tốt nhất.

[Trang Trí] Aigoo, sama nhất định là đang xấu hổ ~

[Pudding Sữa] Chắc chắn là xấu hổ ~

[Canh Hạt Sen] ….

[Trang Trí] Được rồi, được rồi, sama anh không cần giải thích đâu ~ mau đi đi ~

[Pudding Sữa] Không cần giải thích!

[Trang Trí] Pudding ding cưng học nhái lời sao!

[Pudding Sữa] Không mà!

[Trang Trí] Tiểu Ding Ding là ngốc manh thụ! Kiểm tra hoàn tất!

Pudding Sữa quả thật rất đáng yêu, có điều… Quan Tử Sơn cười lắc lắc đầu, sau đó đọc kịch bản, lời kịch của nhân vật anh phối âm cũng không xem là nhiều, nhưng biến hóa tính cách của nhân vật này cũng rất lớn, khó để mà nắm bắt tốt, cho nên anh phải suy xét cho thật kỹ.

Suy nghĩ một lát, anh thử thu âm một đoạn trong kịch bản, thu xong anh cảm thấy không hài lòng lắm, vì thế lại thu thêm lần nữa. Thu đi thu lại thêm mấy lần, cuối cùng anh cũng thỏa mãn, anh nghĩ mình tìm được cảm giác cho bản thân rồi.

Nhưng vào lúc này, một hồi âm báo nhắc nhở Quan Tử Sơn có người vừa gửi lời mời kết bạn cho anh, anh cứ cho rằng lại có vài kế hoạch gửi tới yêu cầu nhận kịch, tùy tiện nhấp vào, nhận ra lại là Pudding Sữa, anh đang muốn ấn chấp nhận thế nhưng lại trượt tay ấn từ chối mất.

Quan Tử Sơn: …

Pudding Sữa lập tức chạy ngay lên tổ kịch khóc hu hu hu kể lể.

[Pudding Sữa] Canh Hạt Sen sama ~ Vì sao anh lại từ chối lời mời kết bạn của em ~ Anh ghét em sao ~ QAQ

[Trang Trí] Σ(っ °Д °;)っ Tổng công đại nhân, sao anh có thể ghét bỏ tiểu thụ nhà mình chứ!

[Canh Hạt Sen] Không cẩn thận ấn nhầm!

[Pudding Sữa] Ha ha ha ha

[Trang Trí] Em vừa khóc vừa cười vậy là đủ rồi đi =.=

[Pudding Sữa] QAQ

[Canh Hạt Sen] Để tôi thêm cậu vào.

Quan Tử Sơn hơi xấu hổ liền chủ động gửi lời mời kết bạn cho Pudding Sữa, nhưng anh vừa gửi lời mời đi lại bị Pudding Sữa từ chối.

[Canh Hạt Sen] ?

[Pudding Sữa] Em cũng trượt tay ╭(╯^╰)╮

[Trang Trí] Ha ha ha ha… Tổng công đại nhân cũng bị Pudding Sữa từ chối? Pudding Sữa lòng dạ em cũng quá hẹp hòi rồi, ngạo kiều biệt nữu thụ!

Ngay lúc Quan Tử Sơn thật sự không biết làm sao, Pudding Sữa lại gửi lời mời đến, anh khẽ lắc đầu, ấn chấp nhận.

Pudding Sữa sao để tâm như vậy chứ? Chẳng lẽ cậu ấy còn là một thằng nhóc sao? Quan Tử Sơn im lặng mắng người ta một câu ở trong lòng, Pudding Sữa, cậu hẹp hòi vậy người trong nhà có biết không?

Anh vừa chấp nhận lời mời của cậu, hình cái đầu nhỏ của Pudding Sữa nhấp nháy lên, Quan Tử Sơn không dám chậm trễ vị tôn đại phật này, liền cười ấn mở khung trò chuyện riêng với đối phương.

[Pudding Sữa] Canh Hạt Sen sama?

[Canh Hạt Sen] Ừ.

[Pudding Sữa] Tôi là tiểu thụ nhà anh.

[Pudding Sữa] Móa! Nói nhầm! Tôi phối âm thụ của anh! Tôi mới không phải là thụ nhà anh.

Quan Tử Sơn im lặng không biết nói gì, nhóc Pudding Sữa này… hình như không giống như anh tưởng tượng? Vốn anh còn nghĩ rằng Pudding Sữa là một bé trai có tính cách yếu ớt.

[Canh Hạt Sen] Ừ, tôi biết rồi.

