Đồng Miểu mở đèn lên, phòng to như vậy cô nhìn xung quanh một vòng, phòng cho khách trên cửa dán ảnh của cô, đồ vật bên trong mẹ đều giúp cô thu thập chỉnh tề.

Đối diện là phòng ngủ chính củaTư Trạm, trên cửa rồng bay phượng múa viết ba chữ—— đừng làm phiền.

Đồng Miểu bĩu môi, quyết định đem phạm vi hai mét quanh phòng ngủ chính là vùng cấm, tốt nhất hai người không quấy nhiễu lẫn nhau, không xâm phạm.

Trở lại trong phòng, cô đem xoã tung tóc dài đang được dùng dây buộc lại, cởi váy ra, thay váy ngủ để trên đầu giường.

Đi ở bên ngoài hơn một giờ, trên người cô dính một tầng nhớp nháp, nhu cầu cấp bách bây giờ là tắm.

Vừa định mang khăn lông đi ra ngoài, tiếng chuông điện thoại vang lên.

Di động bị cô ném đến giường, chợt lóe.

Đồng Miểu chậm rì rì ghé vào trên giường, duỗi thẳng cánh tay kéo điện thoại từ trên giường, duỗi tay hoa nở, tiếng nói sung sướng nói: “Mẹ.”

Đồng Mỹ Quân đang cùng Tư Khải Sơn hẹn hò, nhưng khó tránh khỏi lo lắng cho Đồng Miểu, lúc này mới thừa dịp rảnh rỗi gọi điện thoại cho Đồng Miểu.

“Thì Thầm, về nhà rồi sao? Phòng thế nào?”

Đồng Miểu hơi cong đôi mắt, ngoan ngoãn nói: “Phòng rất lớn rất tốt, mẹ giúp con cảm ơn chú Tư.”

Trên mặt Đồng Mỹ Quân không ngăn được thần sắc hạnh phúc, nói cười với người đàn ông nghiêm chỉnh đang ngồi trước mặt: “Thì Thầm nói cảm ơn anh".

Tư Khải Sơn không khỏi sửa tây trang trên áo: “Nói cho thì thầm, nếu Tư Trạm không chiếu cố tốt cho con bé, anh sẽ trở về phạt nó.”

Đồng Mỹ Quân oán trách trừng mắt liếc hắn một cái: “A Trạm là hài tử tốt, anh đừng nói như vậy.”

Đồng Miểu nghe được, ánh mắt không khỏi tối sầm lại, nhưng cô rất nhanh lấy lại tinh thần, giả vờ vui vẻ nói: “Chú Tư đừng lo lắng, cháu cùng Tư Trạm ở chung rất tốt, cậu ấy rất chiếu cố cháu.”

Đồng Mỹ Quân thấy hai đứa nhỏ ở chung hòa hợp, lúc này mới hoàn toàn yên tâm, cười với Tư Khải Sơn nói: “Xem đi, đừng nghĩ A Trạm hư vậy chứ.”

Tư Khải Sơn kiều môi: “Ai nha, tiểu tử này còn biết đổi tính.”

Đồng Miểu chửi thầm, đổi tính là không có khả năng, cả đời đều không thể.

“Mẹ cùng chú Tư làm việc của mình đi, con đi tắm rửa đã.”

Đồng Miểu không quấy rầy thời gian Đồng Mỹ Quân cùng Tư Khải Sơn ở bên nhau, cô biết mẹ cô thật sự rất vui vẻ.

“Thì Thầm, tiểu tử Tư Trạm thường xuyên không về nhà, cháu đừng an ủi chú, chú biết nó hôm nay lại không về nhà, chú phiền cháu về sau quan sát nó một chút, nếu nó không có việc gì, cháu gửi tin nhắn cho chú, nó hại chú cả ngày lo lắng.” Tư Khải Sơn vừa nói vừa bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

Từ 5 năm trước ông cùng mẹ Tư Trạm ly hôn, Tư Trạm liền trở nên càng ngày càng bừa bãi, ông cảm thấy Tư Trạm có điều thua thiệt, lại cũng không biết nên đối xử với anh như thế nào.

Hiện tại cùng Đồng Mỹ Quân lưỡng tình tương duyệt*, ông không thể không để ý cảm xúc của Tư Trạm, ít nhiều có chút ủy khuất Đồng Miểu.

* Lưỡng tình tương duyệt: hai bên đều yêu nhau.

Đồng Miểu ghé vào trên giường lẳng lặng nghe, săn sóc nói: “Chú yên tâm, khi nào cậu ấy về cháu liền gửi tin nhắn cho chú.”

Nhưng trong lòng cô lại cảm thấy, Tư Trạm có khả năng sẽ không đã trở lại.

Tư Trạm chán ghét cô và mẹ cô như vậy, có lẽ căn bản là không muốn cùng cô ở cùng một nhà.

Cúp điện thoại, cô mang tâm sự nặng nề từ trên giường bò dậy, lê dép về hướng phòng tắm.

Trong phòng ngủ chính của Tư Trạm có một phòng tắm hoa sen nhỏ, cô chỉ có thể dùng đại cái bên ngoài.

Phòng tắm cách phòng cô rất gần, cửa kính mờ, bên trong dán gạch men sứ màu trắng ngà, vòi hoa sen cùng bồn tắm đều đầy đủ, không gian quả thực so với phòng ngủ trước kia của cô đều lớn hơn.

Đồng Miểu nhẹ nhàng đem váy ngủ cởi ra, ngẩng đầu lên, duỗi tay thử độ ấm của vòi hoa sen.

Nước chảy bên trong vang lên tiếng rầm rầm, xem ra Tư Trạm thật sự đã lâu không có trở về, nơi này súc thủy đều không đủ.

Nước tí tách tí tách rơu xuống dưới, thoáng thấm ướt lông mi của cô, tiện đà theo làn da màu trắng ngà trượt xuống, cái lạnh làm cô cả người run run.

Rốt cuộc cũng điều chỉnh tới độ ấm thoải mái, Đồng Miểu quang chân đứng ở bồn tắm, vừa lòng mang nước ấm bao phủ cơ thể.

* Mẹ Đồng Miểu gọi ẻm là Thì Thầm =)))