Edit: Sa

Tại quê nhà, tuy ông bà Ngôn không gọi điện thoại cho con gái cưng chỉ vì “chút chuyện nhỏ” này nhưng vẫn luôn theo dõi sát sao tình hình trên mạng.

“Sao rồi, làm sáng tỏ chưa?” Bà Ngôn sốt sắng khi thấy chồng nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính mà không nói tiếng nào, bèn giơ tay đẩy chồng.

Không cần hỏi con gái về sự thật vụ việc, bà Ngôn biết chắc chắn con gái bị oan. Không ai hiểu con bằng mẹ, bà Ngôn là người hiểu rõ tính cách của Ngôn Sơ Âm nhất. Trong lòng bà Ngôn, con gái bà rất thông minh, chưa bao giờ làm chuyện gì kỳ quặc. Hồi con gái học lớp mười hai, là thời điểm mọi người thường nói là tuổi nổi loạn, nó lén yêu đương với cậu bạn cùng trường. Lúc phát hiện, hai vợ chồng già buồn cả một hai tháng, thực sự không biết phải làm gì để con gái chia tay bạn trai mà không bị tổn thương. Sau đó, chủ nhiệm lớp gọi con bé lên văn phòng nói chuyện, sau đó con bé toàn tâm toàn ý ôn thi, cuối cùng là đậu trường đại học hàng đầu cả nước.

Ông bà Ngôn vô cùng tự hào về con gái, yêu sớm là việc gây ảnh hưởng cực kỳ lớn, nhưng có con gái nhà ai mà tỉnh táo, lý trí như con gái nhà họ, bảo chia tay là chia tay ngay không?

Vì vậy, bà Ngôn vô cùng tin tưởng rằng cho dù có là chàng trai xuất sắc tới đâu nhưng nếu đã có bạn gái, con gái bà sẽ không thèm ngó chứ đừng nói là làm ra chuyện thất đức như phá hoại tình cảm của người khác! Điều mà bà Ngôn quan tâm là bao giờ con gái mới được rửa oan.

Ông Ngôn lắc đầu, xụ mặt nói: “Vẫn chưa làm sáng tỏ, phía có scandal với Âm Âm thông báo thứ ba tuần sau sẽ tổ chức họp báo để giải thích.”

“Họp báo?” Bà Ngôn yên tâm, “Vậy chắc là sắp làm sáng tỏ rồi. Mấy người này chả có đầu óc gì cả, con gái của chúng ta xinh đẹp, giỏi giang, từ nhỏ đã có không biết bao nhiêu anh chàng theo đuổi, nó vừa mắt người đã có bạn gái mới lạ…”

Thấy chồng nhìn chằm chằm máy tính bằng vẻ mặt nghiêm trọng, bà Ngôn thắc mắc: “Ông lại xem cái gì thế? Có tin mới hả?”

Ông Ngôn đăm chiêu nói: “Sao tôi cứ thấy cậu Thẩm Gia Thụy này càng nhìn càng quen nhỉ…”

“Tất nhiên là quen rồi, cậu ấy tham gia cùng chương trình cùng con gái chúng ta mà.” Bà Ngôn nhanh chóng trả lời.

“Không phải.” Ông Ngôn lắc đầu, “Hôm bữa xem đoạn giới thiệu, tôi đã thấy cậu ta quen rồi, hình như đã từng gặp ở đâu đó.”

Bà Ngôn trầm tư, tán đồng: “Nghe ông nói tôi cũng thấy quen quen, gặp ở đâu nhỉ?”

“Bà còn nhớ cậu bạn trai của con gái hồi cấp ba không?”

“Nhớ chứ.” Nghĩ tới chuyện đó, bà Ngôn như mở máy hát, “Lúc biết con gái yêu sớm, chúng ta lo lắng muốn chết, con gái đang ở tuổi nổi loạn nên đâu dám ép con bé chia tay, sợ con bé bị kích động, ảnh hưởng học hành. Cuối cùng nhờ ông gian xảo, nhân lúc thằng bé đó không ở đây mà lén viết thư tố cáo nặc danh gửi cho giáo viên chủ nhiệm lớp con bé, sau đó chủ nhiệm lớp mới nói chuyện với con bé… Ấy, hình như lúc đó cả hai đứa nhỏ đều học lớp mười hai, thằng bé kia sau này làm gì nhỉ?”

“Làm ngôi sao.”

“À, đúng rồi! Nghe nói là được công ty nào đó lớn lắm chấm trúng rồi đào tạo làm ngôi sao…” Đang nói, bà Ngôn chợt nhận ra một việc, hãi hùng nhìn chồng, “Thằng bé đó không phải là Thẩm Gia Thụy chứ?”

Ông Ngôn gật đầu: “Càng nhìn càng thấy giống.”

“Sao trùng hợp quá vậy?”

Hai vợ chồng nhìn nhau.

