Edit: Bonghongxingdep

Khi về đến nhà, đã qua mười giờ tối rồi.

Gần đây mỗi ngày đều về muộn như vậy, Lê Chương Vi biết hành động của mình sớm muộn người nhà sẽ chú ý, khi phát hiện mẹ ngồi trong phòng khách, cô sẽ bị tra hỏi sao? Cô đã chuẩn bị tâm lý sẵn rồi.

Gia đình của cô khác với các gia đình bình thường, mẹ cô có một vài khách sạn ở các huyện, thành phố của tỉnh Triết Giang, mỗi ngày đều làm việc đến nỗi thần long thấy đầu không thấy đuôi (ý nói bận việc đến nỗi không thấy mặt); ba thật ra là ở nhà nội trợ, nhưng những năm gần đây thường tham gia các hoạt động tình nguyện, cảm thấy còn bận việc hơn mẹ cô nữa, bình thường chăm sóc sinh hoạt hàng ngày của cô là quản gia cùng người giúp việc.

Cho nên tối nay nhìn thấy mẹ ngồi ngay ngắn trong phòng khách, chắc hẳn là chờ giáo huấn cô rồi.

Đèn treo trong phòng khách rộng rãi cũng không mở lên, mẹ của cô đang nhìn bể cá trước mặt, thưởng thức dưới ánh sáng màu xanh chiếu rọi, cảnh con sứa nhẹ nhàng chuyển động, Lê Chương Vi đi tới bên cạnh mẹ chào hỏi một tiếng.

"Mẹ, con đã trở về."

"Cái tên kia không thích hợp với con, nhanh chóng chia tay đi!" Giọng nói Lâm Tú Lâm lạnh lùng, vừa mở miệng là ra lệnh ngay.

Lê Chương Vi cúi thấp đầu không trả lời.

Cô đã quen rồi, mẹ của mình luôn là thông qua "Những phương pháp khác nhau" để tìm hiểu chuyện của con gái, bao gồm mời người điều tra tình hình kết bạn của cô, trước kia lúc nhỏ, chuyện lớn nhỏ của cô, dì Xuân quản gia thậm chí phải làm một bảng báo cáo cho mẹ của cô xem.

"Tại sao không trả lời?"

Lâm Tú Lâm đặc biệt chờ ở đây chính là muốn nói chuyện rõ ràng với con gái, bà nhớ trước kia con gái đều ở chung một chỗ với con trai của Lưu gia, như thế mới làm cha mẹ yên tâm.

"Rất xin lỗi. . . . . ."

Lê Chương Vi đã không còn là trẻ con trong nhà trẻ nữa rồi, đối với quyết định độc đóa của mẹ, nên đấu tranh thì cô sẽ đấu tranh.

"Con có ý gì?"

Lâm Tú Lâm nghiêm mặt, vẻ mặt rất không vui.

"Mẹ, con có tự do kết giao bạn bè."

Lê Chương Vi tuyệt đối không sợ, quan hệ máu mủ giữa các cô không tính là thân mật, nhưng vẫn tồn tại lý trí, chỉ cần là chuyện hợp tình hợp lý, cũng có thể nói chuyện với nhau.

"Nếu mẹ phản đối, con cũng muốn tiếp tục ở chung một chỗ với người kia?"

"Chúng con cũng không ở chung một chỗ, mẹ, người kia căn bản không để ý tới con."

Lê Chương Vi nói ra sự thật cho mẹ nghe, để tránh mẹ mời người điều tra tìm hiểu. Cô và Ngô Hiếu Thiên căn bản không phải là quan hệ trai gái.

Không ngờ càng nói như vậy, mẹ của cô càng thêm tức giận.

"Đã như vậy, tại sao con còn muốn qua lại với người ta?"

Diện mạo của tên tiểu tử kia thật ra vẫn được, là đẹp trai, không sai, nhưng người diện mạo đẹp trai trên thế giới này rất nhiều, Tiểu Vi, tại sao cố tình con lại muốn tên tiểu tử nghèo không có đồng nào chứ ?

"Mẹ, trước kia bà ngoại có phải từng hỏi mẹ giống vậy hay không?"

"Con. . . . . ." Lâm Tú Lâm tức giận nói."Con hỏi cái này là muốn chứng minh cái gì? Có mẹ tất có con sao?" (ý nói mẹ như thế thì con gái cũng vậy)

Năm đó bà thích ba của Tiểu Vi, cũng là điều kiện gia đình hai bên không cân xứng, nhưng bà không để ý người nhà phản đối kiên trì muốn cùng ba Tiểu Vi yêu đương, không ngờ chuyện này nhiều năm sau lại bị con gái lấy làm lý do để chống đối bà.

