Edit & Beta: Direct Kill

Mấy ngày nay Hình Minh đều mơ thấy cùng một cơn ác mộng.

Nước. Đám người ầm ĩ. Còn có cảm giác bị một người nào đó bóp cổ đến nghẹt thở.

Biết rõ là ác mộng nhưng không thể nào tỉnh lại, Hình Minh thấy rõ khuôn mặt ở bốn phía, bọn họ ngàn người một mặt, tê dại hờ hững, thờ ơ lạnh nhạt.

Cậu muốn kêu lên, muốn chống lại. Nhưng khi vừa mở miệng nước đã lập tức tràn vào, cả người trướng đến đau đớn, càng dãy dụa càng phí công.

Cậu một mình chìm nổi trong làn nước lạnh ngắt.

“Minh Minh, tỉnh lại đi.”

Hình Minh nghe thấy tiếng gọi giật mình mở mắt, cuối cùng cũng trốn khỏi được ác mộng đáng sợ kia. Ý thức còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, cậu cảm thấy trong bóng tối có người ngồi ở bên cạnh mình, tưởng rằng tiểu tử giường bên cạnh không an phận muốn bò lên giường, cả kinh kêu lên: “Ngu Thiếu Ngả!”

“Là tôi.”

Âm thanh trầm thấp vang lên trong bóng tối, cổ họng giống như chứa thuốc phiện, từng tiếng đều như đầu độc người.

Còn ai khác ngoài Ngu Trọng Dạ. Hình Minh quả thực hoài nghi mình thật sự bị bệnh tâm thần, cậu rõ ràng đã từ chối hắn.

“Thiếu Ngả ở nơi nào?” Cũng không biết bản thân ngủ thiếp đi bao lâu, Hình Minh có chút không rõ ràng được thời gian, cậu liếc về phía cửa sổ, bên ngoài vẫn là khoảng không thăm thẳm, chỉ có ánh trăng đang tỏa ánh sáng nhu hòa.

Đêm nay mặt trăng vừa tròn vừa lớn.

Ngu Trọng Dạ nói: “Lão Lâm đón nó trở về rồi.”

Hình Minh dùng sức chống người lên, không ngờ suýt chút nữa rơi xuống dưới đất,  may mà có Ngu Trọng Dạ ở bên cạnh, nhanh tay ôm lấy, cậu liền rơi vào trong lồng ngực của hắn.

Độ ấm lồng ngực cùng sức mạnh cánh tay hắn từ lâu cậu đã rất rõ ràng, Hình Minh đột nhiên xoay người ôm chặt cổ Ngu Trọng Dạ.

Cậu ở trong bóng tối lung tung mà lôi kéo áo, gặm cắn lên môi đối phương, cậu vươn mình ngồi lên đùi Ngu Trọng Dạ, dẫn dắt tay hắn chạm vào hạ thể mình.

“Thầy, cho em…”

Ngày thường Hình Minh rất ít khi chủ động như thế, tình dục đối với cậu mà nói có cũng được không có cũng chẳng sao, tuyệt đối không phải sáng nhớ chiều mong như nhu yếu phẩm cần thiết. Nhưng mới vừa nãy giấc mộng kia thực sự quá mức rõ ràng, quá mức lạnh giá, cho đến bây giờ cả người cậu vẫn còn run lẩy bẩy, rất muốn ôm ấp một ai đó. Để cơ thể người kia truyền cho cậu chút ít nhiệt lượng.

Nhưng tối nay Ngu Trọng Dạ lại chẳng hề bị lay động.

Hình Minh kéo quần mình xuống, lộ ra tính khí đang ngủ say, Ngu Trọng Dạ cũng đã cởi hết áo, không lạnh không nhạt ôm lấy cậu, không từ chối cậu vụng về câu dẫn, cũng không chấp nhận.

“Cho em…” Hình Minh mút cánh môi Ngu Trọng Dạ, mùi máu tanh ngọt càng làm người cuồng loạn, cậu phát ra tiếng khóc nức nở từ tận tâm can, “Cho em!”

Một tiếng khóc này như phá hủy tất cả lý trí, để lộ hết thảy những hoang mang lo sợ, đã xảy ra là không thể ngăn cản.

