Đồng Miểu sợ tới mức tay run lên, tờ giấy rơi xuống trên mặt đất, phát ra tiếng va chạm nhỏ bé.

Nhưng mặc dù là tiếng động nhỏ như vậy nhưng khi Đồng Miểu nghe thấy, nó to không thua gì tiếng trời sụp đất nứt.

Chủ nhiệm lớp ngẩng đầu nhìn qua phía Trần Lộ Nam, cau mày hỏi: “Làm sao vậy?”

“Cô......”

“Em muốn mượn cục tẩy.”

Tư Trạm lười biếng đánh gãy câu nói của Trần Lộ Nam, công khai dùng chân dẫm lên cục giấy rơi trên mặt đất.

Mắt chủ nhiệm lớp trợn to, tức giận nói: “Nhanh đi mượn, đừng quấy rầy các bạn khác làm bài!”

Đã học cấp 3 rồi mà muốn mượn tẩy còn phải tìm thầy cô.

“Vâng ạ.” Tư Trạm không chút để ý quay đầu đi, duỗi tay lấy cục tẩy của Đồng Miểu, ngón tay gõ bàn vài cái tựa như đang cảnh cáo.

Đồng Miểu nhìn đôi mắt đen nhánh của anh, yên lặng rũ mắt xuống, nhìn bài thi của mình.

Anh luôn dùng bộ dáng lời lẽ chính đáng, làm cho cô có cảm giác mình làm sai cái gì đó.

Trần Lộ Nam mím môi, có chút ai oán nhìn Tư Trạm một cái, chậm chạm ngồi xuống ghế.

Trong lòng cô chứa đầy mất mát, còn có xưa nay mình chưa từng hiểu ra.

Tư Trạm chắc thích Đồng Miểu rồi, nếu không thì cũng sẽ không thời thời khắc khắc che chở cô ấy như vậy.

Cô cúi đầu, ngòi bút chọc xuống bàn tay, hơi hơi chua xót.

Tư Trạm lùi chân về, rất tự nhiên mà khom lưng, nhặt giấy dưới chân lên.

Sau đó đặt ở trong ngăn kéo, để anh cũng không thấy, tiếp tục làm văn.

Trần Lộ Nam không hiểu đây là có ý gì, rõ ràng đáp án của Đồng Miểu ở trong tay anh, sao còn không chép?

Thẳng đến khi buổi thi kết thúc, chủ nhiệm lớp vỗ bàn: “Bỏ bút xuống, bắt đầu thu bài thi.”

Phòng học lập tức ầm ĩ, cuối cùng một loạt học sinh cọ tới cọ lui đứng dậy, lục tục đi về phía trước.

Tư Trạm sấn loạn, lấy cục giấy ra ra, ném về phía Trần Đông, có lẽ là do hay chơi bóng rổ nêm anh ném rất chuẩn, trực tiếp rơi vào trong ngực Trần Đông.

Trần Đông ngay cả đầu cũng không quay lại, nhanh chóng mở tờ giấy, chiếu trên dòng chữ thanh tú, đem đáp án đồ lên.

Chờ đến khi thu đến chỗ cậu, cậu đã tiêu hủy chứng cứ hoàn toàn.

Hết thảy thuận lý thành chương, không hề có sơ hở.

Tư Trạm mặt không đổi sắc xoa xoa huyệt thái dương, nộp bài thi, quay đầu nhìn Đồng Miểu ngoắc ngón tay.

“Cùng tớ ra ngoài một chuyến.”

Đồng Miểu không rõ nguyên do, đóng nắp hộp bút, đứng dậy đi theo sau Tư Trạm.

Mới vừa vừa ra khỏi cửa, Tư Trạm lập tức túm cô đến phía sau cây cột, duỗi tay nhéo nhéo mặt cô.

Đồng Miểu bị bất ngờ không kịp tránh “A” một tiếng, ai oán nâng mắt lên, xoa xoa mặt.

“Sao cậu lại véo tớ?”

Tư Trạm một tay chống cây cột, cúi đầu nhìn khuôn mặt của cô: “Tố chất tâm lý kém như vậy, còn muốn động tay chân?”

Đồng Miểu mở to mắt, lông mi run rẩy: “Tớ không nghĩ tới......”

Không nghĩ tới Trần Lộ Nam sẽ đột nhiên gọi cô giáo.

Tư Trạm khẽ nhíu mày: “Tiểu Miểu, cậu với Trần Lộ Nam có mâu thuẫn?”

Nếu nói là ngoài ý muốn thì thật sự là có chút gượng ép, chủ nhiệm lớp cũng chưa chắc là không thấy, có lẽ là cho Đồng Miểu chút mặt mũi, dù sao cũng là học sinh ưu tú.

