Matthew Watkins Tôi cần một món đồ ăn xế. Tôi chấp nhận tiền mặt và/hoặc các giải thường có thể quy ra tiền. Người hobbit nữa.

Finn Chúa tể Khi xuống khỏi con ngựa cao, bạn sẽ thấy nó cũng “đi nặng”.

Julie Seagle Cảm giác ngại ngần với Twitter tiếp tục. Lại đối diện với những cảnh báo về các câu tweet không an toàn, nhưng đâu phải lỗi của mình nếu bao cao su không vừa với laptop. Điểm “A” cho nỗ lực và linh tinh, tôi nghĩ thế.

Anh Finn,

Em hy vọng anh đang ngồi vững để đón nhận tin này: mẹ anh, Celeste, CÔ BẠN Rachel của con bé, và em đang đi tới một tiệm spa hoành tráng lệ để làm móng. Ý tưởng làm gì đó với Rachel là của Celeste, và em nghĩ bọn em nên bắt đầu ở ngoài phố trước. Như vậy sẽ đỡ bị cám dỗ của FP hơn. Khi em hỏi ý cô Erin về việc dẫn hai đứa kia đia, em đã nói có thể cô cũng muốn đi cùng, và sau một chút thúc giục, em đã khiến mẹ anh đồng ý! Em cảm thấy khá kỳ cục khi lái xe hơi chở mọi người như thể em là một tài xế, nhưng ít nhất bọn em cũng đi đâu đó.Và để anh khỏi kêu ca (giống anh Matt) rằng em đang biến Celeste thành một con bé tuổi teen nông cạn, anh nên biết trong các hoạt động hậu làm móng của bọn em có cả một chuyến đi tới Viện nghệ thuật đương đại và bữa tối ở một nhà hàng Mông Cổ.

Finn Phẳng không được đi. Con trai không được chấp nhận, theo lời em gái anh. Anh ta (lại) có một ngày nghỉ trong cái tủ áo ở sảnh trước, phía sau thứ có thể là lưới cầu lông hoặc lưới đánh cá.

Anh sẽ không tin nổi Celeste khác biệt như thế nào khi anh gặp lại con bé. Phải, con bé vẫn cực kỳ láu cá và khác thường (theo kiểu dễ thương, tất nhiên rồi), nhưng con bé đã khác đi. Nó hạnh phúc hơn. Ba mẹ anh đã đến trường gặp người chuyên viên tư vấn mà em đã rất ghét, ông ta đã “cực kỳ ấn tượng và nhẹ nhõm” trước sự tiến triển của kỹ năng xã hội nơi Celeste. Anh à, bây giờ Celeste đã lớn lên rất nhiều. Thực sự tự tin. Đừng hiểu theo nghĩa tiêu cực nhé, vì con bé đã không còn bị ám ảnh bởi anh và thời điểm anh quay về nhà. (Nhưng em thì…). Em nghĩ những phần khác trong cuộc sống của con bé đã thắng thế. Đúng là con bé mới chỉ có một đứa bạn thật sự, nhưng đó là một khởi đầu. Bây giờ con bé lên mạng và tìm kiếm những thứ thông thường của lứa tuổi teen, chuyện đó làm ba anh rất bực mình, chưa kể anh Matt. Con bé muốn đi xem phim và mua sắm nữa… Nhưng anh đừng lo, Celeste vẫn còn cuộn tròn trên ghế đọc Iliad hoặc những thứ cao cấp tương đương.

Thành thực mà nói, đôi khi em thấy nhớ Celeste. Celeste “ngày xưa” ấy. Em vẫn thường xuyên ở bên con bé, chỉ có điều Celeste đã bớt hẳn sự lệ thuộc vào người khác. Em thấy nhớ cô bé Celeste từng đeo dính lấy em, noi gương em, sợ phát khóc với son bóng và một chuyến đi mua đồ đơn giản. Nghe cũng lạ quá phải không anh? Em không muốn điều đó cho con bé. Em muốn Celeste là người mà nó đang trở thành, anh biết không? Nhẹ nhàng hơn, tự do hơn. Tựa như nó từng bị trói chân ở một chỗ và giờ đây rốt cuộc nó đã thấy việc di chuyển là khả thi. Con bé vẫn còn chưa chắc phải đi theo đường nào, nhưng nó có thể nhìn thấy các lựa chọn.