Rất hiếm có. Đài trưởng Ngu từ trước đến giờ vốn rất bá đạo, thời điểm hắn muốn tuyệt đối không cho phép cậu nói không, những đam mê cổ quái của hắn cậu đều phải vui vẻ chịu đựng.

Nhưng hôm nay Ngu Trọng Dạ không muốn cậu.

Ngu Trọng Dạ ôm Hình Minh, dung túng cậu ở trong ngực mình ủy khuất gào khóc như đứa trẻ, đôi môi hắn thuận theo da đầu cậu, xuống đến lông mày, mắt, từng tấc từng tấc chuyển động, đặt lên đó từng nụ hôn đặc biệt cẩn thận, ôn nhu mà triền miên.

Mãi đến tận khi tiếng khóc của người trong ngực dừng lại, Ngu Trọng Dạ ôm trọn khuôn mặt Hình Minh trong lòng bàn tay, môi trùm môi, đầu lưỡi quấn lấy đầu lưỡi.

Nụ hôn này, tư vị dần trở thành đam mê mãnh liệt. Hình Minh thỏa mãn quấn lấy đầu lưỡi Ngu Trọng Dạ triền miên, giống như cơn nghiện rượu được thỏa mãn, môi lưỡi nóng bỏng trao đổi nước bọt, cậu say sưa đóng mắt, đầu hơi ngửa ra phía sau.

Hai thân thể nam nhân trụi cùng ngã xuống giường, một bên hôn sâu, một bên dùng tính khí ma sát thân thể đối phương. Hình Minh nằm nhoài trên người Ngu Trọng Dạ, hoàn hoàn bị vây hãm trong vòng tay hắn.

Thời điểm Hình Minh tỉnh dậy, sắc trời bên ngoài đã sáng lên, Ngu Trọng Dạ đứng trước cửa sổ hút thuốc. Một đêm hoàn hảo. Không có làm tình, giấc ngủ sâu không có mộng mị.

Mặt trời tỏa ánh nắng êm dịu, hơi có gió, rèm cửa sổ khép hờ, khiến khuôn mặt Ngu Trọng Dạ chỗ tối chỗ sáng.

Nhà trọ quá đơn sơ, người tôn quý như đài trưởng đài Minh Châu vốn không nên xuất hiện ở nơi như thế này. Hình Minh bắt đầu hồi tưởng lại lần đầu tiên mình nhìn thấy Ngu Trọng Dạ, chỉ cần liếc mắt trong đám động là có thể nhận ra hắn, xa xôi mà anh tuấn giống như thần.

Cái cảm giác ấy đến nay vẫn còn mãnh liệt như cũ. Cho dù mỗi lần làm tình, tính khí của nam nhân này đi vào thân thể của cậu, chặt chẽ kết hợp.

Thị trấn rất nhỏ, rất bẩn, nhìn vào bản đồ quốc gia, căn bản không thể thấy, cho dù đặt bản đồ tỉnh lên trước mặt, cũng chỉ như một chấm đen mờ mờ tồn tại. Một ngày mới không có cảm giác vạn vật thay đổi, trong không khí tràn ngập mùi phân hóa học, may mà mùi thuốc lá đài trưởng Ngu đang hút có vẻ nồng hơn, che đậy đi không ít.

Bản thân Hình Minh không hút thuốc lá, cũng chưa bao giờ nhìn thấy Ngu Trọng Dạ ở trước mặt cậu hút thuốc, nhưng quả thực trên người Ngu Trọng Dạ luôn có mùi thuốc lá nhàn nhạt dễ ngửi, chắc hẳn chỉ khi nào đi xã giao mới dùng.

Hình Minh cảm thấy cổ họng hơi ngứa, không nhịn được ho khan một tiếng. Ngu Trọng Dạ nghe thấy âm thanh quay đầu lại, cứ như vậy lấy ngón tay đem tàn thuốc dụi tắt.

Hắn đi tới, lấy tay nhẹ vuốt tóc cậu, hỏi, bị sặc?

Hình Minh nhẹ giọng ‘vâng’ một tiếng, cúi đầu, tránh né ánh mắt Ngu Trọng Dạ. Cậu còn nhớ đêm hôm qua bản thân mình thất thố khóc lớn trước mặt hắn, bây giờ đối diện vẫn thấy không được tự nhiên, liền đứng dậy đi vào trong phòng tắm.