Tính bà Ngôn tương đối hấp tấp, sau khi lấy lại tinh thần liền vội vàng tìm điện thoại: “Không được, tôi phải nói chuyện với con gái ngay. Chúng ta không phản đối con bé yêu người nổi tiếng, nhưng cũng phải tìm người đáng tin cậy mới được! Thẩm Gia Thụy nổi tiếng quá, vừa có nhiều tai tiếng vừa đã có bạn gái, nói sao thì nói, con bé nhà mình không thể yêu cậu ta được…”

“Bà vội gì chứ?!” Ông Ngôn ngăn vợ lại, “Người ta đã bảo sẽ tổ chức họp báo giải thích thì chứng tỏ cậu ta và con gái mình không có gì. Bây giờ bà gọi điện cho con là muốn gây thêm phiền phức à?”

Bà Ngôn nhíu mày: “Vậy chúng ta không được nói gì cả?”

“Cứ đợi xem buổi họp báo ra sao đã, để bọn trẻ giải quyết dứt điểm chuyện này trước đi.” Ông Ngôn suy tư một lát, nói, “Chờ xong chuyện, chúng ta chỉ cần nhắc nhở con gái vài câu thôi. Con gái của mình mà bà còn lo à?”

“Thì tại tôi sốt ruột quá mà, con gái mình là đứa ngoan ngoãn nhưng cũng bị cậu ta dụ dỗ yêu sớm đấy thôi, ai biết bây giờ thế nào.” Tuy miệng lầm bầm nhưng bà Ngôn vẫn nghe lời chồng, buông điện thoại xuống.

***

Chủ nhật, Thẩm Gia Thụy về nước. Kể từ lần gọi điện trước, mấy ngày qua trợ lý Tề luôn giữ liên lạc với Ngôn Sơ Âm, ngay cả số hiệu chuyến bay cũng báo cho Ngôn Sơ Âm.

Ngôn Sơ Âm nhận sự giúp đỡ của người ta nên không thể quá lạnh lùng, nhận được tin nhắn của trợ lý Tề, cô nhắn trả lời bảo họ chú ý an toàn, hôm nay cô phải ghi hình nên không thể ra sân bay đón họ được.

Chiều chủ nhật là ngày định kỳ quay “Nào ta cùng cười”, hôm nay là lần đầu tiên Ngôn Sơ Âm bước chân ra khỏi nhà suốt mấy ngày qua, cô sợ trong đài có nội gián nên không lái xe để tránh trường hợp còn chưa tới đài truyền hình đã bị phóng viên bám đuôi.

Triệu Tử Phi xung phong tới rước cô.

“Rốt cuộc cậu và Thẩm Gia Thụy có quan hệ gì?” Xảy ra chuyện lớn thế này, Triệu Tử Phi không thể không hiếu kỳ.

Trong ba tấm ảnh được tung ra, trừ tấm ở khu vực cánh gà sân khấu, hai tấm còn lại đều không phải được chụp trong lúc ghi hình, hơn nữa khi nhìn thấy tấm ảnh Ngôn Sơ Âm lên xe Thẩm Gia Thụy, Triệu Tử Phi hơi giật mình. Anh ta luôn nghĩ chỉ có các thành viên khác của Burning mới nhiệt tình với Ngôn Sơ Âm chứ thái độ của Thẩm Gia Thụy vẫn hơi xa cách nhưng không ngờ ngày ăn mừng thành công cho buổi phát sóng đầu tiên, Thẩm Gia Thụy lại đưa Âm Âm về, Triệu Tử Phi không tin là giữa họ không có gì.

“Cậu biết tớ và anh ấy học cùng trường cấp ba rồi mà.”

“Tớ có ngu đâu mà tin cậu.” Triệu Tử Phi lườm, “Lúc trước bảo hai người học cùng trường, thấy cậu và Thẩm Gia Thụy khá xa cách nhưng cũng tin vì dù sao cũng khác lớp, tuy có quen biết nhau nhưng chắc cùng lắm là chỉ ở mức xã giao thôi. Sau đó hôm đi liên hoan, Thẩm Gia Thụy lại đưa cậu về, Thẩm Gia Thụy nào phải người nhiệt tình, nếu trước kia hai người không có quan hệ gì, liệu anh ta có quan tâm cậu như vậy không? Rồi cậu có an tâm leo lên xe anh ta không?”

Triệu Tử Phi không hổ là bạn thân của Ngôn Sơ Âm, hỏi ngay trúng tim đen.

Ngôn Sơ Âm mấp máy môi, định nói Thẩm Gia Thụy là hàng xóm của cô, chỉ tiện đường đưa cô về thôi chứ không cố ý, nhưng cô còn chưa kịp há mồm đã nghe Triệu Tử Phi tiếp tục phân tích đầy sắc bén: “Hơn nữa tin đồn hẹn hò giữa Thẩm Gia Thụy và Mộc Phỉ đâu phải mới chỉ một hai ngày, sao lúc trước không họp báo giải thích đi, bây giờ cậu bị liên lụy mới tổ chức họp báo, nhìn là biết ngay vì ai.”

“Haiz.” Ngôn Sơ Âm thở dài, nhìn Triệu Tử Phi bằng gương mặt phức tạp, “Mấy ngày không gặp, cậu thông minh lên nhỉ?”

