Đường Dật nghe lời Tiếu Khải nói, thiếu chút nữa không tức giận mà ngất đi, Phó Sủng sẽ khóc?

Từ ngày anh nhìn thấy Phó Sủng, chỉ có cô ấy khiến người ta khóc, anh chưa từng thấy Phó Sủng khóc khi nào?

Đường Dật đưa tay gõ gõ Tiếu Khải, cậu ta quá dễ dàng rồi, do anh quá đề cao Tiếu Khải, quá khinh thường Phó Sủng, Tiếu Khải cấp bậc gì? Cậu ta gặp phải Phó Sủng chính là Đường Tăng gặp bạch cốt tinh, chỉ là người phàm, có mắt thần phân biệt yêu nghiệt sao? Chỉ có ngồi chờ ăn thịt chết!

Tiếu Khải đứng theo tiêu chuẩn quân tư ở đó, yên tĩnh chờ Đường Dật xử phạt, chỉ nghe thấy Đường Dật lạnh lùng nói: “Được rồi, được rồi, tôi tự đi xem, cậu mang lính đi huấn luyện tiếp đi.”

“Rõ, phó đội trưởng Đường!” Tiếu Khải hô to một tiếng với Đường Dật, xoay người đi như chạy.

Đường Dật hít sâu một hơi, cũng rời khỏi sân huấn luyện, chạy tới khu người nhà, xuyên qua rừng hoa, gió thổi vù vù bên tai, Đường Dật không để ý tới, lúc anh đi dã chiến, mỗi ngày chỉ ngủ hai đến ba giờ, trừ thời gian huấn luyện, còn lại đều dùng để học tập.

Tốn hết hơi sức, chính là vì để thi đậu trường học thợ săn, vì có thể trở về Tứ Cửu thành, sau khi tốt nghiệp, hỏi anh có nguyện ý đến bộ đội đặc chủng không, anh đồng ý không chút do dự, Thẩm Nhược Hằng rời đi, vừa đúng chỗ này có chỗ trống, tới đại đội đặc chủng Tuyết Lang.

Ở lại chỗ này, chính là vì có khả năng gần Phó Sủng hơn, có thể thấy cô, có thể nghe tin tức của cô, vậy là đủ rồi.

Không bao lâu, Đường Dật đến khu người nhà, lên lầu hai, đến trước cửa phòng Phó Sủng, đưa tay gõ cửa, bên trong vẫn không đáp lại, Đường Dật gõ lần nữa, vẫn không trả lời, xem ra cô nhóc này biết anh tới, thật sự không mở cửa.

Đi đến phòng bên cạnh, Đường Dật móc chìa khóa ra mở cửa, vào phòng, tìm đến ban công, nhảy phát một sang phòng Phó Sủng, đối với bộ đội đặc chủng, nếu bạn không mở cửa sẽ không vào được? Cô nhóc này quá ngây thơ rồi.

Đường Dật nhảy từ trên cửa sổ xuống, thấy cả phòng dọn dẹp chỉnh tề, ngược lại mâu thuẫn không hề giống tính tình cô nhóc này, bước nhẹ chân, Đường Dật đi tới phòng Phó Sủng, lúc mở cửa phòng ra, chỉ thấy Phó Sủng đang ngồi trước máy tính, chơi trò CS *, bấm con chuột trong tay không ngừng, cảnh trên màn hình thỉnh thoảng thay đổi, Phó Sủng mặc áo sơ mi trắng lớn cứ ngồi như vậy, đeo tai nghe, nói về microphone không ngừng.

(*) Counter-Strike (thường được gọi tắt là CS) là trò chơi điện tử thuộc thể loại bắn súng góc nhìn thứ nhất có tính chiến thuật cao được nhiều người trên thế giới biết đến ra đời dưới phiên bản của Half-Life do Lê Minh (Minh Gooseman) và Jess Cliffe thực hiện.

“Từ phía sau đi, tôi che chở cho cậu, bọc đánh cậu ta!”

“Góc trái, cẩn thận có người…!”

“CMN chứ, cậu dùng dao găm lên…! Đúng là không sợ đối thủ giống thần, chỉ sợ bạn bè giống heo!”

“K438, bể đầu, tôi đi!”

Đường Dật đứng đó hồi lâu, Phó Sủng làm như không thấy anh, vẫn chơi trò chơi, Đường Dật nhìn Phó Sủng, nhẹ giọng nói: “Phó Sủng, tắt trò chơi!”

Phó Sủng vẫn không ngừng chơi như cũ, hoàn toàn không nghe thấy lời Đường Dật nói, Đường Dật hít sâu một hơi, đi tới, tắt thẳng máy tính, tiện tay cởi bỏ tai nghe của Phó Sủng, ném lên bàn bộp một tiếng giòn vang, mặt đen sì, ánh mắt phức tạp nhìn Phó Sủng.

“Anh muốn làm gì?” Lúc này Phó Sủng mới tức giận quay đầu, nhìn Đường Dật.

