Matthew Watkins Khi tôi làm hỏng việc, tôi chỉ nghĩ tới tập thể giải tán. “Tập thể” nghĩa là “chức năng não” và “giải tán” nghĩ là “thất bại thảm hại”.

Julie Seagle “Cách tốt nhất để giữ một người đàn ông là dùng vòng tay của bạn. – Mae West.

Celeste Watkins nghĩ đáng lẽ phải là “Tự do là bạn HOẶC tôi”, vì “Tự do là bạn VÀ tôi” khiến người ta nhớ tới chứng rối loạn phân li nhân cách.

Tim nó đập không kiểm soát nổi. Julie phải huy động toàn bộ lòng can đảm nó có chỉ để nhấn chuông. Nó đến dự tiệc đúng giờ, nhưng nó hi vọng mình không quá trễ cho điều quan trọng nhất.

Cô Erin ra mở cửa.

- Cháu đây rồi! Nhìn này! Trông cháu tuyệt quá!

Julie nghiêng người ôm hôn cô, nó mỉm cười với cái ôm vụng về đúng kiểu cô Erin.

- Hôm nay là một ngày trọng đại, cô há?

- Một ngày được trông chờ từ lâu. Đi nào, mọi người đang ở sân sau. – Cô Erin chờ Julie bước chân vào nhà. – Đi nào cháu. Đừng có rụt rè. Đây cũng gần như nhà cháu còn gì.

Julie cố bắt đôi chân mình di chuyển. Thở, thở, thở đi.

Họ đi vào phòng khách. Một đĩa bánh mì vòng và đồ phết bánh được đặt ở giữa bàn, dưới một đống bóng bay, toàn bộ lưng ghế đều được cột ruy băng. Căn phòng sáng sủa và vui tươi hơn bao giờ hết.

- Kể cô nghe về mùa hè của cháu đi, Julie. Cháu và cô gần như không nhìn thấy nhau trong suốt mấy tháng qua, và cô không thích mình mù tịt về cuộc sống của cháu. Cháu đã đăng ký môn học xong chưa? Cô sẽ rất vinh dự được ngó qua các lựa chọn môn học cùng với cháu. – Cô Erin lôi một chiếc ghế ra. – Đây, cháu ngồi xuống. Cà phê không?

Julie gật đầu. Nó dành ra hai mươi phút cố hết sức chú tâm vào những lời khuyên của cô Erin về học kỳ sắp tới. Nó thấy nhớ cô, đồng thời rất mừng khi thấy cô vui vẻ và bận rộn. Nhưng tâm trí nó đang ở một nơi khác.

Celeste nhún nhảy đi vào phòng và gần như khiến Julie ngã nhào với cái ôm của mình.

- Sao không ai báo em là chị đã đến vậy? Ôi trời ơi! Chỗ hoa này là cho em đấy à?

Julie gật đầu và tặng con bé một bó hoa to tướng.

- Chúc mừng em. Chị biết ngày hôm nay có ý nghĩa quan trọng với em. Và với chị nữa.

- Cô sẽ đi xem chú Roger đã sẵn sàng chưa. – Cô Erin nói. – Chú ở dưới tầng hầm đã hai tiếng đồng hồ, vậy mà ngôi nhà vẫn nóng ngột ngạt. – Cô phẩy tay để tự quạt cho mình trong khi rời khỏi phòng. - Tháng Tám ở Boston chưa bao giờ thất bại trong việc làm cô điên tiết.

- Bố em đang loay hoay với hệ thống điều hòa. – Celeste giải thích. – Chị đừng có lại gần cho đến khi bố mẹ xong việc, vì bố em không phải người tháo vát. Bố bị điện giật nhẹ hai lần rồi đấy. Chị có thấy anh Matt chưa? Anh ấy đang trốn ở sân sau. Em nghĩ anh ấy căng thẳng.

- Chị cũng vậy.

Celeste đụng vào tay Julie.

- Chị đừng căng thẳng, Julie. Chuyện này sẽ thành công mỹ mãn. Em tin ở chị. Cả hai anh chị.

- Để rồi xem.

Julie băng qua bếp và cửa hậu để ra hiên nhà phía sau.

