Khương Dao ngẩn người, tiện đà cũng suy nghĩ cẩn thận, chính là sao, có thể tới lớp 3 đều không phải người bình thường, hoặc là trong nhà có bản lĩnh, hoặc là bản thân có bản lĩnh. Đồng Miểu chắc thuộc vào loại bản thân có bản lĩnh đi.

Khương Dao đô miệng nói: "Thầy ấy lần đầu tiên bắt tớ đi ra ngoài đứng.”

Đồng Miểu bỗng nhiên sửng sốt, không nghĩ tới cô đấy chuyển đề tài nhanh như vậy: “Ừm?”

Khương Dao căm giận mắng: “Đi con mẹ nó! Quý Nhược Thừa chính là đồ cái hỗn đản*!”

* Hỗn đản: khốn nạn

Đồng Miểu yên lặng chửi thầm, thầy Quý có phải là hỗn đản đâu, Tư Trạm mới là hỗn đản.

Thang lầu vừa vặn là nơi Tư Trạm trêu ghẹo cô.

Gió mùa hạ theo cửa sổ thổi tới, mang theo mùi hoa cùng hương vị của ánh mặt trời, hai nữ hài tử dựa vào cửa sổ, lẳng lặng nhìn cây long não* ngoài cửa sổ, cất giấu đầy tâm sự.

* Trong bản convert là chương thụ, mình tìm một chút thì chương ở đây là cây long não (không biết đúng từ trong truyện gốc không)

Khương Dao bình tĩnh trở lại, vẫn là muốn đi vào.

Cô không muốn cùng Quý Nhược Thừa nháo loạn nữa, cô vẫn còn thích mà.

Hai người rón ra rón rén đẩy cửa đi vào, cả lớp đang làm bài tập.

Đồng Miểu cúi đầu, mặt đỏ lên, quy củ giống như một con mèo trắng nhỏ.

Khương Dao vẫn như cũ bộ dáng khó chịu không phục, lôi kéo Đồng Miểu đi về chỗ ngồi.

“Đứng lại.” Quý Nhược Thừa đem sách giáo khoa trong tay đập xuống, ngữ khí hơi lạnh.

Khương Dao không dừng lại, nhưng Đồng Miểu luôn là đứa trẻ ngoan bảo, bị thầy kêu, đang chạy nhanh liền đứng tại chỗ.

Khương Dao giương cổ nhìn mặt Quý Nhược Thừa, cá tính kiêu ngạo ương ngạnh giờ phút này cũng có chút đỏ mắt.

Cô nương không cam lòng đường hoàng trừng mắt thầy, quyết không chịu thua, cố gắng không rơi nước mắt.

“Lên bảng làm hai đề trên cùng liền có thể trở về.”

Quý Nhược Thừa không tính tha cô ấy, nhưng vẫn cho cô một cái bậc thang.

“Thầy, em có thể làm.” thanh âm của Đồng Miểu tinh tế mềm mại, nhưng lại rất vững vàng.

Quý Nhược Thừa vốn không có chú ý đến nữ sinh trắng nõn bên cạnh Khương Dao, nghe cô vừa nói, mới đem ánh mắt nhìn về phía cô.

Đồng Miểu có đôi mắt rất to, con ngươi nhuận nước phát sáng, mang theo mười phần tự tin, ngón tay mảnh khảnh gắt gao nắm chặt Khương Dao, như là tự an ủi cô ấy, kêu cô ấy không cần lo lắng.

Quý Nhược Thừa không có cự tuyệt, hướng bên cạnh sườn bước một bước.

Hai đề này đối với sơ học học sinh mà nói, có chút cao siêu, trong lớp còn không có ai làm được.

Đồng Miểu được Quý Nhược Thừa gật đầu mới buông tay Khương Dao ra, chậm rãi đi lên bục giảng.

Cô duỗi tay bẻ nữa viên phấn, dương cổ nhìn đề.

Tư Trạm nhìn bảng đen trước Đồng Miểu, bên môi mang theo một nụ cười khẽ.

Tiểu Miểu buộc tóc hơi thấp nằm ở phát căn, suýt nữa trượt xuống dưới, vóc dáng cô không cao, cho nên muốn nhìn đề rõ ràng thì phải dương cổ.

Lúc viết đôi tai trắng nõn lộ ra, nhỏ nhắn đáng yêu.

Một thiên tài làm đề thi cao trung bình thường thật sự là...... Có chút nhân tài không được trọng dụng.

Quả nhiên Đồng Miểu mới vừa đọc xong đề, ngòi bút cũng đã viết lên, âm thanh phấn viết ma sát bảng đen giống tiếng nhịp trống dày đặc.

Cô thanh tú xinh đẹp, mỗi bước làm đều hoàn chỉnh rõ ràng, xem là hiểu ngay.