Đồng Miểu trầm mặc sau một lúc lâu, nghiêng đầu nhìn kỹ Tư Trạm, rốt cuộc chậm rãi nói: “Chẳng lẽ cậu không nhìn ra... Trần Lộ Nam thích cậu à?”

Tư Trạm nhướng mày, như là nghe được chuyện cười, nhưng rất nhanh anh đã thu lại cảm xúc, trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều.

Bởi vì thích anh mà nhằm vào Đồng Miểu.

Ý đồ của anh biểu hiện rõ ràng như vậy?

Đồng Miểu không biết anh đang nghĩ gì, nhưng liên tục có người ra đây hít thở không khí, cô và Tư Trạm trốn ở sau cây cột, thật sự rất kì quái.

Cô vòng ra ngoài cây cột, lại đụng phải Trần Lộ Nam đi ra từ lớp.

Trần Lộ Nam chột dạ nhìn cô một cái, cúi đầu đi về phía buồng vệ sinh.

Đồng Miểu nhẹ nhàng thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn hướng Tư Trạm và Trần Lộ Nam.

Cái này xem như là... Lam nhan họa thủy?

Cô lắc đầu, đi vào phòng học.

Cuộc thi diễn ra trong hai ngày, thành tích thì trong vòng 3 ngày sau sẽ có.

Thi xong bàn ghế phải sắp xếp lại, trong lớp vang tiếng cãi cọ ồn ào xen lẫn tiếng dọn bàn ghế.

Tư Trạm và Trần Đông ngồi bàn sau cùng nên không cần phải dọn, nhưng mà Trần Lộ Nam bị dịch sang bên trái.

Đồ vật trong ngăn kéo của cô rất nhiều, cái bàn lại nặng.

Cố hết sức đẩy, nhưng cái bàn chỉ dời đi một tẹo, bởi vì ngày thường luôn hướng nội, nên cô không có người bạn khác giới nào.

Bình thường Tư Trạm đi qua mà thấy được sẽ giúp cô một tay.

Nhưng hôm nay Tư Trạm nhìn lướt qua mà không có giúp.

Lòng Trần Lộ Nam trầm xuống.

Bởi vì mình nhằm vào Đồng Miểu nên Tư Trạm cố ý làm vậy cho cô nhìn sao?

Cô vùi đầu đẩy bàn của mình, dường như giận dỗi mà hung hăng đá chân bàn, trên mặt rầu rĩ không vui.

Cuối cùng vẫn phải kêu Cát Thần Thần ngồi cùng bàn giúp cô dọn một chút.

Ngồi trên ghế, Cát Thần Thần cẩn thận hỏi: “Cậu không làm được bài à, sao sắc mặt kém như vậy?”

Cát Thần Thần làm cũng không tệ lắm, cho nên tương đối chú ý tâm tình của Trần Lộ Nam.

Tiếng của cô ấy không nhỏ, Tư Trạm và Trần Đông ở phía sau nhất định cũng nghe thấy.

Trần Lộ Nam đẩy giấy nháp trên mặt bàn ra, ghé vào bàn, vùi đầu ở cánh tay, buồn bã nói: “Không có.”

Cát Thần Thần giật mình nhìn cô, nhẹ nhàng vỗ lưng: “Này, cậu khóc à?”

Chân tay cô ấy luống cuống nhìn lên nhìn xuống.

Trần Đông thi xong tâm tình tốt, mừng rỡ nói chuyện, chạy nhanh lên hỏi: “Làm sao vậy làm sao vậy? Ai bắt nạt cậu ấy?”

Cát Thần Thần lắc đầu: “Không biết nữa.” Sau đó nhỏ giọng nói “Hình như khóc rồi.”

Trần Đông vỗ vỗ Tư Trạm: “Anh, cậu ấy khóc......”

Còn chưa dứt lời, Tư Trạm đột nhiên đứng lên, lạnh lùng nói: “Tớ đi ra đây đã.”

Tay anh cắm túi quần, bước đến trước bàn đầu, đứng phía sau Đồng Miểu kéo bím tóc của cô.

Trần Lộ Nam thấy anh đi rồi nên lập tức ngẩng đầu, liền thấy anh đi thẳng đến phía Đồng Miểu, còn vui đùa túm tóc người ta.

Anh không thấy mình khóc sao, thời gian hỏi thăm một câu cũng không có?

Rõ ràng ngồi bàn sau bàn trước một năm, nhưng lại kém Đồng Miểu mới vừa tới một hai tháng.

Tư Trạm thật sự sơ ý như vậy à, trước nay đều không phát hiện tâm tư của cô?

Trần Lộ Nam ngơ ngẩn nhìn bóng dáng Tư Trạm.

