*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit & Beta: Direct Kill

Lời này vừa nói, có chút ý tứ cá chết lưới rách. Hình Minh nhẹ nhàng thở ra một hơi, đập hay không đập cũng không sao, cậu cuối cùng cũng coi như thư thản.

Ngu Trọng Dạ khẽ cau mày, tựa như không nghĩ tới Hình Minh sẽ đưa ra yêu cầu như thế. Hai người lẳng lặng nhìn nhau nửa ngày, tiện đà Ngu Trọng Dạ nhẹ nhàng nở nụ cười, thả Hình Minh ra, đứng dậy đi vào buồng tắm rửa ráy.

Hắn nói, đi ra ngoài.

Hình Minh vừa mặc quần áo vừa đi ra ngoài, vội vội vàng vàng xuống cầu thang, suýt nữa bị quần của mình ngáng chân té lộn nhào xuống đất.

Hơn nửa đêm bị đuổi ra khỏi cửa, bị nước mưa gió lạnh thổi, sau khi tỉnh táo lại, cậu liền hối hận.

Cậu hối hận mình sao không nhịn thêm một chút.

Dù cho nhịn đến máu me đầm đìa, cả người đầy thương tích, cũng không thể để mặc cho cơ hội không dễ dàng tới tay lại từ trong kẽ tay trốn đi như thế được.

“Biên tập viên Hình, đã trễ thế này, muốn về nhà sao?”

Hình Minh theo tiếng ngẩng đầu lên, không nghĩ tới lão Lâm lại đi ra từ trong nhà xe, liền hỏi: “Lão Lâm, sao lão còn ở đây?”

“Phải đổi xe, lần cuối cùng rửa xe này, cũng coi như cùng nó từ biệt. Dù sao đồng hành khá nhiều năm rồi, vẫn có tình cảm.” Lão Lâm là một người cẩn thận, thậm chí không cần kỷ luật nghiêm minh, Ngu Trọng Dạ vẻn vẹn thuận miệng nói ra một câu đổi xe, lão lập tức làm theo. Lão nhìn Hình Minh một chút nói, “Cũng đúng lúc, tôi chở cậu đến đây, cũng sẽ đưa cậu trở về.”

Giữa hai chân vẫn có một chút ẩm ướt dính dính, Hình Minh giữ thói quen ăn mặc tiêu chuẩn của một người dẫn chương trình, cẩn thận cài nút áo sơ mi trên cùng, chắc chắn tư thái của mình đã nghiêm chỉnh sau đó mới gật đầu với Lão Lâm.

Trên đường câu được câu không mà nói chuyện phiếm, Lão Lâm và Hình Minh nói về những ngày lão và Ngu Trọng Dạ cùng làm lính, leo vách núi cheo leo, bơi qua sông, trinh sát tình báo, quân sự đặc chiến… Quả thực lên trời xuống biển, không gì không làm được. Hình Minh hỏi những chi tiết nhỏ, lão liền kể qua loa đại khái, Hình Minh không hỏi, lão lại lải nhải không ngừng.

“Sau khi xuất ngũ tôi không có nơi nào để đi, chạy đông chạy tây cũng không có việc làm, tình cờ gặp được chú Ngu, còn thiệt thòi là chúng tôi cùng tuổi, lúc đó có thể nói chuyện với nhau…”

“Hai người cùng tuổi?” Hình Minh không thể tin được.

“Làm sao, không giống?”

Hình Minh thành thật trả lời: “Không giống.”

Lão Lâm nở nụ cười: “Ngu tổng là thần tiên, sẽ không già.”

Hình Minh không nói lời nào.

“Không phải thần tiên cũng tương tự như vậy, lúc trước khi các chương trình của Vệ thị còn đang làm mưa làm gió, chú Ngu đã đá chúng ra, làm cho ‘Duyên tới là em’ bước lên con đường hoàng kim.” Lão Lâm ho hai tiếng, “Bao nhiêu quyết đoán, ‘Duyên tới là em’ đến bây giờ vẫn còn là át chủ bài của trung tâm giải trí đấy!”