Anh đang ở đó. Trên bãi cỏ, anh đứng quay lưng về phía nó, tay đút túi quần short. Trông anh thật tuyệt vời. Mọi thứ ở anh đều thu hút nó. Julie đặt tay lên ngực, tự nhắc mình hít thở để bình tĩnh lại.

- Anh Matt.

Anh ngập ngừng quay lại và rụt rè vẫy tay chào nó. Anh đang mặc chính chiếc áo Triết gia Nietzsche là bạn tri kỷ mà anh đã mặc vào hôm đầu tiên gặp nó. Đúng như cần phải thế.

- Anh Matty! – Lần này nó gọi tên anh lớn hơn, tự hỏi liệu anh có nghe thấy sự nhẹ nhõm khi nó trông thấy anh. Nó chạy xuống các bậc cấp, trong lòng cảm thấy cần anh hơn là nó có thể tưởng tượng. Cả một mùa hè dài đau đớn, nhưng ít nhất nó đã biết nó đau tim vì ai.

Nó không thể chạy đến chỗ anh đủ nhanh.

Matt chạy tới và ôm chầm lấy Julie khi nó lao vào vòng tay anh. Nó quắp chân quanh thắt lưng anh và quàng tay quanh cổ anh, ôm ghì anh thật chặt. Nó đã từng gần gũi anh như thế cách đây lâu lắm rồi. Quá lâu.

- Julie. – Chẳng có gì tuyệt vời hơn cái cách anh gọi tên nó. Làm thế nào nó không bao giờ nhận ra điều đó nhỉ? – Có chuyện gì vậy? Em có ổn không? – Nó nghe thấy sự bối rối và lo lắng của anh.

Nó bật cười trong khi đeo dính lấy Matt.

- Bây giờ thì ổn.

Nó sụt sịt, nhận ra mình đã khóc từ lúc nào. Nhưng đó là thứ mà tình yêu gây ra cho bạn. Thứ tình yêu làm bạn rối ruột, mê mẩn, xiểng niểng, hoàn thiện, phức tạp và khiến bạn quy phục.

- Em nhớ anh. – Nó thì thầm vào tai anh. Và nó nhớ thật. Giọng nói của anh, sự đụng chạm của anh, cách anh di chuyển… mọi thứ nơi anh.

- Thật à? – Anh dịu dàng hỏi lại.

- Thật. Nhiều lắm.

Anh ghì chặt lấy nó trong khi nó vùi đầu vào vai anh và vuốt ve lưng anh. Không ai trong hai đứa muốn buông người kia ra. Và với cái cách hai đứa đeo dính lấy nhau thế này, nó biết lần này không giống với lần cuối cùng hai đứa ôm nhau. Đây không phải là lời từ biệt.

- Em xin lỗi. Vẫn luôn là anh. – Julie nói.

- Cái gì? – Anh khẽ hỏi.

Nó nhấc đầu lên và áp má mình vào má anh.

- Vẫn luôn là anh. Em cứ tưởng là ai khác, nhưng chính là anh. Anh là người mà em đã cảm thấy.

Julie nghe thấy anh nín thở, và nó đặt chân xuống đất, nhưng vẫn nép sát vào người anh. Matt đặt tay lên hông nó, kéo nó lại gần hơn. Ôi trời, anh thật hoàn hảo. Thế rồi môi anh áp vào môi nó, hôn nó thật mạnh mẽ, đam mê. Khác hẳn trước đây. Không còn đóng giả, không còn phủ nhận, không còn buồn bã. Ngón tay anh luồn vào dưới áo, nhẹ nhàng vuốt ve thắt lưng nó, và rồi toàn bộ phần eo nó nằm trong bàn tay anh. Cái ôm của anh thật chắc chắn, vững vàng, khiến nó an lòng. Ôi trời, cảm giác của bàn tay anh trên da thịt nó… Anh hôn cổ nó, đôi môi anh mềm mại, lưỡi anh nóng ấm, và hơi thở anh dồn dập. Nó khẽ thút thít. Anh đúng là đàn ông, chọn ngay thời điểm tệ nhất để làm cả hai nổi hứng. Để sau, nó tự nhủ. Để sau đã, hai đứa có thể ở một mình.

Julie cố bắt mình lui lại thật nhẹ nhàng.

- Thôi nào. Chúng ta sắp bị chứng kiến rồi. – Nó tóm lấy tay anh và lôi anh đi theo, cương quyết không bỏ rơi anh lần nữa. – Và chúng ta sẽ đi trong một tiếng nữa.

