Edit & Beta: Direct Kill

Ngày thứ hai Hình Minh tỉnh dậy muộn, thời điểm tỉnh lại đã chẳng biết Ngu Trọng Dạ đi đâu, thành ra trên giường lớn chỉ có một mình cậu.

Hình Minh nằm bất động, eo mỏi cổ đau, cậu nhìn lên trên trần nhà, hồi ức đêm qua lại ùa về.

Ký ức trong đầu bây giờ chỉ toàn là môi, tay cùng tính khí của Ngu Trọng Dạ, Hình Minh đến bây giờ vẫn cảm thấy cả người choáng váng, linh khẩu càng không tự chủ được ướt át, rõ ràng lại có phản ứng. Lão hồ ly kia ở trên người cậu: tạo ra quá nhiều vết tích chỉ thuộc về một mình hắn, tuấn mã trên lưng, dấu hôn và dấu răng trên cổ, còn có cả tinh dịch đã khô cứng lại ở động khẩu giữa hai chân. Chúng dường như có ý nghĩa khác như một loại hình phạt, như một bản tuyên cáo, chỉ ra những sai lầm của cậu.

Ngủ một giấc tỉnh, lý trí khôi phục lại, Hình Minh đột nhiên cảm thấy bản thân đêm qua ngu ngốc như thế nào, đặc biệt ấu trĩ, đặc biệt vô vị. Cậu thở dài, đứng dậy đi vào phòng tắm. Dòng nước lạnh như băng chảy xuống, đẩy ra hai cánh mông, cẩn thận tẩy rửa hạ thân của mình, có lẽ không biết tiết chế mà ma sát quá lâu, bên dưới sưng đỏ dị thường, chạm đến đau rát.

Rửa mặt xong xuôi, ăn mặc chỉnh tề, lúc xuống lầu vừa vặn gặp Phỉ Bỉ. Phỉ Bỉ thấy cậu muốn ra khỏi cửa, liền nhanh nhẹn cản lại, nói Ngu tổng bảo cậu ở lại, nghỉ ngơi cho bệnh khỏi hẳn đã.

Hình Minh tự mình sờ lên trán, hình như vẫn còn sốt nhẹ, nhưng cậu không nghe lời, thừa dịp Phỉ Bỉ không chú ý liền chạy ra ngoài. Bên phía phòng biên tập không phê duyệt chủ đề của cậu, kẻ đã sắp đồng ý phỏng vấn lại lật lọng, lưu lại ở căn phòng của tòa nhà xa hoa lạnh lẽo này cậu hoàn toàn không có linh cảm gì, phải đi ra ngoài hóng mát một chút.

Mở cửa ra khỏi nhà, mùi hoa cỏ mới mẻ thấm vào lòng người. Hình Minh phát hiện, nhân viên quản lý đang bận rộn bên những luống hoa những bồn cây xanh không phải là Đào Hồng Bân nữa, mà là một khuôn mặt mới.

Hồi còn là một phóng viên cậu đã dưỡng thành một thói quen, trong túi lúc nào cũng phải có một hộp thuốc lá, không phải để cho mình, chỉ là khi thấy đối tượng cần phỏng vấn, thì trước tiên sẽ mời người ta điếu thuốc. Hình Minh gọi một tiếng “Sư phụ” với người mới kia, khách khí mời thuốc lá, hỏi: “Lão Đào trước kia làm ở đây đâu rồi?”

Người mới kia trả lời Hình Minh, nói Đào Hồng Bân tạm thời ở nhà chăm sóc con của đồng hương, tạm thời bảo hắn đến làm hộ.

Hình Minh tiếp tục hỏi: “Không nói bao giờ trở lại sao?”

“Cái này thì khó nói, còn phải xem đồng hương của lão Đào bao giờ trở về nữa.” Đối phương dừng lại, suy nghĩ chút, bổ sung, “Đồng hương của hắn họ Thôi, con trai hắn chính là người thiếu niên cầm dao chém giảng viên của mình sau đó nhảy lầu, cậu nói xem, tên nhóc đó thông minh như vậy, sao không biết làm cho cha nó bớt lo được.”

Người này nói, đồng hương lão Đào nghe được con mình còn muốn tham gia phỏng vấn cái chương trình khỉ gió gì đó, cảm thấy quá mức mất mặt, ngay ở trong phòng của bệnh viện kêu phải chém chết nó, mà tên nhóc kia cũng không phải dạng vừa, lập tức nhảy xuống giường bệnh vung quyền cùng ba nó đánh nhau, khiến một đám y tá đều trợn mắt ngoác mồm, nói thế gian hiếm có người nào như hai cha con họ, cha không quan tâm con, con không phụng dưỡng cha, cẩn thận bị trời phạt.

Tìm mòn gót giày mà không thấy, Hình Minh không khỏi nở nụ cười, nghiêm túc nói cám ơn với người mới, quay người đi.

