Biên tập: Mộ Vũ

Ngày thường Đinh Nãi Xuyên không có nhiều tiết học lắm cho nên thời gian rảnh rỗi tương đối nhiều, vì thế ngày hôm sau cậu đã vinh dự được lên top, trở thành một “cảnh đẹp” mới trong tiệm bánh ngọt của Quan Tử Sơn.

Hoạt động ‘áp tường’ do Tiểu Kiều đưa ra cũng chính thức được in ấn, hôm sau thông báo tuyển nhân viên ở trước cửa tiệm vừa được tháo xuống thì một tờ áp phích quảng cáo hoạt động mới cũng được dán lên thay. Tiểu Kiều học chuyên ngành nghệ thuật đã phát huy hết con mắt thẩm mỹ của mình, bánh ngọt trong áp phích khéo léo đáng yêu, cực kỳ quyến rũ lòng người, hơn nữa bên cạnh còn có hoạt động ‘áp tường’ khiến người ta nao núng, cho nên rất nhiều người bị hấp dẫn trí tò mò.

Ngày đầu tiên Đinh Nãi Xuyên đi làm đã bị lượng khách hàng ùn ùn kéo tới làm cho kinh ngạc, cậu và Quan Tử Sơn đều mặc đồng phục áo sơ mi trắng, bên hông của tạp dề còn có logo của tiệm bánh, thoạt nhìn đẹp trai vô cùng, đồng thời có thêm một chút hơi thở đàn ông tốt ở nhà. Đôi chân dài thẳng tắp bị chiếc quần đồng phục bao lấy quả thật thu hút hết lực chú ý, mà ngay cả ông chủ tiệm bánh dịu dàng cũng không nhịn được chuyển ánh mắt đặt trên người cậu nhân viên mới này.

Sao có thể lớn lên đẹp trai đến như vậy!

Chân sao có thể dài đến thế!

Sau khi biết hoạt động ‘áp tường’ sẽ áp dụng khi mua loại bánh ngọt mới, những cô nàng này sôi trào lần thứ hai, từng người từng người giành chỗ xếp hàng mua bánh.

Trong tiệm cũng dán tờ rơi quảng cáo, chỉ cần mua bánh thì có thể chọn một nhân viên trong tiệm để ‘áp tường’! Cho dù là ông chủ đẹp trai dịu dàng hiền lành hay cậu nhân viên mới có đôi chân dài nghịch thiên của tiệm, chỉ cần mua bánh ngọt mới, tất cả có thể chọn lựa!

Tiểu Kiều đứng một bên đóng gói, thu tiền suýt nữa vội không kịp tay, Quản Tử Sơn và Đinh Nãi Xuyên phụ trách bày ra dáng vẻ ‘áp tường’ để chụp ảnh, có lẽ do thân hình một mét chín của Đinh Nãi Xuyên quả thật rất thu hút, mấy cô nàng lúc đầu đều chọn cậu.

Người thứ nhất là một nữ sinh mặc đồng phục cấp ba gần đó, gương mặt thanh tú đáng yêu, mặt đỏ hồng giống như quả táo, nhất là lúc Đinh Nãi Xuyên mỉm cười chống một tay lên vách tường sau lưng người khách ấy, chậm rãi cúi người xuống, lúc đối mặt với cô bé, khuôn mặt của cô lập tức đỏ hết lên.

Cô gái có lẽ chỉ cao một mét sáu, đứng cùng chỗ với Đinh Nãi Xuyên cao một mét chín quả thật giống như cảnh trong phim thần tượng, Tiểu Kiều đứng cạnh Quan Tử Sơn lập tức cười hì hì thì thầm: “Chẳng lẽ đây chính là chênh lệch chiều cao trong truyền thuyết à ta?”

Quan Tử Sơn nghe thấy, thản nhiên liếc nhìn cô một cái, Tiểu Kiều lập tức không nói nữa, im lặng làm động tác kéo khóa miệng mình lại.

Người khách thứ hai thoạt nhìn như sinh biên, trẻ trung xinh đẹp, ăn mặc cũng thời thượng, khi cô được Đinh Nãi Xuyên nhẹ nhàng đặt lên bức tường, Quan Tử Sơn chợt cảm thấy bức tranh này trông có vẻ rất đẹp mắt, hai người kia quả thật là diện mạo xứng đối, một đôi trời sinh… Sau đó anh đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu.