Hình Minh cởi quần áo, chuẩn bị mở vòi hoa sen, chợt phát hiện tầm mắt Ngu Trọng Dạ xuyên qua cửa kính bán trong suốt, cứ như vậy nhìn thẳng vào cậu.

Ánh mắt Ngu Trọng Dạ không mang theo dục vọng, trên mặt cũng không có biểu tình gì, nhưng không hiểu sao Hình Minh vẫn mặt đỏ tim đập, hai tai đều nóng lên. Cậu cứng đờ quay người đi, tay chân luống cuống, không biết có nên che chắn hay không.

Mặc dù từ lâu cậu và Ngu Trọng Dạ đã cực kỳ quen thuộc thân thể của đối phương, mấy ngày nay cậu đều cùng phòng với Ngu Thiếu Ngả, mỗi ngày đều cùng ăn cùng ngủ với nhau. Nhưng cậu cảm thấy chuyện này là điều đương nhiên, trái lại không thể so với tình cảnh lúc này, chẳng hiểu sao khiến người ta có chút thẹn thùng.

Cửa buồng tắm có trang trí họa tiết nổi hình hoa và chim, đại khái là hình một con phượng hoàng đậu lên một bông hoa mẫu đơn, miễn cưỡng có chút ít tác dụng che chắn. Tranh Trung Quốc chú ý tàng lộ kết hợp, đề cao hàm súc nội liễm, rất ít tranh phô trương tục khí như thế. Đài trưởng Ngu là người sành đan thanh(1), ánh mắt tán thưởng tất nhiên không rơi trên cánh cửa, mà là thân thể người phía sau nó.

(1) Đan là đan sa, thanh là thanh hoạch, vốn là hai loại khoáng vật có thể chế làm màu vẽ. Bởi vì hội họa Trung Quốc thời xưa thường dùng đỏ xanh là hai màu chủ đạo. Nên đan thanh trở thành cách gọi khác trong nghệ thuật hội họa.

Hình Minh mở nước ấm, để phòng tắm nhỏ hẹp dần dần tràn ngập hơi nước.

Cửa kính phác hoạ đường viền thân hình một người đàn ông trẻ tuổi nam tính, như có như không, mơ mơ hồ hồ.

Ngu Trọng Dạ chậm rãi cởi nút áo sơmi, quần áo từ thân thể tráng kiện xinh đẹp lướt xuống, rơi trên mặt đất. Hắn bước qua chúng, để trần đi vào.

Lúc trước đài trưởng Ngu có tắm vội qua, nhưng tất nhiên sẽ không ngại tắm cùng mỹ nhân một lần nữa.

Hình Minh đương nhiên là mỹ nhân, hơn nữa cậu cũng rất là rõ ràng mình là một mỹ nhân.

Lúc trước cậu mang theo tập thơ đài trưởng Ngu tặng, mang theo tám chữ “Quý trọng tài năng, giữ lòng trắc ẩn”, cố chấp gọi hắn là thầy, cố chấp yêu cầu được dạy dỗ chuyên nghiệp, đơn giản là ỷ vào bề ngoài xuất chúng của mình, không đến nỗi sẽ bị đuổi ra khỏi văn phòng.

Ngu Trọng Dạ mỉm cười hỏi cậu, em muốn dạy dỗ chuyên nghiệp ở nơi nào?

Tâm hồn ngây thơ không chút nào che đậy, Hình Minh cười đến đặc biệt vô tư, cũng đặc biệt nói khoác không biết ngượng, chọn ngày không bằng gặp ngày, có thể đến nhà thầy đêm nay hay không?

Ngu Trọng Dạ không có từ chối.

Người tuy xinh đẹp, nhưng những người xinh đẹp tương tự hắn từng gặp rất nhiều, nhiệt tình như thế cũng chỉ vì hai chữ ‘lợi ích’, tâm tư minh oan cho cha nặng như vậy, một nửa giấu giếm, một nửa bộc lộ.

Ngu Trọng Dạ đã biết từ lâu, đồ chơi nhỏ cố gắng bò lên giường mình rốt cuộc là con cái nhà ai.