Đồng Miểu bị Tư Trạm túm về phía sau, không đau nhưng hoảng sợ.

Cô bĩu môi hỏi: “Cậu làm gì đấy?”

Tư Trạm cười như không cười nhìn cô, rất có hứng thú mà đánh giá khuôn mặt cô, rốt cuộc chậm rãi nói: “Đôi mắt rất lợi hại đấy.”

Đồng Miểu không hiểu nhìn anh một cái, cẩn thận sửa sửa dây buộc tóc, lẩm bẩm: “Không biết cậu đang nói cái gì.”

Tư Trạm nhìn xung quanh một vòng, thấy mọi người đều đang thảo luận đáp án, anh đột nhiên cúi người xuống, ở bên tai Đồng Miểu nói: “Cậu biết cậu ấy thích tớ khi nào vậy? Ghen tị không?”

Hơi thở ấm áp lao thẳng tới vành tai nhỏ nhắn của cô, tiếng nói nghiền ngẫm trầm thấp như là có lực xuyên thấu, làm cho cả người cô không được tự nhiên.

Đồng Miểu đỏ mặt đẩy anh ra: “Này, cậu đứng đắn một chút!”

Cô thấp giọng cảnh cáo, không dám nói to, sợ người khác chú ý tới động tác của Tư Trạm.

Anh đến gần quá, hương bạc hà nhàn nhạt mang theo nhiệt độ cơ thể nam tính, quanh quẩn ở xung quanh cô.

Cô khó có thể ngăn lại tiếng tim đập.

Nhưng may mắn sau khi Tư Trạm bị cô đẩy ra cũng không có đi lên nữa, anh khoanh tay, dựa ngồi trên bàn cô, tiếp tục ép hỏi: “Có hay là không có?”

Vẫn không dứt?

Đồng Miểu giận dỗi bưng sách tiếng Anh lên, lẩm bẩm nói: “Tớ không hồ nháo với cậu.”

Tư Trạm dùng ngón tay giữ gáy sách, cũng không nóng nảy, nhưng một hai phải bắt cô trả lời: “Không nói lời nào thì tớ coi như là có.”

Đồng Miểu nhấp môi, nói cũng không được, không nói cũng không được, làm mặt đỏ tai hồng.

Cũng may Khương Dao rất nhanh đã nhảy nhót trở lại, nghiêng đầu tràn ngập thích thú nhìn Tư Trạm: “Có cái gì không?”

Tư Trạm hỏi không nổi nữa.

Đồng Miểu lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi, hận không thể ôm Khương Dao một cái.

Cám ơn trời đất.

-

Ngày thứ ba là ngày có kết quả thi.

Mấy ngày nay thời tiết tối tăm, không hiểu sao có chút âm lãnh, vài tia nắng hiếm hoi rất nhanh đã bị mây đen che khuất.

Bài thi Đồng Miểu được cô giáo trả về, không có đưa vào bảng xếp hạng.

Chủ nhiệm lớp thậm chí khích lệ cô một phen: “Thật lợi hại, cơ hồ không có làm sai bài nào.”

Đồng Miểu là người nhận bài thi đầu tiên trong lớp, cô chỉ cho một mình Khương Dao nhìn.

Khương Dao cầm bài thi của cô rồi nhớ đáp án của mình, sắc mặt trắng bệch.

“Miêu Miêu, tớ nghĩ tớ xong rồi......” Cô nàng cắn cắn môi, đôi mắt đào hoa xinh đẹp ngưng lên.

“Sao... thế nào?” Đồng Miểu có dự cảm không tốt.

Khương Dao có chút bi thống nói: “Vật... Vật lý.”

Hai người trầm mặc đối diện, ngoài cửa sổ một viên bạc quế bị gió thu chặt đứt, phát ra tiếng răng rắc thanh thúy.

Cuối cùng vẫn là Đồng Miểu nói trước, cô do dự hỏi: “Hẳn không phải là người xếp cuối chứ?”

Khương Dao chớp chớp mắt, lẩm bẩm nói: “Sáu... sáu mươi điểm sẽ xếp cuối cùng sao?”

Vừa vặn vào lúc này, Từ Mậu Điền mang sắc mặt phức tạp cầm bảng xếp hạng tiến vào, dùng nam châm dán trên bảng đen, sau đó nhìn qua hướng Đồng Miểu.

Mọi người trong lớp đều kiềm chế không được vọt lên.

Đồng Miểu chỉ chỉ lên bảng, nhẹ giọng bảo Khương Dao: “Nếu không cậu trước tiên lên nhìn xem đã?”

Ngoài phòng cờ đỏ đúng lúc gõ cửa, nhìn xung quanh: “Khương Dao, Trần Đông lớp 3, giáo viên dạy lý lớp các cậu tìm.”