Cô mặc áo sơ mi đồng phục, bên dưới là quần ngủ.

Cẩn thận mở cửa thò đầu ngó ra ngoài.

Đầu bị gõ một cái, cô nhanh chóng quay đầu nhìn về phía bên kia.

Tư Trạm dựa tường cúi đầu nhìn cô, độc miệng nói: "Làm gì như ăn trộm vậy, không có ai hết."

Đổng Miểu đẩy cửa ra, nhíu mày nghiêm mặt hỏi: "Muộn vậy rồi cậu còn muốn làm gì?"

Tư Trạm nâng tay trái lên gõ vào mặt đồng hồ: "10h mà muộn?"

Đổng Miểu xoay người muốn về phòng: "10 giờ tớ đi ngủ rồi."

Tư Trạm đưa tay túm cô lại: "Theo tớ ra ngoài."

Đổng Miểu nhíu mày tránh đi nhưng không tác dụng gì.

Cô đành nhịn, muốn nói lí với hắn: "Tớ rất vui vì đã quen cậu được một năm, nhưng mà giờ tớ phải đi ngủ."

Tư Trạm nheo mắt, chép miệng một cái.

Khửu tay phải chống vào tường, bàn tay chống đầu lười biếng nói: "Sao tớ nghe được chả có tí chân thành nào vậy?"

Đổng Miểu mím môi, dịu dàng nói: "Cậu đừng quấy nữa, mẹ tớ với chú Tư sắp về rồi."

Nếu nhìn thấy hai người thậm thụt ở đây, họ sẽ nghĩ nhiều.

Tư Trạm buông tay cô ra, gõ nhẹ vào gáy cô.

"Cậu ngốc à, chắc chắn họ sẽ không về đâu."

Đổng Miểu ngẩn người, não bộ không kịp load.

Tư Trạm đột nhiên cúi xuống, áp sát vào tai cô nói nhỏ: "Cậu nghĩ họ sẽ trải qua đêm xuân với mấy đứa con nít à?"

Đổng Miểu đỏ mặt, hơi thở của Tư Trạm phả vào tai khiến cô cảm thấy ngứa.

Cô đẩy Tư Trạm, xấu hổ giận dữ nói: "Nói nhăng nói cuội!"

Cô xoay người chạy vào phòng, đóng mạnh cửa lại rồi thả người xuống giường, không nhịn được mà khó chịu.

Tư Trạm suýt thì bị cửa đập trúng, may mà tránh được.

Hắn nhíu mày gõ cửa: "Ê nhỏ tóc xoăn, đi ra ngoài với tớ."

Đổng Miểu cuộn mình trong chăn không nói chuyện.

Tim đập nhanh không ngừng, đầu óc không thể không nghĩ đến tình huống mà Tư Trạm nói.

Mẹ cô với chú Tư trốn hai người bọn họ để đi hẹn hò?

Cô không dám suy nghĩ thêm gì nữa, cô cũng không hiểu nhiều, chỉ biết thân mật chính là hôn môi, ôm ấp.

Nhưng cô... và Tư Trạm cũng đã làm?

Cô gối lên mái góc dài, nghiên đầu nhìn cảnh đêm bên ngoài.

Không biết có phải do mấy hôm nay trời mưa không, bầu trời hôm nay trong xanh lạ thường. Trên bầu trời có những vì sao chiếu sáng, giống như một cái bánh quy lớn.

Tư Trạm đợi một lúc lâu mà không thấy bên trong đáp lại, vì thế thấp giọng uy hiếp: "Đừng để tớ vào túm cậu ra, tớ có chìa khoá đấy."

Đổng Miểu thầm cắn răng trừng mắt nhìn cửa, nhưng thật sự cô sợ Tư Trạm xông vào.

"Cậu chờ chút tớ thay đồ đã."

Cô thay quần ngủ bằng chiếc quần dài đồng phục mùa thu, sau đó đi dép lê chậm rãi nhích ra cửa.

"Cậu muốn tớ ra ngoài làm gì?"

Vừa ra khỏi cửa, Đổng Miểu đã bị khoác thêm chiếc áo khoác rộng thùng thình, mùi bạc hà thoang thoảng, vừa ngửi là biết áo của Tư Trạm.

"Đi chơi thôi."

Tư Trạm nói bừa.

