Edit: Sa

“Đã lâu không gặp.” Giọng nam trầm thấp sượt qua tai, vô hình trung tạo ra thế giới chỉ có hai người mà không ai khác tiến vào được.

Giờ phút này, trường quay yên tĩnh hơn bao giờ hết, ai cũng tập trung nhìn hai người trên sân khấu, chỉ có Triệu Tử Phi mang tâm trạng vừa căng thẳng vừa mong chờ, suýt thì ôm lấy ngực, họ sẽ không hôn nhau đấy chứ? Đúng vậy, không khí hiện tại rất tốt, hai người họ nhìn nhau đắm đuối không nói một lời, ánh mắt cũng như đang nhập vai, tựa hồ toàn bộ quần chúng vây xem đều vô hình. Anh ta dám đánh cược nếu bây giờ họ hôn nhau, khán giả trường quay sẽ không hề dị nghị mà còn phấn khích, rốt cuộc cũng chứng kiến hành động thân mật của nam nữ chính, loại phấn khích này giống như mình chính là nữ thần. Nhưng hôn xong thì thế nào? Đợi lý trí của mọi người quay về thì phải giải thích ra sao?

Triệu Tử Phi vừa muốn xem cảnh hôn vừa lo lắng thay cho bạn thân, đến khi bạn thân đọc thoại xong, màn biểu diễn kết thúc, anh ta chợt cảm thấy hụt hẫng khó tả. Sao không hôn hả trời?!

Tui đã xem cái quần què gì thế này? Đây là tiếng lòng của tất cả khán giả trong trường quay.

Ngôn Sơ Âm không biết mọi người đang ngầm trách cứ mình. Khi cô lấy lại tỉnh táo, phát hiện mình thất thần trước mặt Thẩm Gia Thụy, hơn nữa còn dưới sự chứng kiến của bao nhiêu người, hai người đứng sát nhau, gần như là mặt kề mặt, cô cảm thấy vô cùng bối rối. Cũng may trong lúc mơ hồ cô không làm gì, nếu không một đời sáng suốt sẽ bị hủy hoại trong phút chốc.

Ngôn Sơ Âm vừa giận vừa thẹn vì để bản thân bị Thẩm Gia Thụy mê hoặc, biết rõ kẻ này là hôn quân nhưng vẫn rung động trước anh, quá là vô dụng.

Ngôn Sơ Âm vô cảm đọc lời thoại, sau đó tách khỏi vòng tay của Thẩm Gia Thụy. Hành động của cô hơi nôn nóng, phía sau còn cảnh tương đối thân mật nhưng không có lời thoại, cô không muốn diễn nữa. Các MC thấy vậy thì tiến lên giữa sân khấu, nhờ thế mà khán giả không thấy có gì bất thường.

“Diễn xuất của Âm Âm tuyệt quá.” Lâm Vũ Tường vui vẻ khen ngợi.

“Gia Thụy cũng rất tuyệt, gần như nhập vai chỉ sau một giây, không đóng phim thật lãng phí.” Tống Viễn Hàng giơ ngón tay cái lên với Thẩm Gia Thụy.

Nghe hai anh kẻ hát người bè, khen Thẩm Gia Thụy và Ngôn Sơ Âm nhập vai, diễn xuất tốt, không đi đóng phim là tổn thất lớn cho nền điện ảnh nước nhà, Triệu Tử Phi rất muốn chửi thề.

Dối trá! Nếu hai người kia không phải là vô tình lộ ra tình cảm thực sự, anh ta sẽ không đi đóng phim nữa mà cứ xem hai người đó “diễn”. Đây là tiếng lòng của người diễn viên duy nhất tại trường quay.

Lâm Vũ Tường đã nhận được nhắc nhở của đạo diễn trong giờ giải lao nên bây giờ, nhân lúc trò chuyện, họ quay lại chủ đề mà ban đầu đã cố ý bỏ qua.

“Âm Âm và Gia Thụy diễn tay đôi tốt quá, xem ra bình thường cũng rất ăn ý?”

Tống Viễn Hàng đệm vào: “Đúng vậy, hồi nãy chơi trò chơi, hình như tôi có nghe cái gì mà Gia Thụy dạy Âm Âm đánh guitar?”

Vấn đề này không cần Thẩm Gia Thụy mở miệng, Ngôn Sơ Âm trả lời ngay, “Đúng vậy ạ, hồi mới quen biết Thụy ca, anh ấy còn là thầy giáo của em nữa đó.”

“Thế á?”

“Hồi bọn em lớp mười, hình như là học kỳ hai thì phải, khi đó rất thịnh hành đàn guitar. Lúc đó bài vở chưa nặng lắm, vậy là các bạn cùng lớp lập nhóm đăng ký lớp học đàn guitar ở trung tâm vào chủ nhật…”

Ngôn Sơ Âm còn chưa dứt lời, Triệu Tử Phi tỏ ra ngạc nhiên: “Hả? Hồi đợt thịnh hành guitar thì cậu mới học lớp mười hả? Lúc đó tớ còn học tiểu học đó.”

