Trước khi đến đây, Quách Vị đã chuẩn bị sẵn tâm lý.

Sau khi nghe lời bộc bạch chân thành của cậu, Nguyễn Diệc Vân vẫn mong cậu đến là bởi y tin tưởng cậu, cậu không thể phụ lòng y được.

Cậu muốn trở thành một người bạn trai biết săn sóc, Nguyễn Diệc Vân cần người bầu bạn, thế thì cậu sẽ đến, ngoài ra sẽ không làm gì nữa.

Nhưng dường như Nguyễn Diệc Vân còn cần thêm nụ hôn của cậu.

Nụ hôn của cậu, chiếc ôm của cậu, và thân nhiệt của cậu.

Có ai nỡ lòng từ chối người mình yêu chứ?

Giường chỉ cách một bước chân. Trong lúc rối rắm, Quách Vị nghĩ, thật đúng đắn khi cậu đã cố ý tắm rửa trước khi đến đây để tránh lúng túng.

Nói thế thôi chứ vẫn kịp hãm phanh trước khi xảy ra chuyện không nên.

Quách Vị ngồi ở mép giường hoảng hốt vô cùng. Nguyễn Diệc Vân nằm sau lưng cậu, đắp hờ chăn để lộ bờ vai tròn láng mịn, híp mắt nhìn cậu.

“Không buồn ngủ à.” Y hỏi Quách Vị, “Qua đây, ôm cái nào.”

Quách Vị quay đầu cười với y: “Em ngồi thêm lát nữa. Anh buồn ngủ cứ ngủ trước, em ở đây với anh.”

Nguyễn Diệc Vân lắc đầu: “Anh cũng thức với em.”

Nói đoạn, y vươn tay khỏi chăn kéo tay Quách Vị.

Tay y ấm áp lắm, nắm vào thoải mái vô cùng.

Quách Vị sợ y bị lạnh, cũng không muốn y gắng gượng thức khuya, thế là cũng thật thà chui vào ổ chăn. Vừa nằm thẳng, Nguyễn Diệc Vân đã tức tóc vươn tay ôm chặt cậu, kề sát người sang.

Quách Vị bất giác tránh sang bên kia, chẳng mấy chốc đã nhích đến mép giường ngực ngã xuống đất.

“… Sao thế.” Nguyễn Diệc Vân hờn dỗi, “Cách xa vậy làm gì.”

Quách Vị lắc đầu nguầy nguậy, vội nhích về một chút.

Nguyễn Diệc Vân nhìn cậu, sau đó vươn tay sờ má cậu: “Cảm thấy khó chịu à?”

Quách Vị hối hả lắc đầu phủ nhận: “Đâu có, em… em chỉ…”

“Anh cũng rất vui.” Nguyễn Diệc Vân tỉ tê, “Em đừng nghĩ nhiều.”

Quách Vị hé môi gượng cười với y.

Quả thật cậu đang tự chuốc khổ vào người, không chỉ bởi thất vọng về ý chí mỏng manh của mình. Có thể thấy rõ rằng Nguyễn Diệc Vân luôn rất chủ động trong các tình huống thân mật, mang đến những cảm giác vô cùng tuyệt vời cho cậu. Hai người yêu thương khắn khít, thế thì cậu cũng chẳng gần phải sượng sùng cứng nhắc đến thế.

Cậu đang để tâm một chuyện khác.

Sách giáo khoa đã học trước đây không đề cập tới, nhưng đa số đều mặc định vấn đề đó như một lẽ thường tình.

Thông thường, chắc chắn của Beta sẽ to hơn của Omega nhỉ.

… Vậy là sao???

Cơ thể Nguyễn Diệc Vân nóng hầm hập, ấy thế mà Quách Vị nằm cạnh y lại đang chứa đựng một trái tim nguội lạnh.

Cậu đang rất cực kỳ vô cùng quá đỗi hoài nghi về bản thân.

