Biên tập: Mộ Vũ

[Canh Hạt Sen] Ừ, ngày mai tôi sẽ gặp Tuyết Ủng Quan Sơn.

Quan Tử Sơn gửi xong tin này liền tập trung thu âm. Cho đến tận khi anh logout, Pudding Sữa cũng không trả lời lại.

Ngày hôm sau lúc đang trên giường, anh liền nhận được tin nhắn của Tuyết Ủng Quan Sơn, đêm qua để tiện liên lạc hai người đã trao đổi số điện thoại di động, tuy các trường trung học đều không cho phép học sinh sử dụng điện thoại nhưng vẫn có rất nhiều người lén dùng trộm.

Tuyết Ủng Quan Sơn: Giữa trưa nay gặp.

Quan Tử Sơn im lặng trả lời một câu đồng ý, sau đó đi xuống dưới tầng mở cửa tiệm.

Buôn bán ngày hôm nay của tiệm bánh không tệ, mới sáng ra đã có rất nhiều học sinh trung học vào ăn lót dạ. Ngoài học sinh thì cũng không thiếu người đã đi làm, sáng sớm Quan Tử Sơn đều cực kỳ bận rộn, gần như không có thời gian để thở.

Qua bảy, tám giờ là giờ cao điểm cho người đi học đi làm, khách hàng cuối cùng cũng không còn quá đông nữa, anh có thể xả hơi, ngồi xuống uống hớp nước.

Anh vừa uống nước xong, chợt nghe thấy tiếng chuông gió treo ngoài cửa, anh lập tức đứng dậy, lộ ra nụ cười với khách “Hoan ghênh ghé thăm.”

Đinh Nãi Xuyên mặc áo liền mũ màu đen, một tay đút túi quần, một tay đặt trên cửa thủy tinh, chào “Buổi sáng tốt lành.”

Quan Tử Sơn chững lại một lúc, gật gật đầu với cậu “Buổi sáng tốt lành.”

Anh đón Đinh Nãi Xuyên vào tiệm, cậu ghé sát vào tủ bánh cân nhắc hồi lâu, cuối cùng chọn một chiếc bánh đậu đỏ rồi chọn một vị trí trong góc không người mà ngồi xuống.

Trong lòng Quan Tử Sơn thật ra thấy kỳ lạ, tuy Đinh Nãi Xuyên kém anh một tuổi nhưng học cùng lớp, theo lý mà nói bây giờ có lẽ cậu đã tốt nghiệp rồi, đối với một sinh viên thì tốt nghiệp có nghĩa là thất nghiệp, bây giờ cậu ta không vội đi tìm việc làm, mà dùng mỗi ngày thảnh thơi đến tiệm bánh của anh ăn bánh ngọt là sao?

Hơn nữa anh nhớ nguyện vọng hồi năm lớp 12 của Đinh Nãi Xuyên là đại học ở thành phố B, bởi vì ngày đó đại học mà anh chọn cũng là một trường ở đó, hai người còn vì thế mà tâm sự không ít, cả hai tha hồ tưởng tượng về tương lai, trù tính cuộc đời của họ… Nhưng cuối cùng Quan Tử Sơn không thi ở thành phố B, mà chọn thành phố D.

Anh không biết cuối cùng Đinh Nãi Xuyên có thực hiện thi đỗ nguyện vọng vào trường cậu muốn hay không, anh không tìm người hỏi thăm, bởi vì sau khi thi đại học xong, bọn họ cũng chia tay.

Năm thứ nhất khi mới chia tay, Quan Tử Sơn theo bản năng lảng tránh tất cả những tin tức có liên quan đến Đinh Nãi Xuyên, vì thế, anh gần như chặt đứt mọi liên lạc với bạn bè hồi trung học.

Mà bây giờ, anh đã không còn nhớ rõ tâm trạng của mình như thế nào sau khi chia tay Đinh Nãi Xuyên nữa. Mối tình đầu khắc cốt ghi tâm, chung quy cũng bị thời gian ăn mòn, đã từng cho rằng có thể trở thành chuyện cả đời không quên lại bất tri bất giác lãng quên đi mất…

Dù sao, đã là năm thứ tư sau khi hai người chia tay.

Đinh Nãi Xuyên ngồi trong tiệm bánh gần đến trưa, cậu chậm chạp ăn từng miếng, ăn xong một cái lại chọn một cái, sau đó tiếp tục ngồi. Giống như cậu đã không còn chỗ để đi, đành phải ngồi trong tiệm ăn bánh ngọt giết thời gian.

Khi ánh mắt Quan Tử Sơn dừng trên người Đinh Nãi Xuyên, anh phát hiện cậu đã ăn xong cái bánh trước mặt, anh cũng không nhớ rõ đây là cái thứ mấy mà cậu ăn trong buổi sáng hôm nay nữa.