Chân trần giẫm lên gạch sứ, bước chân nhẹ nhàng. Hình Minh quay lưng về phía Ngu Trọng Dạ, không nghe thấy có người tiến vào, đợi đến khi người tiến sát lại, cậu mới phát hiện.

Mùi hormone này đã quá quen thuộc với cậu.

Hình Minh bị hai cánh tay kéo vào trong lồng ngực, muốn động nhưng không nhúc nhích được, Ngu Trọng Dạ dùng khuỷu tay giữ lấy cậu, đổ sữa tắm ra tay rồi bắt đầu xoa lên người cậu từ trên xuống dưới. Hắn hơi vươn xoay đầu Hình Minh lại, một bên hôn mặt cậu, một bên di động ngón tay, chậm rãi ma sát đầu nhũ. Bàn tay xẹt qua eo, ôn nhu dây dưa bộ phận riêng tư, sau đó thăm dò vào bên trong. Tựa như thanh tẩy cũng tựa như yêu chiều. Không nơi nào trên người cậu mà hắn không động qua.

Sữa tắm rẻ tiền của nhà trọ, mùi thơm đặc biệt ngọt ngào, Hình Minh cảm giác trong họng ngọt ngấy đến khó chịu, bắp thịt toàn thân đều bị Ngu Trọng Dạ trêu chọc, chỉ có một đôi chân run rẩy đến đứng không vững.

Ngu Trọng Dạ đè Hình Minh lên cửa kính, đổ một ít sữa tắm ra tay để mở rộng hậu đình, từ từ đâm rút.

Ngu Trọng Dạ hơi cúi người, ghé vào bên tai cậu cười nhẹ: “Vẫn khẩn trương.”

Nước càng lúc càng nóng, toàn thân Hình Minh lộ ra màu phấn hồng tươi đẹp, xin khoan dung nói: “Nóng…”

Ngu Trọng Dạ liền đem người ôm lấy, đi ra buồng tắm, quăng trên giường. Giường rất mềm mại, thân thể ướt sũng của Hình Minh khiến đệm giường hơi lõm xuống.

Thời điểm Lão Lâm lái xe tới đón, Hình Minh đang cùng Ngu Trọng Dạ trên giường chơi 69.

Mới ban đầu kỳ thực không có ý định như vậy, đài trưởng Ngu không nóng lòng, cậu cũng nhát gan đề yêu cầu.

Khuôn mặt Hình Minh bị đè xuống giường, bị chơi đùa đến cả đầu sung huyết, khó có thể hít thở, cả người hầu như ngược lại với Ngu Trọng Dạ. Ngu Trọng Dạ không kiêng kị gì mà nắm chặt lấy hai chân dài của cậu, cưỡng bách làm đủ tư thế quái dị.

Hắn hôn hai đầu gối bị thương, mắt cá chân sưng đỏ. Mút vùng hội âm, liếm láp cửa động.

Đầu lưỡi đi vào một chút, tựa như có một miếng mỡ tan chảy bên trong. Hình Minh chưa từng hưởng thụ loại đãi ngộ này, cả người run lên vì thoải mái, đùi lớn kẹp chặt cổ Ngu Trọng Dạ, nhưng ngoài miệng vẫn gắng gượng nói: “Con trai thầy đi vào… sẽ nhìn thấy!”

“Nhìn thấy cũng được.” Ngu Trọng Dạ gia tăng lực đạo vuốt ve tính khí cậu, “Sắp tới.”

Hình Minh một nửa bắn lên tấm đệm phòng trọ, một nửa vương lên bụng của mình, chảy về lồng ngực.

Sau khi bắn xong cả người như tê liệt, mềm nhũn, Hình Minh nằm phục trên người Ngu Trọng Dạ, chân tách ra, eo chìm xuống, hai cánh mông nhấc lên rất cao. Thân thể Ngu Trọng Dạ cứng rắn như dùng gạch đẽo ra, mỗi bắp thịt đều có đường nét rõ ràng, Hình Minh dùng mặt cọ vào đùi non Ngu Trọng Dạ, giây lát liền đem mặt vùi vào giữa hai chân hắn.