Tuy trước đây chưa bao giờ tự hào gì về phương diện này, nhưng cậu luôn cho rằng chí ít thì kích cỡ của mình cũng thuộc dạng trung bình cơ.

“Đang nghĩ gì thế?” Nguyễn Diệc Vân hỏi.

Giọng nói của y mềm mại lại nũng nịu, khiến người nghe rung động.

Quách Vị nghiêng đầu nhìn y, trong lòng có một câu hỏi vô cùng bức thiết nhưng chẳng tài nào thốt ra được: Sao anh to thế?!

Thậm chí cậu còn xấu hổ muốn giấu nhẹm cái của mình luôn.

Đêm nay ngủ không được sâu.

Nửa khuya, Quách Vị giật mình tỉnh giấc vì Nguyễn Diệc Vân nằm bên cạnh cứ xoay người mãi.

“Sao vậy, khó chịu à?” Cậu hỏi.

Nguyễn Diệc Vân lắc đầu, trả lời cậu bằng giọng nói khàn đi vì mệt: “Không sao, ngủ ngon.”

Tuy Quách Vị không yên tâm nhưng thật sự buồn ngủ quá, chẳng mấy chốc đã lim dim vào giấc.

Sau lần đó, động tác của Nguyễn Diệc Vân đã nhẹ đi rất nhiều.

Tận khi trời sáng, Quách Vị mở mắt đúng giờ báo thức vang, Nguyễn Diệc Vân đang ngủ say bên cạnh cậu.

Sau vài giây ngơ ngác, Quách Vị bỗng chốc bị nhấn chìm bởi niềm hạnh phúc đang căng tràn nơi lồng ngực.

Cậu nhích người sang hôn lên trán Nguyễn Diệc Vân với khuôn mặt đầy ý cười. Nguyễn Diệc Vân ngủ rất say, không hề choàng tỉnh bởi hành động này.

Quách Vị nhẹ nhàng điều chỉnh góc độ, nghiêng người ngẩn ngơ nhìn gương mặt đang say giấc của Nguyễn Diệc Vân.

Đêm qua toàn suy nghĩ mấy thứ lung tung, thế nên đến tận lúc này cậu mới muộn màng cảm nhận được sự sung sướng trọn vẹn đầy mãnh liệt về tất cả những việc đã xảy ra.

Tốt quá, cậu nghĩ, tốt quá đi mất.

Nếu được, cậu mong được nhìn mãi như thế, đến khi Nguyễn Diệc Vân thức dậy. Họ sẽ âu yếm nhau bằng một nụ hôn chào buổi sáng, rồi cùng đánh răng trước gương.

Tiếc là sáng nay Quách Vị có tiết.

Nguyễn Diệc Vân ngủ khá say. Quách Vị xuống giường thay đồ, vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, y vẫn chưa thức.

Trước khi đi, Quách Vị để lại một mảnh giấy note cho Nguyễn Diệc Vân, cậu cố ý nhét nó vào tay Nguyễn Diệc Vân, mong y sẽ nhìn thấy ngay khi vừa thức dậy.

– Em đi học trước đây, anh dậy thì gửi tin nhắn cho em nhé, chúc anh có giấc mơ đẹp!

Cậu còn vẽ thêm hai nhóc chibi đang chu môi thơm nhau bằng những nét bút đơn giản ở góc giấy, trông đần độn vô cùng. Nhóc bên phải tóc ngắn hơn là cậu, còn nhóc bên trái tóc dài hơn là Nguyễn Diệc Vân.

Cậu thêm vầng sáng xung quanh Nguyễn Diệc Vân ý bảo nhân vật này rất xinh đẹp, bắt mắt và luôn tỏa sáng.

Trèo khỏi cửa sổ bước vào đường chính, một suy nghĩ thú vị lại nảy ra trong đầu.