Triệu Tử Phi liếc mắt, quả thật anh ta không nghĩ được sâu xa như vậy, hôm qua nói chuyện qua mạng với A Nhiên mới chợt nghĩ tới vấn đề này. Có điều nếu nói thật thì chẳng phải anh ta tự thừa nhận mình không thông minh ư? Triệu Tử Phi nghẹn họng, sau đó ngạo nghễ nói với Ngôn Sơ Âm: “Thẳng thắn được khoan hồng.”

Ngôn Sơ Âm không muốn nói, nhưng nếu bạn thân ép hỏi thì cô cũng không muốn nói dối. Cô im lặng một lát, quyết định thẳng thắn: “Ừ thì anh ấy là… đối tượng yêu sớm của tớ.”

“Oh shit!” Triệu Tử Phi không ngờ sự thật lại có sức công phá như vậy, đằng trước có đèn đỏ, suýt thì anh ta đã nhấn chân ga tăng tốc rồi. Triệu Tử Phi dừng xe lại, quay đầu nhìn Ngôn Sơ Âm, “Cậu không đùa đó chứ?”

Ngôn Sơ Âm xòe tay, “Không tin thì thôi.”

“Tin, tin, tin.” Triệu Tử Phi gật đầu, cảm thán: “Cậu đúng là có số hưởng, đại sứ Chu vừa đi thì thiên vương Thẩm đã tới.”

“Vậy thì sao?” Gương mặt Ngôn Sơ Âm không chút cảm xúc, “Đều là hoa đào đã héo thôi.”

“Cũng phải.” Nghĩ tới Thẩm Gia Thụy và Mộc Phỉ, Triệu Tử Phi lắc đầu, “Y như một bể máu chó.”

“Mình cậu biết thôi, đừng đi nói lung tung. Tớ đang sứt đầu mẻ trán lắm rồi, nếu bị phát hiện từng hẹn hò với Thẩm Gia Thụy thì không biết còn phiền phức hơn bây giờ gấp bao nhiêu lần nữa.”

Triệu Tử Phi gật đầu, vô cùng thông cảm cho Ngôn Sơ Âm: “Chứ sao, người yêu cũ của thiên vương đâu dễ làm, fans mà biết chắc xé xác cậu luôn quá.”

Ngôn Sơ Âm đỡ trán, sầu não dựa lưng vào thành ghế, bây giờ cô không tài nào lạc quan nổi. Chắc chắn Thẩm Gia Thụy sẽ giải thích họ là bạn học cũ tại buổi họp báo, không biết đám phóng viên và cư dân mạng có rảnh rỗi đến mức đi đào bới chuyện hồi đi học của họ hay không. Vừa nghĩ tới việc bị fans Thẩm Gia Thụy phát hiện mình là “cô Y” đáng chém ngàn đao, Ngôn Sơ Âm bỗng thấy trước mắt tối sầm.

***

Thứ hai quay “Giọng ca đẹp nhất”, Triệu Tử Phi vẫn nhiệt tình làm tài xế cho Ngôn Sơ Âm, chấp nhận đi đường vòng để ghé qua nhà cô đón cô cùng tới đài.

Lúc hai người đi vào phòng nghỉ vẫn còn nửa tiếng nữa mới bắt đầu quay, Kim ca luôn là người đến sớm nhất, thấy Ngôn Sơ Âm và Triệu Tử Phi tới, anh ấy thông báo cho họ một tin tức: “Anh nghe nói thầy Thẩm đến rồi, đang ở trong phòng làm việc của trưởng đài, đạo diễn Giản và nhà sản xuất cũng lên đó.”

Ngôn Sơ Âm và Triệu Tử Phi nhìn nhau, trong lòng đều có suy đoán riêng nhưng vẫn tỏ ra ngạc nhiên: “Thầy Thẩm tới sớm thế, đã xảy ra chuyện gì ạ?”

Kim ca lắc đầu, giống như chỉ sẵn miệng nói với họ thế thôi: “Không biết, chắc là thương lượng gì đó, không liên quan tới chúng ta đâu.”

“Chắc vậy.” Triệu Tử Phi gật đầu cười, “Mà cho dù xảy ra chuyện gì thật thì cũng đã có ban lãnh đạo chịu trách nhiệm rồi.”

Tuy Thẩm Gia Thụy là người đến đài truyền hình sớm nhất nhưng chờ đến khi các khách mời khác đến đông đủ, anh mới xuất hiện tại nơi tập họp. Tất cả đều đã có mặt, chỉ thiếu mỗi Tiêu Vi. Mọi người hỏi cô ấy đâu, “trợ lý” của Vương Quân An – tức MC Thi Vũ Khê, người mới gia nhập chương trình – nói lúc cô ấy tới đây còn gặp Tiêu Vi ở dưới bãi đậu xe, sau đó đạo diễn Giản nói: “Hôm nay Vi Vi xin nghỉ ốm, các bạn phải giúp cô ấy quan tâm tới thầy Đàm đó.”