Lúc này ánh mắt của cậu đang nhìn qua lớp thủy tinh của khung cửa sổ trong tiệm, dừng lại trên đường lớn. Ánh mắt cậu tuy rằng đang nhìn đám đông bận rộn đi lại ngoài đường nhưng tầm nhìn lại càng xa xôi, giống như đang xuyên qua đám đông để nhìn về chuyện đời người xa xăm nào đó.

Quan Tử Sơn ngừng một chút, đi về phía cậu rồi hỏi “Cậu định ngồi trong tiệm của chúng tôi cả ngày sao?”

Đinh Nãi Xuyên hồi phục tinh thần, xoay đầu nhìn về phía Quan Tử Sơn, cậu nhìn vào mắt anh thật lâu, sau một lúc mới chậm chạp nói “Tôi muốn ăn một cái bánh đậu đỏ nữa.”

Quan Tử Sơn hiểu được Đinh Nãi Xuyên cho rằng anh ngại cậu chiếm chỗ mà muốn đuổi cậu đi, nhất thời xấu hổ sờ sờ mũi mình “Cậu hiểu lầm rồi, tôi không phải muốn đuổi cậu… Cậu đã ăn rất nhiều bánh ngọt rồi, chẳng lẽ không thấy ngán sao?”

Đinh Nãi Xuyên cúi đầu nhìn chiếc đĩa trống không trước mặt, bỗng nhiên cười đáp “Không ngán, đây là bánh ngọt ngon nhất tôi từng ăn.” Ánh mắt của cậu dần dần xa xăm, như chìm vào hồi ức.

Quan Tử Sơn sửng sốt một lát, những lời này hình như có gì đó… giống như đã từng rất quen thuộc, dường như anh đã nghe được ở đâu đó.

Ánh mắt của anh dừng ở tầm mắt trống rỗng của cậu, bỗng nhiên nhớ lại, những lời này không phải chính là Đinh Nãi Xuyên từng nói với anh hay sao?

Chuyện này hình như xảy ra vào năm lớp mười hai, lần đầu tiên Quan Tử Sơn thử tự mình làm đồ ngọt, anh dựa theo các bước trên mạng, chính mình tìm tòi tự làm lần đầu tiên… Nhưng lại cho quá nhiều đường, ngọt đến gai người, hơn nữa anh lại làm quá nhiều.

Quan Tử Sơn nhìn Đinh Nãi Xuyên ăn hết tất cả số bánh ngọt ngấy ấy, nhịn không được nhíu mày hỏi “Ngọt như vậy cậu không thấy ngán à?”

Đinh Nãi Xuyên cắn cái dĩa mỉm cười, khóe miệng hiện lên lúm đồng tiền nhỏ “Một chút cũng không ngán! Đây là bánh ngọt ngon nhất đời này tôi từng ăn… Bởi vì đây là do tự tay cậu làm cho tôi!”

Tai Quan Tử Sơn đỏ lên, ngoài miệng lại khẽ hừ một tiếng “Đời này của cậu cũng quá ngắn đi!”

Nhưng vào lúc này, chuông gió trước cửa lại vang lên “Đinh linh—“, Tiểu Kiều vừa tan học đẩy cửa bước vào.

Lúc này Quan Tử Sơn mới hồi phục tinh thần, nhận ra thời gian bất tri bất giác trôi qua, bây giờ đã đã là mười một giờ rưỡi.

Đã đến thời gian hẹn với Tuyết Ủng Quan Sơn, anh không thích đến muộn, vì thế anh tháo tạp dề trên người ném vào trong quầy, chào hỏi Tiểu Kiều một câu rồi vội vàng ra khỏi cửa.

Ngay khi anh đẩy cửa đi không được lâu, Đinh Nãi Xuyên ngồi trong tiệm bánh cũng đứng dậy, cậu mím môi lại, một tay đút trong túi quần, một tay khác vươn ra đẩy cửa.

Tiếng chuông gió vang lên, Tiểu Kiều vừa thắt tạp dề, vừa mỉm cười sau dáng lưng của Đinh Nãi Xuyên “Hoan nghênh quý khách lần sau lại đến…” Lời nói của cô còn chưa dứt, bóng dáng của Đinh Nãi Xuyên đã biến mất ở sau cửa.

….Cái người này hình như ngày nào cũng vào tiệm ăn bánh ngọt thì phải?

Tiểu Kiều hơi có ấn tượng với khách hàng hay đến tiệm, nhất là mấy anh chàng đẹp trai, hơn nữa vị khách này có quan hệ không đơn giản với ông chủ nhà cô.

Mà hướng người này đi, rõ ràng cùng hướng với ông chủ nhà cô.

Hai mắt Tiểu Kiều lập tức sáng ngời, tinh thần bà tám lập tức nhảy lên cực độ, hận không thể lấy điện thoại trong tay đăng một status suy đoán bát quái ngay.

Tiêu đề cô nghĩ xong rồi —- “Nhào dô nhào dô: Anh đẹp trai ngày nào cũng đến cửa hàng của chúng tôi mua bánh ngọt có JQ với ông chủ! Đầu năm nay quả nhiên zai đẹp đều là gay!!!”