Đường Dật nghiêm mặt, ánh mắt phức tạp nhìn Phó Sủng: “Không phải khóc sao? Không phải cảm xúc không tốt, cần điều chỉnh sao? Chính là ở chỗ này điều chỉnh sao!” Anh biết cô nhóc này đang lừa dối, tính khí này của cô, anh hiểu rõ ràng hơn bất kỳ ai.

Phó Sủng mím môi, cười lạnh một tiếng: “Đúng vậy, tôi khóc, tôi chơi trò chơi một chút, điều chỉnh cảm xúc một chút, anh có ý kiến à?” Trong đôi mắt thật to tràn ngập quật cường.

“Khóc? Từ khi anh biết em, anh chưa bao giờ thấy em khóc!” Đường Dật quả nhiên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cô nhóc này đã hai mươi lăm tuổi rồi, cứ tiếp tục như vậy sao được? Trong Tứ Cửu thành, người nào nhắc đến Phó Sủng đều lắc đầu liên tục.

Yêu nghiệt này, làm bậy! Cha mẹ cũng làm bậy! Sao lại nuôi dạy con thành như vậy rồi chứ?

Phó Sủng đứng thẳng lên từ trên chỗ ngồi, ngẩng đầu lên, ánh mắt đối diện với mắt Đường Dật: “Lúc tôi khóc, anh nhìn thấy sao? Sao anh biết tôi chưa từng khóc?”

Lúc cô vùi đầu trong góc khóc, Đường Dật ở đâu? Lúc cô bên bờ biển, thiếu chút nữa bị sóng biển mang đi, Đường Dật ở đâu?

Lúc cô ở bên trong phòng thuê bị sốt cao, kêu tên Đường Dật, Đường Dật ở đâu?

“Anh biết, em hận anh…” Ánh mắt Đường Dật thống khổ, nhìn Phó Sủng, chỉ thấy Phó Sủng nhắm mắt nói: “Đủ rồi, đừng nói nữa, tôi không muốn nghe, vĩnh viễn không muốn nghe!”

Cô đã cho anh cơ hội giải thích, anh không giải thích, qua nhiều năm như vậy, anh trở lại giải thích với cô, còn có ý gì?

Nhìn thấy Phó Sủng kích động, Đường Dật vội vàng túm lấy Phó Sủng, vội vàng nói: “Được rồi, em đừng kích động, anh không nói, anh nói chuyện một chút, được không, em là chuyên gia mật mã, anh là phó đội trưởng Đường, chúng ta nói chuyện một chút, được không?”

Anh sợ Phó Sủng kích động rồi chạy nữa, anh thật sự hết cách! Cô nhóc này chưa có chuyện gì không dám làm.

Phó Sủng nhìn Đường Dật, lúc này mặt mới hòa hoãn đi nhiều, lộ ra ý cười: “Nói đi, nói thế nào?” Đây mới là thái độ tới nói chuyện, mới có chỗ thương lượng, Phó Sủng cô cũng không phải mặc cho người khác định đoạt, có lá gan mang cô qua đây, phải có lá gan chịu đựng.

“Cô nhóc này, thật sự không có cách nào bắt em.” Đường Dật véo mặt Phó Sủng, vẻ mặt bất đắc dĩ, “Em vừa khóc, dọa Tiếu Khải.” Đàn ông bộ đội đâu đã gặp con gái khóc nhè? Nhất định sẽ để cho muốn làm gì thì làm, kể cả nhảy lầu, sợ rằng Tiếu Khải cũng làm.

Phó Sủng cười ác hơn, trong đôi mắt to tràn đầy thoải mái: “Đó là tôi nóng nảy, biết chưa? Kế hoãn binh, nếu tôi qua, chắc chắn sẽ tăng cường độ huấn luyện.” Tới tập huấn thứ này, không thể so sánh với thứ khác, huấn luyện nhiều khổ sở?

Cô chỉ sợ đi theo bộ đội làm nhiệm vụ và diễn tập, chỉ có điều, rất dễ nhận thấy, lão Nghiêm tương đối hiểu cô nhiều hơn, lại không dám tin tưởng cô.

Cô gây tán loạn bên trong còn mạnh hơn đi gây chuyện thị phi, đúng như lão Nghiêm nói, chính là Phó Sủng cầm cái ly ngoan ngoãn ngồi đó uống nước cũng là lập công.

“Anh hiểu rõ, em có năng lực, có thể chứng minh cho anh thấy?” Đường Dật quyết định thay đổi chiến thuật với Phó Sủng, cô nhóc này khôn khéo hơn bất kỳ ai, tuyệt đối không thể nóng lòng, dục tốc bất đạt, từ từ đi, từ từ dạy.

Phó Sủng nhìn Đường Dật, lườm anh: “Đường Dật, tôi cho anh biết, tôi mềm không được cứng không xong, anh bố trí cũng vô dụng, tôi sẽ không chui vào trong.”

Cô không phải đứa nhỏ ba tuổi, cho viên kẹo sẽ theo? Không có cửa đâu, cô nói rồi, Đường Dật đưa cô đi thế nào thì đưa về thế ấy, còn phải mời cô đi!