Đổng Miểu đổi giày ở cửa hiên, đứng lên vỗ phẳng nếp gấp ở quần áo.

Tư Trạm lấy chiếc mũ quả dưa màu trắng để chụp lên đầu cô, ngăn cho mái tóc xoăn bị thổi rối.

"Bên ngoài lạnh."

Lúc này, bên ngoài đúng là không ấm áp, không lâu sau đã cảm thấy cái lạnh của mùa đông.

Vừa mở cửa, gió lạnh tràn vào.

Đổng Miểu nheo mắt, may có áo khoác của Tư Trạm có thể che được đùi cô, cô không cảm thấy nhiệt độ giảm quá nhiều.

Trông Tư Trạm cao gầy, cô đơn trong chiếc áo khoác đen và quần bó.

Hắn quen thuộc cầm tay Đổng Miểu, kéo cô đi theo một hướng.

"Này"

Đổng Miểu bị hắn lôi kéo phải chạy theo vài bước mới kịp.

Cô cúi đầu nhìn bàn tay mình đang bị Tư Trạm cầm chặt, chỉ có thể thấy đầu ngón tay.

Tay Tư Trạm ấm áp khô ráo, tay cô thì mềm.

Có vẻ như Tư Trạm chưa nhận ra rằng mình đang nhắn tay cô, làm vậy có phải không đúng không?

Đổng Miểu nhíu mày nhìn theo bóng lưng Tư Trạm.

Khi áo khoác dài của Tư Trạm bị gió thổi bay, đập nhẹ vào đầu gối Đồng Miểu. Hắn như không sợ lạnh, lộ áo sơ mi dài tay ra bên ngoài.

Cả hai đi bộ hơn năm trăm mét đến một cây ATM.

Tư Trạm dừng lại, Đổng Miểu cũng dừng lại theo, không biết phải làm gì.

"Hơn nửa đêm cậu đến đây làm gì?"

Cô cẩn thận đánh giá xung quanh, trời không tối nhưng cũng không có nhiều người qua lại trên đường, cây ATM vẫn được chiếu sáng bởi một bóng đèn nhỏ, một cơn gió thổi đến, luồn vào quần áo.

Tư Trạm không nói gì mà bước đến cây ATM, lấy một chiếc thẻ từ trong lòng ngực đút vào.

Đổng Miểu kiêng kị không nhìn, lùi ra phía sau vài bước.

Cô nghĩ chắc Tư Trạm cần rút tiền trước.

Tư Trạm dừng lại một chút, quay đầu cau mày nhìn cô: "Lại đây."

Đổng Miểu chậm rãi tiến lại 2 bước, ngước lên nhìn hắn.

Làn da cô dưới ánh đèn lại càng thêm trắng, khuôn mặt tròn trịa phồng lên, cô cố ý hít một hơi.

Tư Trạm cúi đầu hài lòng, bắt đầu nhập mật khấu.

Vì ở gần nên cô không thể không chú ý đến.

Mật mã của hắn là... sinh nhật của cô.

Tim Đổng Miểu lạc mất một nhịp, cô kinh ngạc trợn to mắt nhìn Tư Trạm.

Tuy nhiên, Tư Trạm không có phản ứng gì.

Tư Trạm lấy một bọc nhỏ từ trong túi áo, một sấp dày.

Bên trong đều là tiền.

Sau đó là quá trình thu tiền, tiếng máy móc vang lên, lặp đi lặp lại, Tư Trạm cũng không ghét bỏ thao tác nhàm chán này, đến cuối cùng, trên bảng hiện ra số tiền 100.000 tệ.

Hắn cất lại thẻ.

(Rig: ATM bên đó còn nhận tiền để chuyển vào tài khoản luôn, tiện ghê, không như bên mình đi ngân hàng lâu quá trời)1

Đổng Miểu do dự rồi nhẹ nhàng hỏi: "Cậu lấy nhiều tiền ở đâu ra vậy?"

Tư Trạm dựa vào vách tường, một tay đưa thẻ cho Đổng Miểu, thản nhiên nói: "Tớ làm cùng bố mẹ một dự án nhỏ. Hôm nay mới được quyết toán, công ty nhỏ nên chỉ trả tiền mặt."

Đổng Miểu nhìn chằm chằm tấm thẻ trong tay, do dự hỏi: "Cậu với chú Tư làm như vậy bao lâu rồi?"