“Tôi biết, tôi đã được nghe nhà tài trợ nói qua.” Nhắc đến nhà tài trợ, giọng nói Hình Minh khẽ run, rõ ràng vẫn còn tức giận.

“Mấy người trẻ tuổi các cậu quá dễ dàng nóng ruột.” Lão Lâm đột nhiên thở dài.

“Là thế nào?” Hình Minh không rõ.

“Kỳ thực chú Ngu đã sớm vì cậu dự tính cả rồi,” Lão Lâm liếc qua chiếc đồng hồ trên cổ tay Hình Minh, “Cậu chắc cũng biết tập đoàn Thịnh Vực.”

Hình Minh đương nhiên biết, toàn bộ Trung Quốc từ các cụ già tứ tuần, cho tới tới các em nhỏ chưa mọc răng, hiếm có người nào không biết Thịnh Vực. Tập đoàn xí nghiệp số một số hai toàn quốc, dưới cờ nghiệp vụ bao quát đất đai, tài chính, y dược đủ loại lĩnh vực, tổng giám đốc họ Liêu, nghe nói là tên công tử bột vô học không chuyện ác nào không làm, Liêu gia coi như có chút bối cảnh chính trị, tuy nhiên cũng chỉ là một chức vụ tầm thường, còn xa mới đủ trình độ tiến vào bên trong Nam Hải, trụ Điếu Ngư Đài. Nhưng hắn ta cũng là người thông minh, nhận con gái Bí thư Tỉnh ủy kiêm Ủy viên dự bị Cục chính trị Hồng Vạn Lương làm chị nuôi, rồi đưa chị gái hắn vào vòng xã giao mà người ngoài cả đời trèo không lên, chị gái hắn cũng cơ trí, cấu kết làm bậy thường xuyên qua lại, thuận lợi gả cho cháu trai Hồng Vạn Lương.

Hồng Vạn Lương, tục truyền là một người thanh liêm, một cán bộ tốt thương dân như con, chỉ tiếc có người con gái duy nhất lại chết sớm, không có con cái gì nữa, ngoại trừ mấy đứa cháu trai, cháu gái không thể thành tài, cũng chỉ có một người con rể là Ngu Trọng Dạ.

Một vòng luẩn quẩn, đều là người một nhà.

“Nghe nói qua.” Hình Minh suy nghĩ một chút nói, “Bên ngoài có đồn rằng, gia chủ chân chính của Thịnh Vực thật ra là cháu trai và cháu dâu Hồng bí thư.”

Từng chi tiết nhỏ nhất, các mặt đều có liên quan đến nhau không dứt, bên ngoài mọi người có thể mơ hồ đoán mò bàn luận, sự thực liên quan đến quan hệ thì không dám hỏi. Lão Lâm rất cẩn thận, chỉ nói: “Cái này chắc cậu cũng đã từng nghe nói, Thịnh Vực hàng năm đều sẽ tổ chức một hoạt động, ‘Đêm Thịnh Vực’.”

Hình Minh “Vâng” một tiếng, đương nhiên nghe qua, “Đêm Thịnh Vực” triển lãm trao đổi văn hóa, mời đến lão đại giới chính trị của các quốc gia trên thế giới, ‘cá sấu lớn’ giới kinh doanh, còn có những người nổi tiếng trong giới nghệ thuật, siêu sao giới diễn viên, bình thường, Hình Minh chỉ có thể thấy những người kia ở trên tin tức TV, không phải công ty bán bỉm người lớn doanh thu chừng mười tỉ, cũng không phải là giám đốc điều hành ngân hàng giữ một triệu tiền lương hàng năm, sự tồn tại của bọn họ rõ ràng như muốn nói cho người ta biết, đời người không công bằng.