- Anh có thể làm cho nhiều thứ xảy ra sau một tiếng nữa. – Matt đề nghị.

Julie nhìn quanh và nhướng mày trong khi vẫn đi giật lùi.

- Em cá là anh có thể. – Anh đã làm cho việc cất cánh cùng với anh thật hấp dẫn, nhưng ngày hôm nay rất quan trong. – Em hứa anh sẽ có cơ hội đó. Nhưng bây giờ, chúng ta phải đi ăn đã. Anh, Celeste, Finn Phẳng và em sẽ cùng đi với nhau. Chúng ta phải đến một nơi.

- Chúng ta?

- Phải. – Nó không thể ngưng mỉm cười.

- Anh tưởng Finn Phẳng đã nhận nhiệm vụ lên gác mái trong suốt phần đời còn lại của anh ta?

- Kế hoạch thay đổi rồi.

- Vậy chúng ta không trốn đi đâu đó và vui thú cùng nhau à? – Matt rên rỉ.

- Chưa đâu.

- Đó nên là kế hoạch hay.

***

- Nghe này, cái trò bịt mắt này thật sự làm anh thấy sợ rồi đấy. Anh không biết em đã trở thành cô nàng táo tợn từ khi nào, Julie, nhưng em gái anh đang ở trong xe, nên thật không thích hợp để em thể hiện những kỹ năng đặc biệt của mình trước mặt con bé. – Matt đưa tay định tháo dải băng mà Julie đã buộc để che mắt anh.

- Sao anh dám! – Celeste chồm người tới ghế trước của chiếc Volvo và đập vào tay Matt. – Anh cư xử cho đúng nào. Đây là một bất ngờ thú vị mà.

- Chúng ta gần đến đó chưa? Anh đói. – Matt nói. – Anh cần đi tè. Anh chán. Còn lâu không? Chơi trò gián điệp nhé? Mà khoan đã. Anh không thể chơi được. Anh đang bị bịt mắt. Đây là chuyến đi tệ nhất trên đời!

- Matt, anh đừng nói nữa! – Julie lái xe vào làn ngoài cùng bên phải của đường cao tốc, tay nó vẫn nằm trong tay anh. – Chỉ thêm một lối ra nữa là chúng ta sẽ đến nơi. Chuyện này sẽ đáng giá hai tiếng chạy xe. Tin bọn em đi.

- Khi em nói đến chữ đáng giá, ý em có phải là sẽ có liên quan đến tiền thưởng không? Hãng Apple sẽ tổ chức một cuộc họp báo trong vài ngày nữa, và anh chắc chắn họ sẽ tung ra một vài món đồ chơi cực kỳ không cần thiết mà anh cần.

- Celeste, em làm cho anh trai em cư xử đàng hoàng coi. – Julie nói.

- Việc chị vẫn đang nắm tay anh ấy sau khi Matt liên tục quấy nhiễu trong suốt chuyến đi này cho thấy bây giờ anh ấy cũng là vấn đề của chị. Em sẽ tận hưởng chuyến đi kịch tính này và để chị xử lí sự lên cơn phiền phức của Matty.

- Tuyệt. – Julie thở dài. – Những tràng nói chuyện huyên thuyên ngớ ngẩn xen kẽ với những câu đố chán phèo hại não về lịch sử của Internet. Đó là cái giá để đổi lấy những nét quyến rũ ít ỏi, chị nghĩ thế. – Julie thừa nhận. – Nhưng đó là người mà chị sẽ phải cố để mà chấp nhận.

- Anh vẫn còn ở đây nhé! – Matt la lên. – Anh có thể nghe thấy hai đứa đang nói về mình. Anh cũng có cảm xúc đấy. Có biết không? – Anh giả vờ lu loa.

- Em sẽ ghi nhận chuyện đó. – Julie nói.

- Chị Julie, tấm biển kia rồi. – Celeste nói. – Chúng ta đã đến nơi! Đây là nơi tiễn đưa hoàn hảo dành cho Finn Phẳng. Đến anh Finn thật cũng phải thích. Cả anh nữa, Matty.

Julie đánh xe vào bãi đậu.

- Đoán xem chúng ta đang ở đâu?