Lâm Vũ Tường nghiêm túc gật đầu: “Anh làm chứng cho Phi Ngốc vì lúc đó anh mới học cấp hai.”

Ngôn Sơ Âm bất cẩn để lộ tuổi tác: …

“Nhà mấy anh có biết mấy anh rất vô duyên không?”

Cả trường quay cười ồ, cuối cùng Tống Viễn Hàng vừa cười nắc nẻ vừa hòa giải: “Được rồi, để Âm Âm kể tiếp nào.”

“À thì giáo viên tương đối bận rộn, vì vậy đã để cho Thụy ca dạy thay thầy ấy, thế là em vinh hạnh trở thành học sinh của Thụy ca.”

Triệu Tử Phi uyển chuyển bổ sung giúp cô: “Cậu chỉ là một trong số rất nhiều học sinh của anh ấy thôi.”

Ngôn Sơ Âm không vui trừng anh ta: “Không cần cậu nhiều lời.”

Tống Viễn Hàng hỏi: “Hai em quen nhau ở lớp học đàn chứ không phải ở trường?”

Ngôn Sơ Âm gật đầu: “Không cùng lớp nên không quen nhau cũng là bình thường mà đúng không?”

Lâm Vũ Tường vỗ vai Ngôn Sơ Âm, cười nói: “Coi như là không quen đi nhưng hồi đó Âm Âm có biết Gia Thụy không?”

“Biết chứ, lúc Thụy ca chưa làm ca sĩ cũng đã là ngôi sao của trường rồi, trừ thời gian lên lớp, trước cửa lớp anh ấy lúc nào cũng bị các bạn nữ vây quanh.”

Nói tới đây, đề tài tự nhiên biến thành Thẩm Gia Thụy được yêu mến như thế nào hồi trung học, dần dần phát triển thành những câu chuyện thú vị về việc các nữ sinh theo đuổi Thẩm Gia Thụy.

Mặc dù đề tài không vây quanh quan hệ giữa Ngôn Sơ Âm và Thẩm Gia Thụy nhưng kể từ khi vào nghề, Thẩm Gia Thụy chưa từng kể về thời học sinh của mình, vậy mà hôm nay lại nhắc đến, trong lúc Ngôn Sơ Âm kể mấy chuyện thú vị về anh, anh còn thỉnh thoảng chêm vô vài câu hài hước, fans vừa được cười vừa được thỏa mãn sự tò mò đối với quá khứ của nam thần nên rất hài lòng.

Đạo diễn thấy vậy thì không nhắc MC tiếp tục vấn đề cũ nữa. Chương trình ghi hình thuận lợi, kết thúc thì trời cũng đã tối.

Nhóm người đi về phòng hóa trang, Thẩm Gia Thụy có phòng nghỉ riêng, anh có mang theo nhân viên nên các nhân viên trang điểm của đài đành vừa tiếc nuối vừa hâm mộ nhìn cửa phòng nghỉ của anh đóng lại, “Chừng nào mới được làm thợ trang điểm cho Thiên vương đây hả trời?”

Ngôn Sơ Âm nhắm mắt nghỉ ngơi, thỉnh thoảng đáp lại vài câu. Chị Lý nhanh chóng tẩy trang cho cô, vừa đắp mặt nạ cho cô vừa nói: “Đừng cử động, da em hơi khô, gần đây không chăm sóc da hả?”

“Dạo này bận muốn chết, đã mấy tuần không đi spa rồi, đi làm về tới nhà là mệt lả cả người, có sức tẩy trang là giỏi lắm rồi, thời gian đâu mà đắp mặt nạ.”

Chị Lý gật đầu: “Hôm bữa em quay chương trình ở đài Trung Ương chắc là tuần này phát sóng, chị xem trailer rồi, biểu hiện tốt lắm. Em có khiếu diễn thuyết hả?”

Ngôn Sơ Âm cười rụt rè: “Cũng tạm ạ, hồi xưa thường xuyên tham gia mấy cuộc thi diễn thuyết, có điều lâu quá rồi nên hơi không quen.”

“Vậy em đừng lo, sau này còn nhiều cơ hội luyện tập lắm.” Chị Lý cười nói, “Mấy năm nay show giải trí mọc lên như nấm, format diễn thuyết cũng có kha khá, có khi đài chúng ta cũng làm.” Bất kể thế nào, với danh tiếng hiện nay của Âm Âm, chỉ cần đài có chương trình mới phù hợp, chắc chắn không thể thiếu con bé.

Ngôn Sơ Âm tựa vào ghế than thở: “Cho em nghỉ một chút ạ.”

Hai người đang nói chuyện thì cửa phòng mở ra, trợ lý Tề nói với Ngôn Sơ Âm: “Chị Ngôn có bận gì không ạ? Thụy ca muốn mời mọi người ăn cơm.”

Không biết từ bao giờ mà trợ lý Tề lại thân mật gọi Ngôn Sơ Âm là “chị Ngôn”, nhưng quả thực là Ngôn Sơ Âm lớn hơn anh ta mấy tuổi nên cô không nghĩ nhiều về cách xưng hô lắm, cô mỉm cười gật đầu: “Hay là hỏi mấy anh kia trước? Nếu mọi người đi thì tôi đi.”