Lão Lâm tiếp tục nói: “Hai năm trước Liêu tổng có mời chú Ngu đi, chú Ngu đều từ chối, năm nay là lần đầu tiên đáp ứng, tôi thấy ý chú Ngu là muốn mang theo cậu… Cậu ở bên ngoài chạy ngược chạy xuôi, cơ hội như vậy phải ngàn năm mới có một, chỉ tiếc ——” Lão Lâm đột nhiên dừng lại, yếu ớt thở dài, “Đáng tiếc mấy người trẻ tuổi các cậu, tính tình quá nóng vội.”

Hình Minh ngạc nhiên, căn bản không nghĩ tới Ngu Trọng Dạ lại có ý tứ như vậy, mà một tiếng than thở này của lão Lâm, biến đổi bất ngờ, hàm ý sâu đậm, cậu rất vui mừng nhận ra trong lời nói của đối phương có chuyện, sự việc dường như còn có khả năng chuyển biến tốt.

“Chú Lâm.”

“Không dám không dám, “Người trước người sau đều gọi đài trưởng Ngu là “Chú”, một tên tài xế như tôi nào dám lỗ mãng, “Cứ như vừa nãy thôi, gọi tôi lão Lâm là được.”

“Lão Lâm.” Hình Minh không nhăn nhó, lập tức sửa lại lời nói, “Lão cùng thầy Ngu quan hệ thân thiết, sau này tôi còn cần lão nói đỡ nhiều, mong phối hợp.” Lão Lâm người này nhìn qua có vẻ như trung hậu, kì thực rất thông minh, khí chất quân nhân trên người đã sớm bị xã hội mài mòn. Bây giờ lão ở trên xe nói bóng gió mà nhắc nhở, cậu tâm lĩnh thần hội, Đường Minh Hoàng tín nhiệm Cao Lực Sĩ, Càn long đế dưới trướng có Hòa Thân, từ xưa bên cạnh vua chúa, đều có một người như thế.

“Biên tập viên Lâm cũng thường nói như vậy với tôi…” Lão Lâm liếc mắt nhìn đồng hồ trên tay Hình Minh.

“Đây không phải là đồ vật gì hiếm lạ, quá cũ rồi. Nếu lão thích, ngày khác tôi sẽ tặng lão cái khác đẹp hơn.” Ngón tay Hình Minh hơi cứng lại, không tự chủ vuốt nhẹ lên dây đeo đồng hồ, chiếc đồng hồ tám ngàn này không tính là quá đắt, nhưng cậu không nỡ.

“Tôi là người thích những thứ hoài niệm” Đôi mắt Lão Lâm vẫn thỉnh thoảng hướng về phía cổ tay cậu liếc một cái, nghe ý tứ lời này, còn không phải rất muốn sao.

Hình Minh sắc mặt trắng bệch, suy nghĩ kỹ lưỡng hơn năm phút, mới lấy xuống đồ vật duy nhất mà Hình Hoành để lại, đưa cho lão.

Lão Lâm thật không khách khí mà nhận lấy, nói với Hình Minh, chỗ chú Ngu nếu có cơ hội tôi sẽ nói lại một chút, cậu cứ yên tâm đi.

Liên tiếp mấy ngày, Hình Minh gặp Lão Lâm liền không tự chủ được nhìn chằm chằm vào cổ tay lão. Đồng hồ của ba cậu không ở trên tay lão Lâm, nhưng cậu thật sự không khống chế được, ánh mắt giống như dao, thỉnh thoảng nhìn lão Lâm khoét một chút, lại đục một chút. Hơn nữa loại ánh mắt này cũng không che giấu nổi người khác, Nguyễn Ninh chạy tới hỏi cậu, sếp, lão Lâm mượn tiền của anh không trả?

Ban ngày đối mặt còn chưa đủ, ban đêm thế mà lại mơ thấy, quả thực là ma chướng. Cậu ở trong mơ thấy mình lấy ra dao nhọn, đâm nhiều nhát lên người lão Lâm, máu tươi tí tí tách tách chảy xuống, nhỏ vào tay cậu khiến nó bừng bừng nhiệt khí.