"Mẹ, con chỉ muốn nói, chuyện tình cảm không phải muốn khống chế là có thể khống chế được. . . . . ."

"Con cũng không thể lấy chuyện của mẹ với cha con mà so sánh được, năm đó ba mẹ là lưỡng tình tương duyệt*!" Lâm Tú Lâm vừa mới nói xong câu đó, đã thấy vẻ mặt bi thương của con gái.

(*) Lưỡng tình tương duyệt: hai bên có tình cảm với nhau

Bà thật sự muốn thuyết phục con gái rời khỏi trên cậu kia, nhưng khi thấy vẻ mặt khổ sở của con gái, lại cảm thấy không cam lòng .

Tại sao chuyện tình cảm của con gái nhà bọn họ kém như vậy?

Trước không nói bà là ví dụ tốt nhất, nghe các trưởng bối nói mẹ của bà, cũng chính là bà ngoại của Tiểu Vi, năm đó cũng yêu một người đầy tớ (ngày xưa gọi đứa ở - bây giờ gọi là người giúp việc). Một đời trước chính là thời đại chưa mở cửa cải cách, đoạn tình yêu này bị cha mẹ cực lực phản đối, mẹ của bà cũng không chống cự kịch liệt, mà lựa chọn chờ đợi, vẫn không chịu đồng ý kết hôn với người được gia đình chỉ định, đến khi mẹ của bà đã qua tuổi để kết hôn thì ông bà ngoại của bà khẩn cầu cha của bà cưới mẹ của bà.

Bà khi còn bé căn bản không biết những chuyện này, đại khái là cha mẹ cảm thấy không cần thiết phải nói cho đứa bé nghe! Chỉ là hai người muốn giấu giếm chuyện này, nhưng con cái sẽ biết được theo những con đường khác nhau, hơn nữa sau khi bà lớn lên bởi vì thích người như vậy (ý nói hoàn cảnh gia đình của chồng bà nghèo) cũng không được người nhà tiếp nhận, chính vì vậy họ lời ra tiếng vào liền nói đây là báo ứng mẹ của bà.

Không ngờ bà hiện tại cũng bị báo ứng!

Nghĩ tới những chuyện này, Lâm Tú Lâm không nhịn được cảm khái*, không biết dòng họ bên mẹ nhà bọn họ bị người ta nguyền rủa cũng không chừng, tại sao tình yêu của bọn họ luôn là tình yêu cay đắng cùng thân phận không cân xứng?

(*) Cảm khái: tâm tình bị chuyện gì đó ảnh hưởng cảm xúc mà than thở.

"Con. . . . . . Tình huống của con còn kịp, các con còn chưa bắt đầu kết giao, tình cảm còn không sâu sắc như vậy chứ?"

Lâm Tú Lâm nói xong, bà cũng cảm thấy chột dạ .

Tình cảm khó có thể khống chế, không phải mình nghĩ buông tay là buông tay, muốn nhận là có thể nhận được.

Bây giờ nhìn vẻ mặt của con gái, một cảm giác lo lắng dâng lên.

"Tiểu Vi, con tỉnh táo một chút, mẹ đồng ý sẽ không bắt buộc con, con ngàn lần không được làm chuyện gì cực đoan."

"Mẹ, mẹ nghĩ quá xa rồi! Muốn con làm chuyện gì đó, cũng phải có sự hợp tác của người đó đã!"

Lê Chương Vi sờ sờ cái bụng kêu rột...rột ... rột ..., lỗ mũi hướng phòng bếp hít hít mấy cái. "Con có gọi điên nhờ dì Xuân nấu bữa ăn khuya cho con, mẹ, cùng ăn với con chứ?"

Sau khi nghe lời con gái nói, Lâm Tú Lâm thoáng yên tâm một chút.

"Con ăn đi! Bây giờ là mấy giờ rồi, ăn khuya rất dễ mập." Bà bây giờ không thể so sánh với người trẻ tuổi, cũng không thể tùy tiện ăn!

Lâm Tú Lâm hướng con gái phất phất tay. Sáng sớm ngày mai bà còn phải đi mở hội nghị để mở cửa hàng tiêu thụ, phải dậy sớm mới được. "Chẳng lẽ bây giờ con mới ăn cơm?"

Sau khi nhìn báo cáo điều tra, biết con gái gần đây vẫn chạy tới bệnh viện, tên tiểu tử đó thật biết giày vò người ta! Đang trên đường đi làm thì bị xe tải vượt đèn đỏ đụng phải, gãy xương tay, trên chân trên người đều bị thương, cũng khó trách Tiểu Vi không đành lòng, dù sao cũng là người mình thích!