Trợ lý Tề biết quan hệ giữa Thụy ca và cô Ngôn chưa đến mức đi ăn riêng với nhau, hơn nữa nếu bị người ta phát hiện, e rằng scandal mới lắng xuống chưa được bao lâu lại bùng lên dữ dội.

Xác định Ngôn Sơ Âm gần như sẽ đi, trợ lý Tề đi hẹn những người khác.

Ngôn Sơ Âm lột mặt nạ rồi bôi lớp kem dưỡng, không khí càng ngày càng ô nhiễm, cô sợ nếu để mặt trần đi ra ngoài thì da sẽ không chịu nổi.

Chị Lý hỏi: “Đi ăn cơm mà, sao không bôi thêm kem BB?”

“Tối rồi, lược bớt đi.” Ngôn Sơ Âm lắc đầu.

“Nhưng ít nhất cũng phải thoa son chứ, em vừa tẩy trang xong, môi hơi nhợt nhạt.”

Ngôn Sơ Âm soi gương, thấy mặt mình không đến nỗi nào thì đứng dậy thu dọn túi xách.

“Haiz, đẹp nên muốn sao cũng được, chứ như tụi chị đến cả đi vứt rác cũng không dám để mặt mộc.” Chị Lý cảm thán, lòng thầm nghĩ đến quan hệ giữa Ngôn Sơ Âm và Thẩm Gia Thụy.

Trong đài ai cũng thấy hai người họ rất mờ ám, tuy chị và Ngôn Sơ Âm khá thân nhau nhưng cũng không tránh khỏi việc chị bàn tán chuyện của cô với người khác. Sự thật là Thẩm Gia Thụy tham gia chương trình của đài họ quá phối hợp, cũng là show giải trí nhưng thái độ của Thẩm Gia Thụy đối với đài khác thế nào, người ngoài có thể không biết nhưng chẳng lẽ nhân viên hậu trường của các đài lại không biết? Thẩm Gia Thụy không yêu sách nhưng tuyệt đối không dễ chịu như bây giờ.

Hơn nữa, anh ít tham gia chương trình giải trí, đài Bắc Kinh không dám hy vọng anh sẽ nhận lời tham gia chương trình, kết quả là anh lại đột nhiên đồng ý, ai mà tin người khiến anh đổi ý không phải Âm Âm?

Trên thực tế, trong đài đồn đãi một chuyện từ lâu, đó là ban đầu Thẩm Gia Thụy đã từ chối lời mời của họ nhưng sau đó lại đổi ý, tất cả chỉ vì Ngôn Sơ Âm.

Lúc đầu chị Lý không tin, nhưng kể từ khi chương trình phát sóng, quan hệ “bạn học cũ” của Ngôn Sơ Âm và Thẩm Gia Thụy được tiết lộ, chị không thể không tin được nữa, chưa nói đến việc Thẩm Gia Thụy có tình cảm gì với Ngôn Sơ Âm nhưng ít nhất con bé là người đặc biệt đối với cậu ấy.

Người ngoài đều nói cậu ấy đối xử bất thường với Mộc Phỉ, nhưng nhìn những ngoại lệ mà cậu ấy dành cho Âm Âm, những “bằng chứng” cậu ấy đối xử tốt với Mộc Phỉ chẳng thấm vào đâu!

Nếu Thẩm Gia Thụy luôn thích bạn học cũ của cậu ấy là Âm Âm thì chuyện càng thú vị vì nhìn Âm Âm để mặt mộc đi ăn cùng Thẩm Thiên vương, cho dù không phải hẹn hò nhưng phàm là đi với người mình yêu, cô gái nào cũng sẽ tỉ mỉ ăn diện.

Chị Lý vừa thả trí tưởng tượng bay xa vừa nhìn Ngôn Sơ Âm uyển chuyển đi ra ngoài mà lòng muôn vàn cảm thán. Chị là fan support của Burning, sẽ đi xem concert, mua album, tình nguyện bỏ tiền vì họ, rảnh rỗi sẽ bàn tán về cuộc sống riêng của họ nhưng sẽ không đi cãi nhau với antifan vì họ, cùng lắm là góp vui trong mấy bài tổng kết bạn gái tin đồn của Thẩm Gia Thụy mà thôi.

Khách quan mà nói thì so với tin đồn của Thẩm Gia Thụy và Mộc Phỉ, chị Lý thích Ngôn Sơ Âm và Thẩm Gia Thụy thành một đôi hơn. Hai người họ tạo cảm giác rất giống tình nhân, lúc quay chương trình, chị cũng có tới xem một chút, nhìn họ diễn đôi với nhau, trong đầu chị hiện lên một suy nghĩ: Duyên trời tác hợp.

Cho dù họ không yêu nhau nhưng có đề tài để thiên hạ bàn tán cũng không tồi, ngoại hình quá hợp nhau, nhìn rất bổ mắt, fans mà viết fanfic(1) nữa thì càng tốt!

(1) Fanfic: Những câu chuyện được fan sáng tác mà nhân vật chính là người nổi tiếng.