Hình Minh hận thấu Lão Lâm, càng hận chính mình. Cũng may đối phương đến cùng không có nuốt lời, ngày nào đó trợ lý Ngu Trọng Dạ đột nhiên thông báo cậu trở về thu thập hành lý, chuẩn bị cùng đài trưởng đi công tác.

Hướng Dũng biết Hình Minh chuẩn bị tham gia một hoạt động rất thượng đẳng, lập tức chuyển phát nhanh cho cậu phần quà tặng sang trọng. Một cái dây lưng Hermes.

Dây lưng Hermes

Hai năm qua kinh tế quán ăn có chút đình trệ, quán của Hướng Dũng mấy tháng nay đều làm ăn có chút khó khăn, nếu như là trước đây, có lẽ đã đưa tặng cậu một bộ trang phục Hermes đầy đủ.

Hình Minh nhớ lại khi mình còn học cấp hai Hướng Dũng thường vỗ vai cậu, kiêu ngạo mà nói với mọi người, đây là con trai tôi. Sau đó Hình Minh càng lớn càng cao, Hướng Dũng lại càng già càng thấp, nỗ lực vươn tay mới miễn cưỡng chạm đến bờ vai cậu, nhưng lời nói không hề thay đổi.

Đây là con trai tôi.

Hướng Dũng ngăm đen thấp bé lọm khọm cùng Hình Minh trắng nõn cao lớn tuấn mỹ tạo nên sự tương phản rõ rệt, người bên ngoài thường cười trộm không nói.

Bởi vì đối xử tốt với con của người khác như thế, Hướng Dũng với con ruột Hướng Tiểu Ba vẫn luôn không hòa thuận, Hình Minh vì thế mà hổ thẹn nhiều năm.

Người bên Thịnh Vực phái chuyên cơ đến đưa đón, lão Lâm tiện đường đón Hình Minh trước, sau đó cùng cậu đi biệt thự.

Ngu Trọng Dạ liếc mắt đánh giá Hình Minh một chút, cánh tay ôm lấy eo cậu, kéo gần về phía mình. Hắn cởi dây lưng Hình Minh, kéo dây Hermes của cậu.

Hình Minh cả kinh. Cũng may Ngu Trọng Dạ không muốn ban ngày ban mặt đùa giỡn lưu manh, hắn nói với lão Lâm, lão Lâm, đem thắt lưng của lão đưa cho Tiểu Hình.

Không nhận ra là nhãn hiệu gì, nhưng bằng da rất tốt, kiểu dáng cũng rất khác biệt. Nghe lão Lâm nói, là Ngu Trọng Dạ đi nước ngoài trở về mua tặng lão.

Hình Minh thuận theo mà đeo lên dây lưng của lão Lâm, sau đó ngồi lên trên xe, ghé sát vào cửa sổ xe nhìn ngắm những hạt mưa rơi tí tách bên ngoài.

Đào Hồng Bân đã chăm sóc cho mảnh vườn của khu biệt thự này thật đẹp, tươi tốt phồn thịnh, nhưng mùa mưa lại đến rồi, Hình Minh cả người không có chút tinh thần nào, thời tiết giao mùa, trở nên ướt át, ẩm mốc, khó chịu.

“Đêm Thịnh Vực” không thể với tới trong truyền thuyết có ai ngờ lại dung tục như vậy, bên trong không gian lộng lẫy xa hoa vẫn có ái tình trên thế gian, người tới tham gia hoạt động không phải thần tiên trên trời xa không với tới, những người phụ nữ tham gia cũng sẽ trang điểm ăn mặc thật đẹp, tranh kỳ đấu diễm, những người đàn ông tham gia đều ăn mặc chất phác thân thiết, cùng bách tính bình dân không khác nhau là mấy. Hình Minh từ đầu tới cuối chỉ thấy hai người đàn ông cả người mặc bộ quần áo xa xỉ, nổi bật giữa đám đông, khiến cho ấn tượng đầu tiên rất tốt, nhưng Ngu Trọng Dạ nói cho cậu biết, bọn họ ở nơi này trên danh nghĩa là huấn luyện viên dạy đánh golf và cưỡi ngựa, thực tế lại là nam sủng của một phú bà nào đó nuôi dưỡng, một ngày nào đó chán rồi sẽ bị vứt bỏ như đồ chơi.