Nguyễn Diệc Vân cứ như nàng công chúa tóc mây ngụ trong tòa tháp cao vậy, y sẽ thả mái tóc xuống để cậu leo lên thực hiện những buổi hẹn hò vụng trộm.

Ban đầu cậu chỉ là một con người mờ nhạt tầm thường, nhưng nhờ tình yêu của công chúa, cậu đã may mắn hóa thân thành chàng hoàng tử.

Vì còn phải về phòng lấy cặp sách nên cậu muộn năm phút. Trước ánh nhìn chăm chăm của mọi người, cậu tự đọc tên mình ngoài cửa lớp rồi bước vào trong, khiến ai nấy đều xì xầm bàn tán.

Vừa ngồi xuống cạnh Vương Đồng, quả nhiên nghe thấy ngay tiếng châm chọc như trong dự liệu.

“Ồ anh gì ơi, phóng túng ở đâu cả đêm thế?”

Quách Vị đỏ mặt cười với cậu ta, nhanh tay lấy sách ra dựng lên rồi nằm rạp xuống.

“Chậc chậc chậc.” Vương Đồng nhíu mày, rướn người hỏi đầy hư hỏng, “Cảm giác thế nào?”

“Hả?” Quách Vị giả ngu, “Thế nào là thế nào? Ông đang nói gì vậy?”

“Không có khiếu thì đừng diễn.” Vương Đồng khinh miệt, “Chẳng phải hôm qua ông ở cùng với Nguyễn Diệc Vân à? Đừng nói hai người chỉ đắp chăn nói chuyện phiếm thôi nhé.”

Quách Vị đỏ mặt, không nhìn cậu ta: “Từa tựa vậy.”

Tuy có thân mật hơn chút, nhưng cũng chỉ sờ soạng lẫn nhau thôi chứ không xảy ra chuyện Vương Đồng đang ám chỉ.

Nguyễn Diệc Vân đã mang đến biết bao nhiêu khoái cảm và sung sướng cho cậu trong suốt quá trình ấy. Nhưng cậu không muốn chia sẻ điều đó, cho rằng chẳng cần thiết phải khoe khoang chúng.

“Không phải chứ, người đẹp ngồi trong lòng mà không có hành động gì, ông là thánh à.” Vương Đồng ngờ vực, “Lạ thật đấy, mặt ông đỏ như mông khỉ rồi, không xảy ra chuyện gì mà sao ông ngượng vậy?”

“Hỏi hỏi gì.” Quách Vị nâng cùi chỏ huých nhẹ lên người cậu ta, “Biến thái.”

Vương Đồng tằng hắng một tiếng, đoạn hạ giọng: “Nghe nói Omega ở phương diện đó cực kỳ… ấy ấy, có thật không…”

“Là sao?” Quách Vị khó hiểu.

Vương Đồng cũng ngại: “Thì là khác với Beta, mỗi lần gì đó chạm vào là nước chảy róc rách luôn.”

Quách Vị chớp mắt vài cái.

Tuy chẳng muốn giao lưu chút nào, nhưng đầu óc bất giác hồi tưởng lại.

Đâu có nhỉ.

Thậm chí trong suốt quá trình, chẳng có chi tiết nào khiến cậu chú ý về chuyện này cả. Tất nhiên cậu không hề chạm vào nơi đó.

Cứ thấy có gì đó sai sai.

Chưa kịp suy nghĩ kỹ càng thì điện thoại trong túi rung lên. Cậu vội lấy ra xem, quả nhiên là tin nhắn từ Nguyễn Diệc Vân.

– Chào buổi sáng! Có tập trung nghe giảng không đó?

Quách Vị vừa trả lời vừa nâng tay huých Vương Đồng, nói nhỏ: “Đừng tưởng tượng lung tung!”

Cậu gõ nhanh dòng chữ.

– Có mà!

Nguyễn Diệc Vân cũng đáp lại ngay.

– Vậy có nhớ anh không?