Không đi được bao xa, liền gọi điện cho Đào Hồng Bân, hỏi hắn tình huống gia đình của Thôi Hạo Phi. Đào Hồng Bân đúng lúc đang ở bệnh viện, tìm nơi yên tĩnh cùng Hình Minh trò chuyện.

Hắn nói cho cậu biết, ba của Thôi Hạo Phi tên là Thôi Văn Quân, người ta nói hảo hán không hảo thê, kẻ lười biếng lại cưới được vợ hiền, Thôi Văn Quân xem như ứng với vế đầu, vợ của hắn đẹp nhưng không hiền lương, khi con còn rất nhỏ đã bỏ nhà đi cùng với người khác. Hai cha con sống nương tựa lẫn nhau, nâng đỡ cùng nhau vượt qua khỏi cuộc sống bần cùng, Thôi Văn Quân ngậm đắng nuốt cay một mình nuôi con khôn lớn, Thôi Hạo Phi trước giờ vẫn luôn rất hiếu thuận.

Hình Minh nhớ tới ba năm trước trong tập phỏng vấn Thôi Hạo Phi của ‘Minh Châu kết nối’, thủ khoa đại học mười bốn tuổi đối mặt với ống kính, bĩu môi, nhún vai, giả vờ hời hợt, hỏi em tuổi thơ có gì tiếc nuối không á? Không tiếc nuối, hai năm không đọc sách đến trường, hai năm không phải đóng học phí, thật tốt.

Hình Minh từ trong hồi ức tỉnh lại, nghe Đào Hồng Bân tiếp tục nói, hình như là mấy tháng trước Thôi Hạo Phi lén lén lút lút dẫn theo một cậu trai khác về nhà, kết quả bị ba cậu tại chỗ đánh đập. Thôi Văn Quân thành thật an phận cả đời, không thể hiểu được chuyện đàn ông lại yêu thích đàn ông được, dưới cơn thịnh nộ suýt chút nữa đánh chết con trai mình tại chỗ. Ông cho rằng loại yêu thích này chính là bệnh, sau khi tìm hiểu nhiều nơi, cưỡng bách Thôi Hạo Phi đi trị liệu bệnh đồng tính luyến ái này. Từ một cậu nhóc hoạt bát vui vẻ, từ đó về sau liền thay đổi, trở nên trầm mặc ít nói, hành vi quá khích, lần này có thể cầm dao đi chém thầy giáo, cũng có thể do ảnh hưởng của biện phá trị liệu xung điện kia.

Hình Minh hai mắt sáng ngời, nhờ Đào Hồng Bân đem điện thoại đưa cho Thôi Hạo Phi.

Đầu bên kia điện thoại truyền đến âm thanh trò chuyện của hai nam nhân, nghe không rõ lắm, mơ hồ chỉ có thể nghe thấy một câu: thì ra người dẫn chương trình mà chú luôn nói tới là anh ta.

Lần này nhận điện thoại, thái độ Thôi Hạo Phi rốt cục cũng mềm ra, cậu ta thổ lộ, cậu nói hết, nói cậu hận mẹ mình đến chết, ba vì không muốn cậu bỏ học, quỳ trên mặt đất mong bà ta cho mượn tiền để đóng học phí, lại bị gã đàn ông mới quyến rũ bà ta dùng mọi cách hạ nhục, giội một chậu nước bẩn vào người; cậu nói cậu chưa bao giờ oán hận ba mình, chỉ là sợ ông coi mình như quái vật, mất đi người thân duy nhất.

Một cậu thiếu niên dùng giọng điệu bi thương đến nao lòng, hoàn toàn không hợp với tuổi nói, anh không hiểu được, mọi người đều không hiểu được.

Giống như thứ tình cảm khiến người nhìn vào cảm thấy kinh hãi, Hình Minh trầm mặc chốc lát, sau đó gằn từng chữ, thành tâm bảo đảm, cho anh một cơ hội, chứng minh chúng ta như nhau.

Hình Minh có nhiệm vụ, cậu về quê của Thôi Hạo Phi tìm Thôi Văn Quân, nếu như cha cậu ta thành tâm thông cảm, cậu ta mới tham gia chương trình. Nhiệm vụ này tùy theo linh cảm, Hình Minh ngồi xe buýt về nhà, không chờ đợi nổi liền dùng điện thoại di động sửa chữa đề tài tuyển chọn, điều chỉnh kịch bản phỏng vấn.

Thời điểm Hình Minh vừa ý nhất cũng như hưởng thụ nhất chính là khi làm việc, ở thời đại vàng thau lẫn lộn đóng vai như một người im lặng, quan sát muôn hình muôn vẻ người, nghe qua vô số sự việc. Ngu Trọng Dạ nói người viết báo nhất định phải khách quan, cậu liền tận lực tỉ mỉ xác thực khách quan. Đồng tính luyến ái cực kỳ nhạy cảm với chuyện chữa bệnh là một chủ đề thật thú vị, liên quan tới kinh tế cùng pháp luật, có thể rút lui, có thể được sử dụng tốt, so với chủ đề khô khốc về một người đồng tính luyến đã phải trải qua những chuyện gì, rõ ràng càng khách quan công chính.