Mà ba chén vào bụng, quần ma loạn vũ, lộ ra nguyên hình. Trên bàn rượu, vị bí thư đảng ủy của một trường cao đẳng nào đó lôi kéo một vị tiểu thư xinh đẹp, em thật đúng là sâu không thấy đáy, dạy cho tôi một chút được không. Sau đó hắn cười ha ha, mọi người chung quanh cũng cổ động mà cười theo, vị tiểu thư lễ nghi kia mặt đỏ tới mang tai. Theo thống kê không chính xác của Hình Minh, cái chuyện cười vừa nhạt nhẽo lại hèn mọn này, một đêm nay vị bí thư kia tổng cộng đã nói sáu lần.

Cả buổi ở cùng với đài trưởng Ngu cuối cùng mới được đưa trở về khách sạn, Hình Minh được bố trí một gian phòng riêng, là loại phòng bên trong có hồ bơi ở giữa.

Thời gian có chút muộn, lễ tân gọi điện cho cậu, bảo cậu qua phòng của Ngu Trọng Dạ.

Lần trước cùng đài trưởng Ngu làm lớn chuyện, hơn nữa vì chuyện về chiếc đồng hồ đeo tay kia, mấy ngày nay Hình Minh vẫn luôn không hăng hái lắm. Cậu làm không được bộ dạng nhu thuận dịu dàng, phiền phiền nhiễu nhiễu mà tắm rửa ở trong phòng mình, đến khi tối muộn mới gõ cửa phòng Ngu Trọng Dạ.

Không nghĩ tới mở cửa ra còn có một người khác.

Nam nhân trong phòng có dáng vẻ của một tiểu gia bích ngọc(1). Cậu trai tên Tiếu Nguyên có một loại khí chất trung tính bao bọc quanh người, phát huy đến vô cùng nhuần nhuyễn. Hình Minh từng nhìn qua một số bức ảnh hắn giả gái, thể hiện rõ ưu điểm ngũ quan xinh xắn của hắn, so với phụ nữ còn quyến rũ yêu kiều hơn. Gần đây hắn nhận quay một bộ phim IP(2) quy mô lớn, vai của hắn không phải diễn nhiều nhưng mà được giao cho đóng một nhân vật đáng yêu vui vẻ, nghe nói là do Thịnh Vực nâng đỡ, vì vậy cũng có một đám fan não tàn quan tâm, cả ngày chồng ơi chồng à mà gọi.

(1)“Tiểu gia Bích Ngọc” nghĩa gọn là chỉ những thiếu nữ xinh đẹp ở gia đình bình thường. Cũng có nghĩa hình dung cô gái có hình dáng không nhất định phải đẹp nhưng khả ái, có điểm nghĩa giống như em gái nhà bên. Thường là những cô gái hoạt bát dễ gần, không có phong phạm “Tiểu thư khuê các. Xem thêm tại đây.

(2) IP là viết tắt của từ Intellectual property hay là sở hữu trí tuệ, một thuật ngữ pháp lý liên quan đến sáng tạo của trí tuệ, bao gồm âm nhạc, văn học và các tác phẩm nghệ thuật khác, phát minh và sáng chế từ ngữ, cụm từ, biểu tượng, thiết kế và các quyền hợp pháp khác được cấp bởi “sở hữu trí tuệ.”

Các quyền sở hữu trí tuệ, bao gồm các bằng sáng chế, thương hiệu, bản quyền… Đối với bản quyền mà nói, có thể là một ca khúc, một bộ truyện online, kịch bản, hoặc là hình tượng nhân vật, thậm chí chỉ là một cái tên, cụm từ, được cải biên thành bản quyền điện ảnh hay truyền hình, thì có thể gọi là phim IP.

Tiểu minh tinh Tiếu Nguyên cũng tới tới lui lui mà đánh giá Hình Minh, bộ dạng có chút kiêu căng nói, là Liêu tổng bảo tôi đến hầu hạ chú Ngu.