Cậu cười gõ.

– Tất nhiên cũng có!

Tiếng tặc lưỡi của Vương Đồng vang lên bên cạnh.

Quách Vị mặc kệ cậu ta.

Buổi trưa, hai người ngồi ăn với nhau như bình thường.

Không biết phải ảo giác không mà khi nhìn Nguyễn Diệc Vân ngồi đối diện, Quách Vị cứ thấy bầu không khí giữa họ có đôi chút thay đổi.

Rất khó mô tả bằng lời, nhưng Quách Vị cảm giác đây là sự thay đổi theo chiều hướng tốt, khiến cậu cảm thấy rất đỗi ngọt ngào.

“Tối qua anh lại giật mình dậy phải không?” Cậu hỏi Nguyễn Diệc Vân.

“Ừm.” Nguyễn Diệc Vân gật đầu, “Nhưng thấy em bên cạnh đã yên tâm và ngủ lại ngay.”

Quách Vị mừng rỡ vì mình đã giúp ích được cho y, cậu gật đầu: “Thế thì tốt quá!”

“Còn em, ngủ có ngon không?” Nguyễn Diệc Vân hỏi.

“Ngon chứ, ngon lắm.” Quách Vị đáp, “À ừm… nếu anh cần thì sau này em có thể…”

Nói ra ngượng chết mất, cậu sợ Nguyễn Diệc Vân hiểu lầm cho rằng hôm qua cậu được trải nghiệm lên tiên nên nghiện, muốn thêm lần nữa.

Và bản thân cậu cũng không thể phủ nhận là ngoài lo lắng cho Nguyễn Diệc Vân, quả thật cậu cũng có ý đó nữa.

Một trải nghiệm tuyệt diệu, ai mà không muốn thử lần hai.

“Được.” Nguyễn Diệc Vân cười với cậu, “Sau này anh ngủ không ngon sẽ gọi em nữa.”

Vậy nghĩa là hôm nay tạm thời không cần rồi.

Quách Vị cảm thấy hơi mất mát, bảo rằng: “Hứa nhé!”

“Ừm.” Nguyễn Diệc Vân đáp, “Em tốt quá.”

Sau lần đó, Nguyễn Diệc Vân không đề cập tới chuyện này nữa.

Họ vẫn gặp gỡ nhau hằng ngày, thường xuyên ăn chung, khi rảnh rỗi cũng hẹn hò tản bộ ban đêm. Nguyễn Diệc Vân hay mang dáng vẻ nghỉ ngơi không được tốt, nhưng mỗi khi Quách Vị hỏi, y lại không chịu thừa nhận.

Quách Vị lo y ngủ không ngon, bèn chủ động muốn đến chỗ y nhưng lại bị từ chối.

“Cứ như vậy nhỡ bị phát hiện thì không hay.” Nguyễn Diệc Vân nói, “Cảm thấy hơi nguy hiểm.”

Y nói có lý lắm.

Quách Vị buộc phải thừa nhận điều này, cậu thầm thở dài.

Công chúa tóc mây của cậu không cần cậu nữa rồi, cậu đã không còn là chàng hoàng tử nữa.

Quách Vị ưu sầu vài ngày, lúc đi vệ sinh, tim cậu bỗng đập nhanh một nhịp, dấu chấm than khổng lồ nhảy ra.

Tại sao sau lần đó thì Nguyễn Diệc Vân không muốn cậu đến nữa?

Trong lúc cậu chấn động tự hỏi rằng “tại sao của Nguyễn Diệc Vân lại to như vậy”, thì có khi nào Nguyễn Diệc Vân cũng đang đặt câu hỏi “tại sao nhỏ như vậy” không?

Quách Vị đổ mồ hôi đầm đìa.

Lời tác giả: Thứ cứng cứng của Mềm Mềm (biệt danh bạn Vân) làm Quách Quách cảm thấy sợ sợ.

- -----oOo------