Mối tình đầu thứ 5

Edit: Qing Yun

Sau đó, thật lâu thật lâu lúc sau, có một từ được dùng phổ biến, tên là sáo lộ(1).

(1) Trong tiếng Hán nó có nghĩa là một chuỗi những động tác võ thuật cố định, chẳng hạn sáo lộ quyền Thiếu Lâm; cũng dùng để chỉ hệ thống công nghệ, phương thức và biện pháp, chẳng hạn biện pháp mới về cải cách. Tuy nhiên, cụm từ “sáo lộ” trên mạng thường nhằm để chỉ cách thức nhằm dày công xây dựng, dùng để mê hoặc người khác, hoặc cũng có nghĩa là quỷ kế, cạm bẫy

Ví dụ như đối phó với một cô bé chưa trải sự đời, cô bé này còn quy củ nhát gan, ngoài tiến hành theo chất lượng, biện pháp nhanh nhất chính là một gậy đánh ngất, làm cho cô choáng váng không tìm thấy phương sướng, sau đó lại nắm tay cô, nói cho cô: “Nào, đi theo anh là được rồi.”

Giáo trình tiêu chuẩn của sói đuôi to lừa gạt thỏ trắng.

Lục Quý Hành chỉ có thể chịu trách nhiệm nói một cậu: Tự thân thử nghiệm thấy có hiệu quả!

Vưu Gia: “…”

Rất nhiều năm sau cô mới nhớ lại chuyện này, chính mình bị anh sáo lộ!

Ngày đó đứng dưới đèn đường mông lung nhìn anh, chân tình thật lòng “Hả?” một tiếng.

Một câu “Theo đuổi em lâu như vậy, em suy xét thế nào?” của anh thật sự dọa cô sợ, thứ nhất là không thể tưởng tượng nổi, thứ hai là cảm thấy quá mức huyền huyễn. Anh thích cô? Mẹ ơi, không phải cô khiêm tốn, là cô thật sự không nhìn ra mình có gì đặc biệt có thể thu hút người như anh. Hơn nữa biểu hiện của anh thật sự không có chút biểu hiện của sự yêu thích nào… Đúng chứ?

Từ nhỏ đến lớn, Vưu Gia đều sống theo nguyên tắc cũ, an phận thủ thường. Cô nghe được hai chữ yêu sớm là tim đã lập tức gia tốc, cô được rất nhiều người theo đuổi, nhưng ai cũng dọa sợ cô, căn bản không dám đáp lại.

Nhưng ít ra cô nhận ra được có phải người đó theo đuổi mình hay không. Thích hay không, cảm giác này vẫn có thể dựa vào trực giác để phân biệt được.

Khi Lục Quý Hành đúng tình hợp lý hỏi cô: “Em suy xét thế nào rồi?” thật sự làm Vưu Gia tràn ngập nghi ngờ vào cuộc đời, thật sự chột dạ, cảm thấy như mình làm chuyện gì đó có lỗi với anh.

Cô bắt đầu tự hỏi chi tiết hai năm trở lại đây.

Thật sự, một bàn tay là có thể đếm hết.

Gọi điện thoại không đến mười lần, mỗi lần chỉ ngắn ngủi vài phút mà thôi, đề tài nói chuyện luôn loanh quanh ở mấy câu không dinh dưỡng như thời tiết hôm nay thế nào, đã ăn cơm chưa? Gọi video ba bốn lần, lần nào cũng là anh và Vưu Tĩnh Viễn nói chuyện, cô không cẩn thận lộ vào khung hình thì Vưu Tĩnh Viễn sẽ nói cô: “Chào anh Tiểu Quý của em một câu đi.”

Vưu Gia ngoan ngoãn gọi anh, lần nào anh cũng trưng ra một vẻ lạnh lùng, còn ‘ừ’ một tiếng nữa, đặc biệt cao quý lạnh nhạt, thật sự giống y như anh trai nghiêm khắc không nói cười tùy tiện.

Nhiều lắm có một lần anh đột nhiên nói: “Gần đây gầy hơn rồi.”

Vưu Gia nhỏ giọng đáp: “Có thể là do gần đây phải thi nhiều ạ.”

Cuộc thi cuối kỳ của ngành Y chính là hiện trường đại hình lên thớt, rất máu me hung tàn. Nói mỗi môn thi xong như bị lột mất một lớp da là hoàn toàn không phải nói quá. Mỗi lần thi học kỳ, cô đều ăn không ngon ngủ không yên mấy ngày.

Anh chỉ ừ rồi nói: “Đừng quá mệt mỏi.”

Khi đó Vưu Gia còn có cảm giác được yêu thích mà lo sợ, dù sao con người anh thật sự không hay quan tâm người khác, đối xử với ai cũng lạnh lùng.

A, còn nữa, ngày cô sinh nhật, anh cũng tỏ vẻ đôi chút… Chính là tặng cô cái lì xì, khi đó tiền điện tử chưa phổ phiến, anh đưa cho cô đều là lì xì giấy, mười tờ ông nội Mao, bốn chữ: sinh nhật vui vẻ! Bởi vì số lượng quá nhiều, Vưu Gia đều… Nộp lên cho mẹ.

Không còn.

Vưu Gia cố gắng nhớ lại, còn một chi tiết là chính cô ngã vào, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ nghĩ đến một chút.

Nhớ tới mùa hè năm mười sáu tuổi ấy, anh chặn cô trong góc hành lang ở KTV, nghiêng đầu hỏi cô: “Có bạn trai à?”

Vưu Gia nhớ rõ khi đó mình lúng túng lắc đầu, sợ anh mách với anh trai mình.