Người thứ ba, thứ tư đều là những cô gái còn trẻ, lúc Đinh Nãi Xuyên đưa tay chống lên bức tường sau lưng các cô thì lập tức đỏ mặt, bên cạnh còn có bạn bè giúp chụp ảnh, từng tiếng ‘tách tách’ vang lên, Quan Tử Sơn không nhịn được hơi híp mắt lại.

“Ông chủ ~” Tiểu Kiều cảm thán một tiếng, “Sức hút của anh đẹp trai lớn quá đi, anh nhìn hàng đợi chụp ảnh xem, gần như dài đến cửa trước của tiệm chúng ta rồi.”

Quan Tử Sơn nhìn theo, quả nhiên hàng đợi mua bánh ngọt càng ngày càng dài, cũng đã xếp ra đến cửa, hầu hết người đến mua bánh đều là những cô gái trẻ, ánh mắt của các cô nhìn về phía Đinh Nãi Xuyên nóng rực, tim của anh theo đó mà cũng hơi trầm xuống.

“Ông chủ, phương án quảng cáo này em đưa ra không tệ lắm nhỉ, khách ngày càng đông, xem ra việc làm ăn trong tiệm chúng ta sẽ nhanh chóng cao hơn một nấc.” Tiểu Kiều cười hì hì, dưới khe thu tiền khẽ chọc Quan Tử Sơn một cái, “Sao nào, tháng này tăng lương cho em chứ hả?”

Việc làm ăn quả thật tốt lên…

Chỉ có điều tâm trạng của anh không tốt lên như việc buôn bán, vì thế anh nhìn thoáng qua Tiểu Kiều, cười như không cười: “Tiền thưởng sao? Anh không có dự định đó.”

Tiểu Kiều hơi ngây người: “Vì sao chứ?”

“Không có sao trăng gì cả, dù sao phát tiền thưởng hay không phải tùy theo tâm trạng của anh.” Quan Tử Sơn thản nhiên nói, “Tâm trạng anh không tốt sẽ không phát tiền thưởng cho em, chỉ đơn giản như thế.”

“Nhưng vì sao tâm trạng của anh lại không tốt chứ, buôn bán trong tiệm tốt như vậy…” Tiểu Kiều nhỏ giọng than thở một câu, nhưng sau khi nhìn Đinh Nãi Xuyên, cô lập tức hiểu được, “Hóa ra anh đã ghen tỵ sao?”

Quan Tử Sơn nghiêng đầu sang một bên: “Ghen gì chứ…. Sao có thể…”

“Đừng mạnh miệng vậy ông chủ đại nhân, chắc chắn anh đang ghen tỵ vì những khách hàng đó chọn anh ấy mà không chọn anh đúng không?” Tiểu Kiều bày ra vẻ mặt “Em nhìn thấu hết rồi” với Quan Tử Sơn, ngó vẻ mặt giống như bị nghẹn của anh, cô vội vàng an ủi, “Yên tâm đi ông chủ, điều này tuyệt đối không phải do sức hút của anh không đủ, mà do các cô ấy đã nhìn anh lâu rồi, thẩm mỹ hơi giảm sút cũng là chuyện bình thường.”

Quan Tử Sơn trở mình xem thường, không để ý đến Tiểu Kiều nữa, anh xoay người qua chỗ khác tiếp tục vừa đóng gói vừa thu tiền, trải qua mấy tháng luyện tập, tốc độ đóng gói của anh đã nhanh lên rất nhiều, bây giờ khách hàng dù đông nhưng anh vội mà không loạn, chẳng hề lộ ra chút chật vật nào.

Sau mấy vị khách đầu đều chọn Đinh Nãi Xuyên, rốt cuộc có một người chọn Quan Tử Sơn.

Khách hàng chọn anh mặc bộ áo trắng quần trắng, gương mặt xinh đẹp thành thục mà hào phóng tự nhiên, cô không nhăn nhó e thẹn giống mấy khách hàng trước, mà thoải mái nhìn anh.