Thậm chí đề bài về không gian đều làm tốt, làm xong hai đề, mới để ngay bên dưới bảng đen.

Cô chăm chú kiểm tra lại một lần, xoa xoa bụi phấn trên tay cho rơi xuống, quay đầu với Khương Dao nói: “Chúng ta có thể đi về chỗ.”

Dứt lời, cũng không hề xem này lưỡng đạo đề, lôi kéo Khương Dao về tới chỗ ngồi.

Cô tuyệt đối có tự tin, hai đề này tuyệt đối không có sai lầm.

Quý Nhược Thừa hơi có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới bạn bè của Khương Dao học tập cũng rất tốt.

Vẻ mặt Chu Nhã Nhi khẩn trương nhìn Quý Nhược Thừa, cô học giỏi nhất lớp, là hạt giống của trường học, nhưng hai đề này cô đều không biết làm.

Cô ta ước gì Đồng Miểu cũng làm sai, nào có đơn giản như vậy đâu, tùy tiện nhìn một cái là có thể biết làm.

Quý Nhược Thừa nhàn nhạt nói: “Đều đúng rồi rất lợi hại, hai đề này học sinh cao tam rất ít người làm được."

Chu Nhã Như sắc mặt trắng bệch, ngón tay gắt gao nắm chặt bút, nhìn Đồng Miểu liếc mắt một cái.

*Tác giả có lời muốn nói: Tư Trạm: (cười kiêu ngạo tự hào) cô ấy làm bài lợi hại quá.

- --------------------------------------------------------------------

Sau khi tan học, ủy viên học tập Từ Mậu Điền đi lên, cậu giơ cái notebook, rút bút trong tay ra.

“Đồng Miểu, cậu làm hai đề kia mình không hiểu lắm, cậu giảng lại cho tớ một chút.”

Từ Mậu Điền luôn cùng Chu Nhã Như tranh giành hạng nhất, hai người thường xuyên tranh đấu gay gắt để phân cao thấp, hận không thể vắt hết óc dẫm bẹp đối phương.

Nhưng danh tiếng của Từ Mậu Điền vang không xa không bằng Chu Nhã Như, không chỉ là bởi vì Chu Nhã Như lớn lên xinh đẹp, còn bởi vì Từ Mậu Điền rất khinh thường học sinh có thành tích không tốt, có người hỏi bài cậu ta, cậu ta đều lạnh lùng, cảm thấy làm chậm trễ thời gian của bản thân.

Cũng may người bị cậu ta chê học tập không tốt cũng chướng mắt cậu ta.

Cho nên khi cậu ta lại đây, Khương Dao liền không tự chủ được mắt trợn trắng.

Đồng Miểu thì không biết, cô ở lớp còn chưa quen biết nhiều người.

“Được, cậu không hiểu chỗ nào?” Cô nhẹ nhàng đẩy vở mình ra đến chỗ Từ Mậu Điền.

Khương Dao vốn định kéo Đồng Miểu, kêu Miêu Miêu đừng giảng cho Từ Mậu Điền, nhưng lại sợ ảnh hưởng đến nhân duyên của Miêu Miêu nên vẫn là nhịn xuống.

“Tất cả đều không hiểu lắm, cậu giảng lại cho tớ hết một lượt luôn đi.” Từ Mậu Điền gãi gãi đầu.

Đồng Miểu từ túi đựng bút lấy ra một cái bút chì, dùng tay chống đỡ hơi hơi nằm ở trên mặt bàn, nhẹ nhàng vẽ tuyến điều hoành.

“Kỳ thật công thức này còn chưa có học, cậu dùng《Sổ tay đề khó 》 không, bên trong có đề này, đây là đề thi vòng loại của tỉnh môn Vật lý năm 2007.”

Cô linh hoạt viết ra tên quyển sách tham khảo.

Từ Mậu Điền vỗ đầu: “Ô! Cậu dùng sách tham khảo này sao? Tớ đều dùng sách của Vương Hậu Hùng*.”

* Vương Hậu Hùng: chủ biên của sách ôn tập.

Đồng Miểu định nói cô không phải lấy cái này làm sách tham khảo, lúc cô ở sơ trung dùng này bộ này để chuẩn bị bài cho chương trình học cao trung.

Nhưng sợ người khác cảm thấy cô đang khoe ra, cho nên nhịn xuống không nói.

“Đề đầu tiên lấy một đường cao, dùng định lý cao tư*......”

* Định lý cao tư: nếu mình không lầm thì đây là định lý Carnot.

Cô dùng bút chì vẽ vẽ, vừa muốn nói tiếp, đột nhiên bị Từ Mậu Điền đánh gãy.

“Tớ hiểu được tớ hiểu được, tớ giống như có thể xem đã hiểu.”

Cậu ta tùy ý vẽ mấy cái đường trên bài, giống như cũng không có gì đặc biệt quan trọng.