Thật ra đối với Vưu Gia mà nói, trong mắt cô Lục Quý Hành giống như người anh trai, có hơi nghiêm khắc, thỉnh thoảng sẽ quản cô, cô hơi sợ anh, cho nên luôn rất nghe lời.

Anh gật đầu nói: “Em còn nhỏ, không vội.”

Sau đó thì sao, sau đó anh lấy mấy viên kẹo trong túi ra, xòe tay trước mặt cô: “Em ăn không?”

Con người anh, trước giờ luôn có khí tràng nói một không nói hai, Vưu Gia sợ mình không ăn làm anh không vui, vì thế cẩn thận lấy một cái.

Ăn.

Cảm thấy kẹo thật ngọt.

Khó có thể có tâm ý khác được, nhỉ?

Cuối cùng anh nói: “Em nghĩ kỹ lại đi!”

Giọng điệu kia, giống y như giáo viên nói mình nghĩ lại sai lầm ở đâu.

Dù sao mặc kệ thế nào, anh thành công ‘đánh’ cô hôn mê. Có từng theo đuổi hay không không quan trọng, quan trọng là…, anh thành công làm cô cho rằng anh từng theo đuổi mình, còn cô, cô gái tồi tệ này luôn treo anh không cho câu trả lời, vì thế sau đó Vưu Gia ôm tâm lý áy náy một cách khó hiểu, cứ hồ đồ leo nhầm thuyền của anh, sau đó không thể xuống được nữa.

Cho nên nói, Lục Quý Hành thật sự đen từ trong ra ngoài.

Lúc quay về phòng, Vưu Gia vẫn còn căm giận bất bình, Lục Quý Hành quá xấu rồi, đặc biệt thích tính kế cô, sau đó đắc ý thực hiện được ý đồ.

Sau khi tan làm, chị Chu lập tức kéo Vưu Gia đi dạo phố.

Lăn lộn đủ các cửa hàng, điên cuồng mua sắm, không xách được thì nhờ cửa hàng gửi về.

Vừa đi, chị Chu vừa nói với cô: “Em biết không? Ngoài yêu đương ra, mua sắm chính là cách tốt nhất để làm adrenalin(2) tăng mạnh. Loại khoái cảm này, người tính toán chi li như em không thể cảm nhận được đâu.”

(2) Adrenaline có tên khác là Epinephrine, adrenaline là một hormon được giải phóng khỏi tuyến thượng thận. Adrenaline được phóng thích vào máu và phục vụ như các chất trung gian hóa học, đồng thời truyền tải xung thần kinh cho các cơ quan khác nhau (theo vinmec.com)

Vưu Gia cắn một miếng kem, liên tục gật đầu, còn không phải à, dù sao trong vòng một ngày mà tiêu hết tiền lương cả tháng, cô nhìn cũng muốn nhồi máu cơ tim.

Cuộc sống ngắn ngủi, tận hưởng vui sướng trước mắt.

Trích lời răn của Chu Dương.

Đặc biệt giống con nhà giàu, chẳng qua đáng tiếc cô ấy không có trái tim của con nhà giàu, không có mệnh của con nhà giàu, bố mẹ mất sớm, chính mình ăn no là cả nhà không đói bụng, không mua nhà không mua xe, được phát tiền lương là tiêu ngay, tiêu hết thì hít không khí, mỗi ngày trôi qua tùy ý thích thú.

Có đôi khi Vưu Gia cảm thấy cô ấy không nên làm bác sĩ, cô ấy nên đi làm ca sĩ lưu lạc dưới cầu vượt, khí chất kia thích hợp vô cùng.

Chu Dương nhìn trúng một cái lắc tay, cô ấy ngồi nói chuyện phiếm với nhân viên bán hàng, Vưu Gia nhàm chán đi sang bên xem đồng hồ, nhìn nửa ngày mới phát hiện là đồng hồ nam.

Nhân viên bán hàng kiên nhẫn đi theo giới thiệu cho cô: “Dòng đồng hồ này là sản phẩm trong bộ sưu tập của chúng tôi, từ sản xuất đến kiểu dáng đều vô cùng…”

Vưu Gia nghe không vào, cô nhìn chằm chằm đồng hồ ngẩn người, cô nhớ rất lâu trước kia mình không cẩn thận làm hỏng đồng hồ của Lục Quý Hành, nó giống cái này như đúc, cô không cẩn để đồng hồ rơi vào nước khử trùng… Sau đó…

Cô mặt mũi đưa đám hỏi anh: “Làm sao đây anh! Có phải rất đắt không ạ?”

Anh chẳng hề để ý, chỉ nhéo cằm cô, nhướng mày nói: “Không đắt, mua trên Taobao, 88 tệ miễn phí vận chuyển, em thích anh mua cho em một cái.”

Trước giờ anh luôn nói chuyện không nghiêm chính, Vưu Gia đương nhiên không tin.

Nhưng không ngờ… Lại đắt như vậy!

Vưu Gia đếm số, mười, trăm, nghìn, trăm nghìn…

Không được, đếm nữa sẽ nhồi máu cơ tim mất.

Vưu Gia rưng rưng nước mắt nói trước khi làm chính mình bị nhồi máu cơ tim: “Gói hàng giúp tôi!”

Chu Dương xuýt chút nữa là phun luôn một ngụm nước miếng khi nhìn thấy logo đồng hồ, hỏi cô: “Em đi cướp ngân hàng à?”

Vưu Gia: “…”

“Hay là em bao nuôi trai trẻ?”

Vưu Gia: “…”

Bao nuôi Lục Quý Hành được không? Cảm giác rất không tệ…