Quan Tử Sơn mỉm cười, vươn tay chống lên bức tường sau lưng cô, chậm rãi cúi người xuống, mùi nước hoa nhàn nhạt xông vào mũi, cũng không gay mũi lắm mà lại mang theo hương vị khỏe khoắn khiến người ta thoải mái, chỉ có điều Quan Tử Sơn không thích mùi nước hoa, cho nên anh chờ người bên cạnh chụp xong, lập tức mỉm cười đứng dậy.

Cô gái kia thoạt nhìn dường như hơi thất vọng, nhưng vẫn mang theo bánh ngọt rời đi cùng bạn.

Lúc Quan Tử Sơn thu ánh mắt lại, liền đối diện với ánh nhìn chăm chú của Đinh Nãi Xuyên, cậu trầm mặc với anh, hơi híp mắt lại, ánh mắt dường như sâu không có đáy.

Quan Tử Sơn giả bộ không nhận ra tâm trạng bây giờ của cậu không tốt lắm, còn giương khóe miệng hơi mỉm cười với cậu.

Cậu ‘áp tường’ với các cô gái khác vui vẻ đến thế, bây giờ tôi mới ‘áp tường’ một người cậu đã khó chịu?

Nhìn thấy nụ cười của anh với mình, ánh mắt Đinh Nãi Xuyên lóe lóe, yên lặng nghiêng đầu đi, sau tai hình như hồng lên một cách khả nghi.

Quan Tử Sơn im lặng hết lời để nói, chắc không phải cậu đang nghĩ là mình an ủi cậu ta đấy chứ?

Xem ra anh em nhà họ Đinh đều rất giỏi tự bổ não.

Bởi vì loại bánh mới ngày đầu tiên chỉ bán 200 suất, khách hàng đến tiệm mua lại nhiều như vậy, cho nên đến trưa đã bán hết, còn vài người khách tuy rất tiếc nuối nhưng cũng chỉ có thể chọn mua những loại bánh khác rồi đi.

Lúc nghỉ trưa, Quan Tử Sơn đi vào phòng bếp phía sau chuẩn bị pha chén trà uống, vừa mới mở cửa phòng bếp ra, anh đã bị một người đẩy vào, anh hơi giật mình, quay lại liền thấy Đinh Nãi Xuyên đi sau lưng mình.

Đinh Nãi Xuyên không chỉ vươn tay đóng cửa bếp lại, còn chậm rãi đến gần anh, đặt anh lên tường nhà bếp, một bàn tay chống sau lưng anh, đúng tư thế tiêu chuẩn cho ‘áp tường’.

Không đợi Quan Tử Sơn kịp phản ứng, Đinh Nãi Xuyên đã cúi người xuống, dùng một tay ôm lấy sau gáy anh, một tay ôm lấy thắt lưng anh, đầu lưỡi đâm trái quẹo phải cạy hàm răng Quan Tử Sơn ra, cuốn lấy đầu lưỡi anh, khoảnh khắc này cực kỳ giống phim thần tượng, đương nhiên là nếu bỏ qua giới tính của hai nhân vật chính.

Hơi thở của cậu mạnh mẽ ập đến khiến Quan Tử Sơn hơi khó thở,  đến lúc cậu rốt cuộc buông ra, anh hơi nhíu mày, không đợi cậu khởi binh vấn tội, anh đã hỏi ngược lại: “Cậu mới ăn vụng bánh ngọt sao?”

Vốn cả người Đinh Nãi Xuyên đầy điều muốn chất vấn lập tức nuốt hết lại, cậu nói vòng vo một hồi, rồi yên lặng gật gật đầu.

“Ăn vụng cũng không lau miệng, toàn là vị bơ.” Quan Tử Sơn vươn đầu lưỡi liếm liếm chỗ bơ dính bên miệng, khiến ánh mắt của Đinh Nãi Xuyên lập tức buồn buồn. “Sao vậy, ngày đầu tiên đi làm có ý kiến gì không?”

“Có…” Đinh Nãi Xuyên hơi do dự, cậu bình tĩnh liếc nhìn Quan Tử Sơn, ánh mắt mang theo chút tủi thân: “Cậu quyến rũ phụ nữ trước mặt tôi…”

Quan Tử Sơn bị oan ức đột ngột của cậu mà vừa tức vừa cười: “Đây là điều nằm trong kế hoạch quảng cáo của tiệm, không phải cậu không biết… Hơn nữa, chẳng lẽ cậu không quyến rũ phụ nữ trước mặt tôi sao?”