Vật kia từ lâu đã thủ thế chờ đợi, cứng như một thanh sắt. Nghĩ đến đài trưởng Ngu cả đêm qua nhịn không động, Hình Minh không khỏi cảm thấy buồn cười, đêm qua mời thầy thầy còn không đoái hoài, việc gì mà phải…?

Bên ngoài mọi người đều biết đài trưởng đài Minh Châu phong độ nhẹ nhàng mị lực bắn ra bốn phía, nào có biết đồ vật dưới quần hung hăng dũng mãnh như binh lính, Hình Minh xoa góc viền dữ tợn và những đường gân xanh nổi lên. Đột nhiên cảm thấy yêu thích.

Cúi đầu ngậm vào một nửa quy đầu, nhẹ nhàng dùng răng cắn một cái.

Một chút đau nhói nghịch ngợm đâm tới nhẹ nhàng, hành thân đột nhiên nhảy nhảy, khí tức Ngu Trọng Dạ hơi gấp gáp, giơ tay đánh mạnh lên mông Hình Minh: “Làm.”

Hình Minh lấy tay làm, dùng cả miệng làm, giúp đài trưởng Ngu bắn ra ngoài.

Sảng khoái qua đi, đài trưởng Ngu dặn dò hai chuyện.

Một là sau này mặc kệ cùng ai đi ra ngoài, em phải ở riêng một phòng.

Hai là các tin tức của vụ án thầy giáo Lưu cậu không cần theo nữa, lo chuẩn bị sẵn sàng cho tiệc mừng trong đài, cùng với danh sách đề cử giải thưởng Golden Mic.

Một câu tựa như chuyện cười, một câu rõ ràng muốn truyền đạt tín hiệu: Golden Mic và tiệc mừng đều là phí cấm khẩu, trong đài có lẽ không muốn làm rõ mọi chuyện.

“Sai lầm sẽ tra rõ, sẽ xử lý kỷ luật, nhưng chuyện này không quan hệ gì đến em, nghe rõ?”

“Có thể —— ”

Ngu Trọng Dạ không cho cậu nói nhiều hơn một câu nữa. Ngón tay hắn nhấn lên bờ môi của cậu, thần thái ôn nhu hiếm thấy, hắn nói, giao cho tôi.

Chỉ có ba chữ, Hình Minh lại cảm thấy vừa khoan khoái lại thoải mái, nhưng cũng nửa tin nửa ngờ.

Người tới đón không phải Lão Lâm, mà là con trai Lão Lâm tên là Lâm Mậu. Tướng mạo Lâm Mậu rất giống cha gã, lông mày khuôn mặt, đều toát lên vẻ nhanh nhẹn của người trẻ tuổi. Tuy nói lớn lên không cao cũng không đẹp, nhưng khí chất lại có thừa, một thân hàng hiệu, lái xe Cayenne, hiển nhiên là được nuông chiều từ bé.

Chờ hai người ổn định vị trí, Lâm Mậu khởi động xe nói: “Không phải cháu cố tính cướp công lao của ba, chỉ là ba bốn giờ sáng nay ông ấy mới trở về, cháu sợ ba còn mệt lái xe không an toàn.”

Ngu Trọng Dạ nói: “Cháu nhọc lòng rồi.”

“Thiếu Ngả trở lại chưa ạ? Lâu rồi cháu không gặp cậu ấy. Cháu đã tiếp xúc qua rất nhiều nhị đại, nhưng không một ai có thể so với Thiếu Ngả của chúng ta.” Lời này của Lâm Mậu rõ ràng muốn xu nịnh, cũng là thật tâm thực lòng. Gã ta chỉ là con trai của tài xế lại có thể cùng một đám nhị đại xưng huynh gọi đệ, tỏ rõ cáo mượn oai hùm, ỷ vào mình làcon trai của thân tín đài trưởng Minh Châu.

Lời này Hình Minh đồng ý. Ngu Thiếu Ngả quả thực là người hiếm thấy, Ngu Trọng Dạ quả là biết cách giáo dục con cái. Bởi vì quan hệ công tác nên cậu từng gặp qua không ít người được gọi là nhị đại, bảy tám phần bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa mục nát, hiếm có người như Ngu Thiếu gia, sạch sẽ lại sáng sủa.