Tư Trạm nhíu mày, cảm thấy Đổng Miểu đang chú ý sai trọng tâm câu chuyện, nhưng vẫn đáp lại: "Chắc khoảng 1 năm."

Tuy nói 10 vạn tệ không phải một khoản tiền nhỏ nhưng đối với nhà họ Tư thì cũng không phải vấn đề gì to tát nhỉ?

Vậy vì sao Tư Trạm lại tốn 1 năm để làm cái đó, sau đó học hành không đến đâu, không phải làm việc gì đó không đàng hoàng chứ?

"Tư Trạm, cậu thiếu tiền lắm à?"

Đổng Miểu lo lắng hỏi.

Tư Trạm không nói gì chỉ liếc cô một cái, lấy thẻ nhét vào tay cô: "Chuẩn bị cho tương lai, 10 vạn tệ không quá quan trọng, quan trọng là quá trình."

Đổng Miểu nghiêng đầu nhìn hắn: "Quá trình gì?"

"Tìm hiểu quy trình hoạt động cơ bản của 1 công ty công nghệ thông tin nhỏ."

Cô không hiểu nhưng cũng không hỏi tiếp, tuy nhiên tại sao lại đưa thẻ cho cô, cái này không thích hợp.

Tư Trạm đưa mắt chỉ tấm thẻ và nói tiếp: "Có 10 vạn nhân dân tệ trong đó, nhưng nó sẽ không được ghi vào sổ sách trong hai năm. Hai năm sau, nó có thể tăng lên liên tục."

Đổng Miểu không hiểu, cảm thấy cái thẻ trong tay càng nặng, đây là rất nhiều tiền.

"Rốt cuộc ý cậu là gì?" Dưới ánh sáng yếu ớt, cô nhìn vào mắt Tư Trạm.

Ánh mắt của Tư Trạm nhìn ra xa, thậm chí hắn còn muốn hút một điếu thuốc để giảm bớt bầu không khí xấu hổ này.

Hắn sờ vào túi nhưng trong túi lại trống không.

Đậu xanh, hắn chỉ có thể nói một cách khó khăn.

Hắn tránh đi ánh mắt của Đổng Miểu, nhìn cây cối phía xa.

"Đổng Miểu, cậu sợ cái gì, lúc đầu cậu mắc bệnh là do cha bỏ rơi cậu và mẹ. Mẹ cậu có khối u trong não, cậu sợ sau này cậu không đủ năng lực kiếm tiền, tương lai đến lúc cần lại không có tiền cứu mẹ."

"Vì thế cậu không được thất bại, phải nhanh chóng lấy được bằng cấp cao, kiếm được nhiều tiền hơn."

"Sau này mẹ cậu và ba tớ ở với nhau, cậu cảm thấy mối quan hệ này không an toàn. Nếu ba tớ vì chuyện gì đó mà vứt bỏ mẹ cậu, mẹ cậu sẽ càng bị tổn thương, cho nên cậu không dám thả lỏng chút nào."

"Tớ không biết có thể mỗi lần đều giống lần trước có thể lừa được cậu, nhưng tớ cảm thấy có bệnh thì phải chữa."

"Tớ chỉ biết mật khẩu của thẻ cho đến hôm nay, cậu có thể tự nhiên thay đổi, số tiền bên trong sẽ chỉ nhiều hơn chứ không ít đi."

Hắn lạnh lùng đứng thẳng người, vươn tay nắm lấy chiếc mũ của Đổng Miểu, cúi người về phía trước, hôn nhẹ lên vành mũ.

"Tớ đã nói với cậu không chỉ một lần, tớ mở công ty để giúp đỡ cậu."

Giọng hắn trầm thấp, khàn khàn nhưng lại như có ma lực, từng chữ từng chữ đập vào lòng Đổng Miểu một cách mạnh mẽ.

Cô không nhịn được run nhẹ, ngoan ngoan để hắn hôn lên trán mình qua chiếc mũ.

Sau đó, hắn nhẹ nhàng miêu tả: "Ngày tớ tiếp nhận hạng mục chính là ngày này năm ngoái." Ngày đầu tiên hắn gặp cô.

Giọng nói bị gió đêm cuốn bay xa, từ từ tan vào màn đêm.

Ánh trăng dịu dàng như nước.