Hoàn thành hết thảy điều chỉnh, nâng mặt nhìn bên ngoài cửa sổ, mới phát hiện đã đến trạm dừng rồi.

Thời tiết hôm nay rất đẹp, có gió nhẹ, các chồi lá bàng trước gió khẽ rung rinh, xanh rờn.

Hình Minh xuống xe bus, tâm tình không tệ mà đi bộ, cậu có tự tin là kịch bản gốc sẽ được phê duyệt qua, nhưng điều kiện tiên quyết là biên tập Vương phải gật đầu cái đã.

Vương Bạc Chu là người có tính khí cố chấp, ba mươi tuổi dám một mình ra tiền tuyến, gánh đất vác súng bảo vệ tổ quốc, có thể không cố chấp sao? Cứ việc nhìn cách biên tập Vương đối với mình, đối với Tô Thanh Hoa chửi ầm lên, nhưng Hình Minh đối với người đàn ông này vẫn có ấn tượng tốt, cũng vì chính mình không biết nặng nhẹ mà bây giờ cảm thấy hối hận.

Hình Minh gọi điện thoại cho người trong đài, hỏi địa chỉ nhà biên tập Vương, dự định trực tiếp tới cửa, chịu đòn nhận tội. Không chuẩn bị rượu hay thuốc lá, cũng không có ở bên trong phong thư nhét một xấp tiền dày, chỉ mua một chút hoa quả cùng thực phẩm dinh dưỡng, đó là phép lịch sự, không phải đút lót.

Hình Minh nhấn chuông cửa, vợ của biên tập Vương ra mở, người phụ nữ này có chút quen mặt, mặc một chiếc áo khoác bằng vải lanh khá cũ, tóc dài đơn giản búi lên.

Hình Minh tự giới thiệu bản thân, ngoan ngoãn mà kêu đối phương một tiếng “Sư mẫu”, hỏi, thầy Vương có nhà không ạ?

Vợ biên tập Vương bắt chuyện mời cậu vào cửa, cười nói, ngày hôm nay là ngọn gió nào? Khách quý đến nhiều như vậy.

Hình Minh thả xuống lẵng hoa quả và túi thực phẩm, hỏi Vương sư mẫu, còn ai đến nữa?

“Đài trưởng Ngu của các cậu đó, từ khi hắn nhận chức đến giờ đây là lần đầu tiên đến đây, nhưng vẫn không làm ông già nát rượu nhà tôi cảm động.” Vương sư mẫu pha trà cho Hình Minh, cười trêu chọc người bạn đời già của mình, nhưng nhìn ra được, đối với việc người có địa vị cao như đài trưởng Ngu lại nhân nhượng người có địa vị thấp tự mình đến nhà, bà cũng vô cùng mừng rỡ. “Đài trưởng của các cậu thật trẻ tuổi, cũng thật anh tuấn, hoàn toàn không giống như một đài trưởng, hắn cũng vừa mới đi thôi, lão Vương đi tiễn, chắc là hai người còn đi trên đường tán gẫu một chút, cậu nếu không có việc gấp, thì ngồi chờ ông ấy về.”

Hình Minh suy nghĩ một chút, thoái thác mình còn có chuyện quan trọng, đứng dậy cáo từ.

Rời đi Vương gia, Hình Minh dùng di động gửi cho Nguyễn Ninh một tập tài liệu, sau đó liền gọi một cuộc điện thoại, nói cho cậu ta biết đem chủ đề mới cùng kịch bản sao ra gửi cho tất cả các tổ viên, trưởng phòng biên tập đã gật đầu, mọi người chuẩn bị một chút, cử ra mấy người, xế chiều thứ hai cùng cậu đi công tác.

Vì tiệc sinh nhật điên đảo một đêm, Nguyễn Ninh lúc này còn đang mê mê tỉnh tỉnh, hỏi: “Với tính khí của biên tập Vương làm sao có thể gật đầu? Lại nói, hôm nay không phải được nghỉ sao, làm thế nào anh gặp được ông ta?”

Hình Minh đúng sự thực đáp: “Không có, không thấy.”

Nguyễn Ninh càng khó mà tin nổi: “Sếp, thế sao anh làm được?”

Hình Minh đột nhiên nở nụ cười. Rất hiếm khi thoải mái thẳng thắn thể hiện cảm xúc như vậy, trên đường cái người đến người đi tấp nập bật cười, khiến mọi người chung quanh chú ý.

“Không có gì.” Hình Minh vẫn cứ đang cười, cười đến mắt ngọc mày ngài, như trẻ nhỏ được cho quà, “Rảnh rỗi kết thiện duyên đi.