Hình Minh vừa vào đã bắt đầu đánh giá Lâm Mậu, Lâm Mậu cũng liếc mắt quan sát Hình Minh. Lâm Mậu đương nhiên không có gan dò xét cuộc sống riêng của đài trưởng Ngu, nhưng ít nhiều đã từng nghe cha mình đề cập tới, nên không nhịn được có chút ngạc nhiên. Gã càng đánh giá càng cảm khái, cõi đời này có mấy người sinh ra đã có mệnh quá tốt, dù sao cũng cao hơn người khác một chút, đẹp hơn người khác một chút, thế nhưng có thể bò được lên giường đài trưởng, một bước lên mây.

Lâm Mậu liên tục nhìn gương chiếu hậu quan sát đằng sau, dáng vẻ xem thường kia toàn bộ đều lọt vào trong mắt Hình Minh. Đài trưởng Ngu không cần kiêng kỵ bất cứ người nào, hắn cũng không muốn cấm kỵ. Cậu dựa sát vào trong lồng ngực Ngu Trọng Dạ, cố ý muốn khoe khoang tình cảm thân mật.

Mi mắt Ngu Trọng Dạ buông xuống, nhìn cậu.

Viền mắt Hình Minh hơi sưng ửng đỏ, chắc do đêm hôm qua khóc quá nhiều, nhưng cậu lại không lo chút nào đến vấn đề lên hình, chuyên gia trang điểm đài Minh Châu đều là những người có năng lực, có thể hóa thứ tầm thường thành thần kỳ, không phí sức.

Ngu Trọng Dạ nhấc cằm Hình Minh, tựa như đùa giỡn mà đánh giá: “Dáng vẻ như vậy không giống tiểu hồ ly, mà giống tiểu thỏ hơn.”

Hình Minh ngửa mặt lên, liếc mắt đưa tình: “Là con của tiểu thỏ.”

Ngu Trọng Dạ nở nụ cười, điểm điểm mũi cậu: “Cũng giống.”

Hành động như vậy một thẳng nam nhịn không được, Lâm Mậu vội nhìn thẳng phía trước không dám tiếp tục quan sát nữa, cổ họng không hiểu vì sao ngứa lên, vội ho một tiếng: “Chú Ngu, có chuyện không biết có nên nói cho ngài hay không. Chính là chuyện lần trước cha cháu nhờ ngài, cô bé kia vốn đã thu tiền, đáp ứng không tố cáo, nhưng không biết tại sao hai ngày trước đột nhiên đổi ý, gọi điện thoại cho cháu, nói muốn tố cáo cháu cưỡng dâm chưa đủ, còn có ý định hại người.”

Nếu muốn tố cáo đã tự mình đi, hà tất phải làm điều thừa mà chạy tới thông báo một tiếng? Chuyện điều nhiệm sang bộ công an quả thật có một chút tin tức, nhưng miệng dư luận ngay ở đó, vừa nghe phong thanh chính là gió. Trong thời điểm mấu chốt này mà gây thêm sóng gió gì, chính là thượng bất chính hạ tắc loạn, đài trưởng đài Minh Châu mưu toan một tay che trời.

Phong cách hành sự của lão nhân gia Ngu Trọng Dạ đương nhiên quen thuộc, chuyện này cùng Hồng bí thư không có quan hệ, mục đích chỉ là muốn rung cây dọa khỉ, nhắc nhở hắn đừng đùa với lửa.

Lâm Mậu tâm lý sợ hãi, không để ý liền đem mọi chuyện nói hết: “Kỳ thực không phải đánh cháu, bọn họ… Bọn họ muốn cháu chịu trách nhiệm!”

Ngu Trọng Dạ cười cười, nói với Lâm Mậu: “Cháu yên tâm, chuyện này không phải chuyện của cháu.”

Chạy qua một cánh đồng xanh mướt, không thấy bóng người, nhưng nghe tiếng chim hót khiến tâm hồn thoải mái. Cayenne quả thật là xe tốt, khung xe vững vàng, chạy qua vũng nước hay ổ gà, đều có thể nghe thấy tiếng to. Nhưng người trên xe lại không cảm thấy khó chịu xóc nảy.

Hình Minh nhắm mắt lại, ngồi trong Cayenne quyết tâm thực hiện một chuyện.

Lật tẩy chân tướng.