Để trả lời câu hỏi của anh hôm trước, anh Matt ổn. Dạo gần đây em không gặp anh ấy thường xuyên. Cả hai đứa bọn em đều bù đầu với bài vở cuối kỳ, nhưng em có thể nhờ anh ấy giúp môn Giải tích II. Em đang muốn chết với môn đó đây. Anh Matt luôn gắng giải thật rõ ràng. Mọi thứ vẫn còn lạnh nhạt kể từ cái đêm khủng hoảng của Celeste. Mỉa mai thay, con bé không hiểu sao lại chữa được lành sau vụ đó, trong khi bế tắc lại chen vào giữa em và Matt. Em cảm thấy buồn vì bọn em từng là bạn. Em đoán bọn em vẫn là bạn… nhưng khác lắm. Bọn em từng đi chơi với nhau suốt, bây giờ gần như em không nhìn thấy anh ấy. Không phải vì anh ấy không tốt với em hay gì đó, nhưng em không có cảm giác anh ấy muốn ở gần em nữa. Anh ấy cứ tiếp tục để lại cho em những mẩu giấy nhắn ghi thông tin những căn hộ cho thuê. Rõ ràng là anh ấy nóng lòng muốn tống khứ em khỏi căn nhà này. Em không biết nữa. Có thể anh ấy chỉ cố gắng tỏ ra giúp đỡ. Em ước gì mọi chuyện giữa hai đứa em tốt đẹp hơn. Cảm giác như… Cảm giác như thế này là không ổn. Thật không bình thường.

Anh biết buồn cười ở chỗ nào không? Dường như anh đã trở thành một cuốn nhật ký mà em viết vào. Một sự tưởng tượng của em. Nhưng nói chuyện với anh thật dễ dàng. Viết chứ. Cũng thế thôi.

Không cần phải sợ đâu; em sẽ đem tất cả những chỗ gấu bông theo và gỡ tấm rèm trái tim lấp lánh trước khi anh về nhà.

Nhớ anh,

Julie

Julie này,

Để xem mẹ có vẽ những cái hình bé xíu lên móng không. Anh nghĩ mẹ sẽ trông rất tuyệt với những cái móng dài ngoằng sơn vẽ, em có nghĩ vậy không? Hoàn toàn là mẹ anh.

Căn cứ theo tất cả những điều em đã kể cho anh về Celeste năm nay, anh không ngạc nhiên khi con bé đã có nhiều thay đổi. Em bước vào cuộc đời Celeste và làm lay động thế giới của nó theo cách cho phép nó vẫn là chính mình. Em đã cứu con bé, Julie à.

Anh không biết nói gì về Matt với em. Có lẽ em cảm thấy mọi chuyện không bình thường bởi vì CẬU ẤY không bình thường chăng? Anh đùa đấy. Anh không nên bỡn cợt, vì anh biết em đang buồn bực. Anh rất tiếc nếu cảm xúc của em bị tổn hại. Matt cũng rối tung hệt như mọi thành viên còn lại trong nhà. Nhưng anh biết chắc cậu ấy quan tâm đến em. Anh thề với em đấy. Nếu Matt trở nên lạ lùng thì anh dám chắc không phải vì bất cứ chuyện gì em đã làm. Chỉ là Matt không giỏi cư xử với người khác. Hoặc với chính bản thân cậu ấy. Cứ chờ xem thế nào. Tin anh đi.

Sao em DÁM đem chỗ thú bông và mấy tấm rèm đẹp kinh khủng đó theo. Anh bị thừa testosterone (hừ!), những thứ đó sẽ giúp anh duy trì khía cạnh nữ tính. Một Finn dễ mến, dịu dàng hơn.

Anh cũng nhớ em, và anh có quá nhiều thứ để kể cho em. Anh biết em nghĩ em đã hiểu anh, và anh thích việc em có thể tâm sự mọi thứ với anh, chỉ hy vọng em sẽ vẫn cảm thấy như thế khi đối diện với thực tế.

Finn

Anh Finn,

Không điều gì anh nói có thể làm thay đổi hình tượng của anh trong em đâu.

Julie

Julie

Em nhớ giữ lời đấy nhé.

Finn

***

Màu sơn móng đỏ chói trông hơi sợ, nhưng Julie không phản đối khi người thợ làm móng tiếp tục sơn nốt móng chân cho nó. Celeste đã chọn màu cùng tông và nhấn mạnh rằng cả bốn người phải sơn móng tay móng chân giống màu nhau. Con bé đã nói “Chia sẻ cùng một màu sơn cho thấy chúng ta cùng một hội.”

“Giống như màu của băng nhóm ấy nhỉ”, cô Erin đã đế thêm như thế.

Mặc dù Erin miễn cưỡng dành một phần buổi chiều để ngồi làm móng, trông cô có vẻ khá thư giãn khi được nhúng bàn chân vào chậu nước xà phòng bên cạnh Julie. Thậm chí cô còn ngửa đầu ra để chiếc cổ nghỉ ngơi.

Julie nhìn qua gian phòng về phía Rachel và Celeste, hai đứa đang chúi mũi xem một tờ tạp chí những lúc không cười rúc rích với thứ gì đó trong chiếc BlackBerry của Rachel. Có khi nào tụi nó đang cười bọn con trai không nhỉ? Màn thể hiện lớn tiếng của Rachel rằng mình biết hết bảng tuần hoàn hóa học cho thấy Celeste đã đúng về việc cô bạn gái này là một con vịt đi lạc lõng. Nhưng bất cứ điều gì khác hơn sẽ thành ra không hợp lí. Việc hai đứa trẻ khác thường và chật vật này tìm thấy nhau cũng có nguyên do của nó.

Cô Erin ngóc đầu lên và nheo mắt.

- Cháu có nghĩ cô buộc phải trang bị cho Celeste một thiết bị di động cầm tay nào đó không?