- Yosemite? Hẻm núi lớn? – Matt nói. – Hay là Vegas? Ôi trời ơi, chúng ta đang ở Vegas đúng không? Có Celine Dion ở đây không? Hay là Cher? Chúng ta đang đi vào hậu đài à? Không, đây là bảo tàng Liberace. Anh có thể cảm thấy nó. Đúng là giấc mơ thành hiện thực! Anh đã đợi cả đời mình cho chuyện này.

- Nực cười quá đi, anh Matt. – Celeste gắt lên. – Chúng ta không phải ở Lasvegas. Anh cố gắng hơn nữa đi.

- Disney World? Hay là The Mall of America? Chợ cá Pike Place? Graceland?

- Chẳng hay ho gì khi anh Matt nghĩ chị em mình kém tới nỗi bắt anh ấy vào một cái bẫy du lịch, Celeste há? Mà anh ấy cũng chẳng đoán được đâu. – Julie nói. – Mở mắt cho anh ấy nào. – Nó gỡ băng bịt mắt cho Matt và nhìn anh. Anh nheo mắt để thích ứng với ánh sáng rồi đọc tấm biển ở phía trước đầu xe.

Giờ thì anh nói nghiêm túc:

- Anh không bao giờ đoán được đây là nơi bọn em đưa anh tới. – Anh ngừng lời và cắn môi, nhoẻn miệng cười. – Lần cuối cùng anh đến đây là cùng với anh Finn.

Julie vỗ tay.

- Chúng ta sẽ nhảy dù.

Anh nhìn nó.

- Ý em bảo chúng ta là sao?

Julie gật đầu.

- Anh cũng chẳng thông minh lắm nhỉ? Ý em là anh và em sẽ nhảy ra khỏi một chiếc máy bay, và rồi cái dù cứu mạng sẽ bung ra, và rồi chúng ta sẽ tiếp đất nguyên vẹn.

- Cả hai chúng ta sẽ nhảy á?

- Vâng. – Julie nói. – Em muốn nhảy với anh, Matt. Lần này là nhảy thật.

Nó thích thú khi anh không nói nên lời.

- Và cả Finn Phẳng nữa. – Celeste nói. – Bọn em đã gọi cho trung tâm nhảy dù hồi giữa tuần. Họ vẫn nhớ anh và anh Finn, và họ nói anh có thể đem theo Finn Phẳng khi nhảy xuống. Em nghĩ đây là một cách thức thích hợp để ăn mừng. Anh Finn thật sẽ rất thích ý tưởng này.

- Dĩ nhiên là anh sẽ mang theo anh ta. – Matt nói. – Dĩ nhiên rồi. Julie, em có chắc về chuyện này không đấy?

- Có. – Nó đáp. Và nó nói thật lòng. Nó hoàn toàn tin tưởng ở anh. – Em muốn làm chuyện này cùng với anh.

Matt chồm người tới và đặt một bàn tay vào gáy Julie. Anh nhẹ nhàng kéo nó lại gần, hôn nó thật dịu dàng và hoàn hảo.

- Em biết mà! – Celeste ré lên. – Em đã nói với chị mà, Julie, đúng không? Em đã nói chuyện này sẽ thành công, và đúng là như thế. Như vậy có đồng nghĩa giữa hai anh chị sẽ không có những cuộc cãi vã đáng ghét nữa hay không? Em thấy những lần đó thật đáng lo ngại.

Julie ngồi lui lại và bật cười.

- Chị không biết nữa. – Nó nhìn vào mắt Matt. – Cho dù như thế, em yêu anh.

Matt mỉm cười với Julie và nháy mắt.

- Anh biết.

Celeste và Julie cùng đập vào lưng anh chàng.

- Đây là lúc thích hợp để không tỏ ra ngây ngô hoặc láu cá. – Julie nói.

Celeste chồm người lên phía ghế trước.

- Anh đóng vai người hùng đi, Matty. Coi nào, bây giờ anh phải là người hùng. Vai nam chính trong câu chuyện tình lãng mạn.

- Anh cũng biết chuyện đó nữa. – Matt nói, và không cần chờ nữa. – Julie, anh yêu em. Anh thành thật yêu em.

- Tốt. – Celeste nói, hài lòng ra mặt. – Giờ đã đến lúc nhảy dù.