Đồng Miểu đem lời nói thu trở về, đem bút đặt lại trên mặt bàn, tuy rằng cô còn chưa kịp giảng.

“Cậu hiểu thì tốt rồi.” Cô nhẹ nhàng nói.

Từ Mậu Điền dừng một chút, ánh mắt có chút mơ hồ, giống như như đột nhiên nghĩ tới thình lình hỏi: “Aiii, kỳ thật tớ đều chuẩn bị bài trước khi đến đây, nhưng mà đề này vẫn không làm ra được, cậu ngày thường đều dùng sách bài tập gì vậy?”

Đây là kịch bản cậu ta quen dùng, trước kia đều dùng cách này tay không có được phương pháp học từ Chu Nhã Như, nhưng sau bị Chu Nhã Như nhận ra được liền không nói cho cậu ta nữa.

Đồng Miểu trầm mặc, đôi mắt rũ xuống nhẹ nhàng cười.

Cô giống như có chút minh bạch nhìn ý tứ của Từ Mậu Điền.

Vấn đề là giả, hỏi phương pháp học tập mới là thật.

Kỳ thật cô ở trên bảng đen đã viết các bước làm một cách tiêu chuẩn, chỉ cần nghiêm túc phân tích thì đều có thể hiểu.

“Kỳ thật sách bài tập tớ dùng không thích hợp với kỳ thi đại học.”

Cô không đặt tri thức trọng tâm vào trong khóa học, vào lúc thi đua mấy năm trước chỉ khiêu chiến những đề khó, những đề đó đối với kỳ thi đại học, trăm hại không một lợi.

Cũng do vì thi đua quá độc ác, mới để lại di chứng ở hiện tại, thiếu chút nữa mất đi năng lực khảo thí*.

* Khảo thí: Khảo thí (testing) là kiểm tra, đánh giá kết quả giáo dục đối với người học. Thông qua một quy trình chặt chẽ, việc khảo thí có mục đích đo lường mức độ đạt được của người học về kiến thức, kỹ năng, thái độ hay năng lực.

Nhưng mà Từ Mậu Điền không biết, cậu ta đứng dậy biểu tình ân cần cũng thu lại, sắc mặt có chút lạnh.

“Cậu còn không phải là không muốn nói cho tớ sao.”

Đồng Miểu nhăn mày, nghe được trong giọng nói có chút âm dương quái khí*.

* Âm dương quái khí: nghĩa đen kà khí quái lạ trong trời đất, nghĩa bóng chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.

Muốn hay không thì phải giải thích một chút, cô không phải không muốn nói cho cậu ta, chỉ là có chút phức tạp.

Khương Dao kêu một tiếng, mới quay đầu đi liền trở mặt.

Từ Mậu Điền lại đột nhiên bị một người đẩy ra, lực đạo to lớn làm cậu ta lùi liên tiếp vài bước, lúc này chống bục giảng mới đứng vững. (Dừa lắm)

“Lăn, tôi hỏi đề.” Tư Trạm không kiên nhẫn đã đi tới, tùy ý vứt vở của Từ Mậu Điền, đem vở của mình đặt trên mặt bàn Đồng Miểu.

Từ Mậu Điền vốn định tức giận, nhưng vừa thấy là Tư Trạm, vẫn là không tình nguyện mà nhịn.

Cậu ta tuy rằng khinh thường những phú nhị đại tính tình không tốt, nhưng cậu ta cũng sẽ không não tàn đi chọc bọn họ, tốn công vô ích.

Nhưng vẫn không tình nguyện lẩm bẩm một câu: “Cậu thì có cái gì muốn hỏi.”

Thanh âm rất nhỏ, nhưng trong phòng học lạnh ngắt như tờ vẫn rất rõ ràng.

Tư Trạm vốn dĩ đang nhìn chằm chằm Đồng Miểu viết mấy chữ nhỏ trên giấy, thì nghe thấy lời nói của cậu ta, quay đầu qua cong cong môi.

Âm thanh áp có chút thấp, cũng có chút làm cho người ta sợ hãi.

“Kêu cậu lăn cậu nghe không hiểu sao?”

Từ Mậu Điền nuốt một ngụm nước miếng, ngồi xổm nhặt vở trên mặt đất bị cọ bẩn, hung hăng xoa xoa.

Cậu ta có thói ở sạch, nhìn một góc bị bẩn, thấy thế nào cũng ghê tởm.

Đồng Miểu ngửa đầu nhìn Tư Trạm, vâng lên tiếng mềm mại trách cứ nói: "Cậu cũng quá bá đạo.”

Tư Trạm nâng mi con ngươi nhìn chằm chằm cô, trong đôi mắt hẹp dài ấp ủ cảm xúc mơ hồ, anh không có ý tốt kéo mái tóc đuôi ngựa củaĐồng Miểu, chế nhạo nói: “Thế này liền bá đạo, vậy cậu tập quen đi.”