- Cháu không nghĩ có luật nào bắt cha mẹ làm thế. – Julie nói.

- Cô chưa từng… chú ý, thực sự… tới các nhu cầu của Celeste. Cô biết điều đó. Cô đang bắt đầu, và cô biết cần phải làm ngay. Cô rất thích cái lần đưa con bé đi mua sắm tuần trước. Cám ơn cháu vì đã đề nghị chuyện đó. Và hôm nay nữa.

Julie khẽ mỉm cười với cô.

- Cô đang nghĩ tới chuyện đưa Celeste xuống Cape chơi một dịp cuối tuần vào mùa hè này. Một kỳ nghỉ ngắn giữa mẹ và con gái. Cháu có nghĩ con bé sẽ thích không?

Julie gật đầu.

- Rất thích đấy ạ. – Nó liếc nhìn mấy cái móng chân màu đỏ của mình. Hay thậm chí là một kỳ nghỉ của cả gia đình?

- Hừm… nghe hay đấy. Cô sẽ xem xét chuyện đó. Cô không nhớ lần cuối cả nhà đi nghỉ dài hơi với nhau là khi nào nữa. – Cô Erin ngả đầu xuống trở lại.

Một kỳ nghỉ gia đình. Một khái niệm không quen đối với Julie. Ba nó đã để lại hai lời nhắn trong hộp thư thoại và gửi ba email trong mấy tháng vừa qua, tất cả đều thông qua cô thư ký. Julie đã mặc kệ mấy cái tin nhắn đầu, rồi cuối cùng nhờ cô thư ký riêng của nó – một cô Celeste Watkins – đáp lại bằng một email ngắn gọn rằng cô Seagle hiện đang ngập trong các công việc quan trọng, nhưng sẽ sớm thu xếp một cuộc hẹn ăn tối không-bao-giờ-xảy-ra.

- Vậy, - cô Erin lên tiếng. – Matt nói là cháu đang tìm nhà hả?

- Dạ, vâng ạ. Cháu nghĩ đã đến lúc cháu phải rời khỏi tổ ấm của cô rồi.

- Vớ vẩn nào. Cháu muốn ở lâu bao nhiêu cũng được, mặc dù cô thiết nghĩ cháu đã sẵn sàng để trải nghiệm cuộc sống sinh viên nhiều hơn.

Julie lại cảm thấy cơn đau nhói trong ngực. Việc nó dọn đi hoàn toàn là ý tưởng của Matt.

- Có lẽ sẽ dễ dàng cho cháu hơn khi sống ở gần trường. – Nó đáp khẽ. – Dana đã bảo cháu tới ở chung. Bạn cùng nhà Dana sẽ dọn đi ngay sau kỳ thi, lúc đó cháu có thể dọn đến.

- Thế thì sớm quá. Nhưng cô biết bọn cô khiến cháu thấy tù túng nhiều hơn là vui vẻ. Cháu đã dành cả năm trời chăm sóc Celeste và học cùng Matt. Bọn cô đã thật ích kỷ với cháu. – Cô Erin thở dài. – Cũng tại cháu quá đặc biệt đi. Cô hy vọng thỉnh thoảng cháu vẫn có thể ghé ăn tối. Những bữa tối sẽ không còn như xưa khi không có cháu.

Julie cắn môi rồi nhắm mắt lại. Nó cảm thấy cô đơn dễ sợ và không thể nghĩ ra thứ gì để nói mà không khiến mình bật khóc.

- Khi cháu có chỗ ở riêng, cháu có thể sơn phết và trang hoàng như ý thích, không phải lo lắng về những người khác trong nhà. Cháu và Dana sẽ vui chơi cùng nhau. Giống như mẹ cháu và cô hồi xưa. Dù sao thì phòng cũ của Matthew cũng khó có thể thân thiện nữ tính như cháu muốn.

- Ý cô là phòng của anh Finn ạ. – Julie chỉnh lại.

- Gì cơ? Không, cháu đang ở phòng của Matthew. Nó đã dọn vào trong phòng cũ của Finn cách đây cũng lâu, nên phòng của nó trống cho đến khi cháu tới. Thật hay khi nhà cửa đông vui trở lại.

- Hình như cháu đã hiểu nhầm… - Julie lên tiếng. Chuyện này thật vô lí. Vì cả đống lí do. – Cháu tưởng…

- Cháu biết không? – Cô Erin vui vẻ nói. – Việc đến đây đúng là một ý hay. Cô hiếm khi nào ngồi không. Nó cho cô một cơ hội để suy nghĩ. Cô nhớ gia đình của mình, Julie à. Cho dù cố ý hay không, cháu đã giúp đưa họ quay lại với cô, và đưa cô quay lại với họ.

Julie hít thở thật sâu và cố tháo gỡ các suy nghĩ rối rắm trong đầu.

Thế rồi cô Erin đặt bàn tay mình lên bàn tay của Julie và giữ nguyên ở đó. Một sự đụng chạm không lời vừa khiến nó không yên tâm, lại vừa an ủi nó.