[Pudding Sữa] Anh bây giờ có rảnh không? Chúng ta thử giọng đi!

[Canh Hạt Sen] Có rảnh, được.

[Pudding Sữa] Anh không giống lắm so với tưởng tượng của tôi.

Quan Tử Sơn bị câu nói không đầu không đuôi của cậu làm cho mơ hồ, anh có gì không giống so với tưởng tượng của cậu? Là ý gì? Chẳng qua anh nhìn thấy sự khác biệt của Pudding Sữa cho nên nhận ra được lời đồn rằng tính cách của cậu thuộc kiểu tiểu thụ mềm mại đáng yêu cũng không đúng lắm, vì thế anh mới trả lời một câu: Cậu cũng không giống tưởng tượng của tôi cho lắm.

Trước mặt mấy người Trang Trí, Pudding Sữa quả thật biểu diễn hai chữ mềm mại ngốc moe đến cực kỳ quen thuộc, không chỉ cách nói chuyện đáng yêu, mà biểu tượng cảm xúc cũng được sử dụng tự nhiên linh hoạt. Nhưng không biết vì sao, cậu trước mặt Quan Tử Sơn không có vẻ đáng yêu gì, ngay cả giả vờ cũng không thèm.

Quan Tử Sơn mơ hồ không hiểu gì, anh tự nhận tính cách bản thân khá tốt có lẽ cũng sẽ không tùy tiện khiến người khác khó chịu, nhưng biểu hiện của Pudding Sữa khiến anh nghi ngờ mình có chỗ nào để bị đối xử khác biệt. Chỉ là suy nghĩ nửa ngày vẫn không nghĩ ra bản thân làm gì mà khiến người ta chán ghét, chẳng lẽ nói Pudding Sữa vẫn ghi hận việc anh trượt tay từ chối lời mời kết bạn kia?

Nếu thật sự là như vậy, cậu cũng hẹp hòi quá rồi!

Pudding Sữa cũng không hỏi Quan Tử Sơn xem trong tưởng tượng của anh thì cậu là loại người gì, chỉ là dùng giọng điệu lạnh lùng ném ra một số phòng YY, Quan Tử Sơn dựa theo số phòng đi theo sau, cậu đã đợi ở đó.

Giọng nói của Pudding Sữa là giọng của một thiếu niên trong veo mềm mại, chỉ là cậu lại dùng ngữ khí mất bình tĩnh “Sao anh lại lề mề như thế, tôi chờ anh lâu rồi.” Rõ ràng lúc đưa số phòng YY cho Quan Tử Sơn vẫn không có gì bất mãn.

“Đừng lãng phí thời gian nữa, chúng ta bắt đầu đi.” Nghe giọng nói thiếu niên mềm mại của Pudding Sữa, Quan Tử Sơn không nhịn được nghiêng đầu, rốt cuộc anh làm sao khiến cậu ta ghét bỏ như vậy?

May là cho dù thái độ của cậu chàng đối với anh hình như hơi mất kiên nhẫn, nhưng vẫn có tính tự giác của một CV, ngay khi cậu đọc lời thoại, rất nhanh đã vào vai diễn, Quan Tử Sơn cũng dẹp yên tâm tình rối rắm mà vùi đầu vào đối diễn.

Một khi đã bước vào trong lời kịch, Quan Tử Sơn giống như trầm mình trong đó, tựa như anh chính là nhân vật trong kịch bản, giờ này phút này, anh là vị hiệp sĩ giang hồ phóng đãng không biết kiềm chế trong “Gặp quỷ”, mà người đối diện chính là tiểu vương gia dung mạo kinh diễm thế nhân tính cách kiêu ngạo bướng bỉnh.

Diễn qua lời thoại của cả hai một lượt, Quan Tử Sơn âm thầm ngạc nhiên, tâm trạng không tồi khen Pudding Sữa một câu “Cậu phối âm rất tốt.” Nếu Pudding Sữa là một CV ngốc bạch với chất giọng dễ nghe nhưng phối âm tệ hại thì hiện tại phiền não của anh khẳng định lớn hơn chuyện tại sao cậu ta không thích anh.

Pudding Sữa dừng lại một chút, lúc lâu sau mới khẽ hừ “Ai cần anh khen.”

Lại thêm một lúc nữa, cậu mới dùng giọng rầu rĩ nói “Anh phối âm… cũng không tệ.”

Quan Tử Sơn lần thứ hai im lặng không biết nói gì, nhịn không được mắng chửi một câu trong lòng: Pudding Sữa cậu ngạo kiều như vậy người nhà cậu có biết không?