Đồng Miểu hít sâu một hơi, có chút xấu hổ.

Cô không quen ở trung tâm xoáy nước, càng không quen bị nhiều tầm mắt vây quanh, nhưng mà Tư Trạm lại múa trống khua chiêng.

“Tư Trạm, cậu khi dễ Miêu Miêu làm gì?” Khương Dao có chút khó hiểu, đem Đồng Miểu ôm vào trong ngực, lo lắng cô sẽ sợ hãi.

Tư Trạm nhìn chằm chằm Đồng Miểu, khớp xương ngón giữa gõ vào bàn cô: “Tớ khi dễ cậu sao?”

Đồng Miểu rũ mắt xuống, đem sách giáo khoa của anh đẩy qua bên cạnh: “Cậu đừng làm loạn.”

Thanh âm không tình nguyện, mang theo chút ủy khuất cùng bất đắc dĩ.

Cô không biết phải làm thế nào thì Tư Trạm mới không nhằm vào cô, giống như so với lên trời còn khó hơn.

“Ai làm loạn, tớ hỏi đề.” Tư Trạm mang bài tập trong sách giáo khoa trong tay ra, là bài tập của thầy Quý.

Đồng Miểu biết anh nói bậy, không muốn giảng bài cho anh, nhưng bất quá lại là Tư Trạm, vì thế có chút không kiên nhẫn nói: “Cậu không hiểu chỗ nào.”

Ừm.

Đỉnh đầu truyền đến một tiếng ý vị sâu xa.

“Cậu giảng cho Từ Mậu Điền sao có thể tốt được, cậu còn thiếu tớ đấy.”

Đồng Miểu không còn lời nào để nói.

Cầu người khác giảng còn lên mặt, cô thật đúng là thiếu Tư Trạm.

“Đề này sử dụng định lý Am-pe, có thể xuất hiện trong thành phố......” (?)

Đồng Miểu banh khuôn mặt nhỏ, chịu đựng đầu phát trướng, kỹ càng tỉ mỉ đem các bước làm viết trên vở Tư Trạm, chữ nhỏ chỉnh tề thanh tú.

Tư Trạm nghiêng đầu, cũng không nghe vào cô đang giảng cái gì.

Chỉ là cảm thấy những chữ nhỏ màu lam nhạt ở trên trang sách phá lệ xinh đẹp, bất luận cái công thức định luật nào đều đẹp.

Tiết học mới bắt đầu, học sinh đang xem náo nhiệt đều vội vàng trở về chỗ ngồi.

Trần Đông thần sắc phức tạp nhìn thoáng qua Tư Trạm.

“Tớ nói nè, cậu đối với em gái tớ có chút chú ý quá phận nha.”

Tư Trạm như có như không cười cười, đem vở khép lại lười biếng nói: “Cậu ấy còn không phải em gái tớ đâu.”

Trần Đông lẩm bẩm: “Thế là cái gì của cậu?”

Là cái gì?

Ai biết được.

“Giữa trưa tan học dạy cho Từ Mậu Điền như thế nào là làm người.” Tư Trạm dời đi đề tài đúng lúc.

Trần Đông làm mặt quỷ nói: “Từ Mậu Điền như vậy cũng không phải ngày một ngày hai, cậu trước kia cũng không có thu thập cậu ta.”

Tư Trạm đá một chân của cậu: “Cậu nói còn chưa đủ? Cậu viết số hiệu chưa?”

Trần Đông hề hề nói: “Tớ nào dám không viết, dù bài tập không làm thì tớ cũng sẽ đem nhiệm vụ của ngài hoàn thành công đạo!”

Tư Trạm nghiêng mắt liếc cậu một cái: “Cậu lúc nào rồi còn làm bài tập.”

Ngoài cửa sổ ánh mặt trời quá sáng, ủy viên lao động tắt đèn phòng học. Kéo màn ra, ánh nắng chói chang hơi có chói mắt.

Đồng Miểu để hai tay ở cạnh nhau, đầu gối lên mặt bàn hơi hơi ngây ra.

Cô ở bàn đầu đều có thể nghe được lời nói của Tư Trạm cùng Trần Đông, trong mắt hai người này căn bản là không có kỷ luật.

Có lời nói làm cô có chút lo lắng, có lời nói lại làm cô cảm thấy có chút không thể hiểu được.

Tư Trạm đối với cô quá phận quan tâm sao?

Là quá quá phận đi.

Còn có, bọn họ thật sự muốn đánh Từ Mậu Điền ở phòng học sao?

Đồng Miểu cảm thấy có chút quá đáng, Từ Mậu Điền chỉ là quá yêu học tập, sợ người khác vượt qua cậu ta mà thôi.