Đinh nãi Xuyên không đứng ở lập trường của người khác tự suy xét chút nào, ngược lại đáp hùng hồn: “Nhưng tôi không thích phụ nữ.”

Quan Tử Sơn cười lạnh một tiếng: “Tôi cũng không thích phụ nữ.”

Đinh Nãi Xuyên càng mạnh miệng nói tiếp: “Nhưng cậu từng thích phụ nữ, trước kia cậu từng nói với tôi rằng cậu thích hoa khôi của lớp.”

Quan Tử Sơn ngạc nhiên, anh không ngờ Đinh Nãi Xuyên vẫn còn nhớ rõ chuyện này, chỉ có điều hảo cảm của anh với Bạch Hà như có như không, nhiều lắm chỉ có thể xem như chút rung động thời kỳ trưởng thành mà thôi, nếu lần họp lớp trước anh không gặp lại cô ấy, có lẽ đã quên luôn hình dáng của cô rồi: “Cậu nói Bạch Hà sao? Tôi đã sớm không thích cô ấy nữa rồi.”

“Cậu vẫn còn nhớ người ta tên gì kìa!” Ánh mắt của cậu càng thêm tủi thân, “Cậu có biết trước kia lúc cậu bảo thích cô ta, trong lòng tôi đau đớn nhường nào không? Cho dù bây giờ cậu đã không còn thích cô ta nhưng cũng đã từng thích rồi, còn tôi từ đầu đến cuối chỉ thích một mình cậu mà thôi!”

Quan Tử Sơn nhất thời không kịp phản ứng, dựa vào ý nói trong lời của cậu, chẳng lẽ lúc trước khi anh còn có thiện cảm mơ hồ với Bạch Hà, Đinh Nãi Xuyên đã thích anh rồi?

“Vừa nãy người kia giống Bạch Hà như vậy, cậu còn nhìn cô ta chằm chằm, có phải cậu vẫn chưa dứt tình với cô ta không?” Tủi thân trong Đinh Nãi Xuyên gần như sắp tràn hết ra, cậu vừa bĩnh tĩnh nhìn Quan Tử Sơn vừa cắn chặt môi lại, cả người giống như một con mèo xù lông, dường như ngay sau đó có thể nhảy lên cắn người.

Quan Tử Sơn vốn cảm thấy Đinh Nãi Xuyên đột nhiên xù lông có vẻ rất cố tình gây sự, nhưng khi anh nghe được câu “Còn tôi từ đầu đến cuối chỉ thích một mình cậu mà thôi!” thì trái tim lập tức trở nên mềm nhũn, cho dù cậu chỉ trích hoàn toàn không có nguyên nhân, tâm trạng của anh vẫn tốt hơn rất nhiều.

Im lặng cảm khái một câu hai anh em nhà họ Đinh rất thích xù lông xong, Quan Tử Sơn nhìn dáng vẻ lạnh mặt tức giận không được tự nhiên của cậu, cười khẽ một tiếng, sau đó chủ động nghiêng người qua hôn lên khóe miệng cậu.

Đinh Nãi Xuyên hừ lạnh, hơi mở miệng ra, Quan Tử Sơn hơi cười, tiếp tục dán lên, vừa hôn vừa liếm khóe miệng cậu.

Ánh mắt của Đinh Nãi Xuyên mềm xuống nhưng vẫn lộ ra mặt lạnh, Quan Tử Sơn tiếp tục dướn người đến hôn cậu.

Ánh mắt của cậu rốt cuộc cũng mềm mại hoàn toàn, chỉ có điều xuất phát từ tôn nghiêm của người đàn ông, cậu không lập tức mở miệng tha thứ cho Quan Tử Sơn, mà là kiêu ngạo hơi lùi về sau đi, sau đó đợi anh tới gần lần nữa… Chỉ cần anh hôn cậu thêm một lần, cậu nhất định sẽ tha thứ cho anh.

Nhưng mà lần này Quan Tử Sơn không tới gần nữa, chỉ cười nhìn người trước mặt chảnh chọe như mèo, nhướng mày lên.

Đinh Nãi Xuyên đợi một lúc không thấy anh hôn lấy lòng mình, quay đầu lại trừng mắt liếc anh, sau đó trong ánh mắt như cười như không của anh, lạnh mặt hôn tới.