Hình Minh phản ứng sững sờ, Liêu tổng là ai?

Ngu Trọng Dạ tựa hồ cũng không có ý định cùng cậu giải thích, ngược lại vỗ vỗ vai Tiếu Nguyên, cười nói, cậu trước tiên hầu hạ tiểu Hình đã.

Hình Minh có chút bối rối nhìn chằm chằm Tiếu Nguyên, cậu đối với phụ nữ còn không có hứng thú, chớ nói chi đối với nam nhân. Cái tên Tiếu Nguyên này tuy rằng lớn lên mi thanh mục tú, mà khuôn mặt trang điểm quá dày, nhìn đối phương bày ra bộ dạng liễu rủ trong gió, Hình Minh tự nhiên sinh ra tâm tư chán ghét.

Cậu lần trước đã nói không chơi 3P, mà hiển nhiên Ngu Trọng Dạ không đem lời của mình để vào trong lòng, hoặc là muốn cưỡng bách cậu làm chuyện không muốn, qua đó thỏa mãn sở thích của hắn.

“Ngu tổng, ngài thật đáng ghét nha…” Tiếu Nguyên hóa ra cũng là một tay già đời, hắn cùng Ngu Trọng Dạ liếc mắt đưa tình, ánh mắt thê lương bi ai, bộ dạng đáng thương, khiến người ta không tự chủ sinh ra cảm giác yêu mến.

Nhưng Ngu Trọng Dạ lại không hề biết thương hương tiếc ngọc là gì, ngồi lên giường, dùng ánh mắt ra hiệu, ý bảo bọn họ bắt đầu.

Sau khi lên giường, Tiếu Nguyên liền cùng Hình Minh nói chuyện, giới thiệu bản thân xong còn giới thiệu về gia đình của hắn, một chút cũng không sợ người lạ, thật sự là một người có kinh nghiệm.

Hình Minh cứng người bất động, Tiếu Nguyên liền chủ động đến gần, dùng môi khiêu khích, dùng tay sờ soạng, còn dùng thân thể nhiều lần sát cọ, mấy trò khởi động thông thường này hắn không chỉ am hiểu mà còn có thể đổi mới, hắn cúi đầu bày ra bộ dạng đẹp nhất, tự mình quyến rũ.

Hình Minh lúc đầu quyết định không phối hợp, nhưng không thể không nói, Tiếu Nguyên hầu hạ quả thực cực kỳ thoải mái, cả người đều buông lỏng.

Ánh mắt liếc nhìn Ngu Trọng Dạ một chút, thấy đối phương hoàn toàn không có phản ứng, Hình Minh nhắm mắt lại, quyết tâm liều mạng, nghĩ thầm không phải là vận động lên xuống, cùng nữ nhân là làm, cùng Ngu Trọng Dạ cũng là làm, cùng tiểu bạch kiểm giống như nữ nhân này cũng có thể làm.

Cậu đang định liều mạng mà đi ngủ, không nghĩ gì thì một cái tay từ phía sau cậu duỗi ra, cưỡng ép xoay cổ lại.

Ngu Trọng Dạ đôi môi có ý muốn bắt nạt phủ tới, che lên môi cậu, đầu lưỡi quét qua vòm miệng.

Sau khi hôn xong, ý cười trên mặt đài trưởng Ngu càng sâu hơn, hắn nói với Hình Minh làm nóng người là được rồi. Lại nói với Tiếu Nguyên, không có chuyện của cậu nữa.

Không thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, Tiếu Nguyên đại khái cảm thấy tự mình thẹn với tổ chức, dây dưa lại ở trong phòng không đi. Ngu Trọng Dạ cũng không để ý đến hắn. Hắn đem hai chân Hình Minh tách ra, lấy dịch bôi trơn thăm dò miệng huyệt đỏ sẫm, sau đó động thân mà vào.

Thân thể Hình Minh đã được Tiếu Nguyên phục vụ trở nên mềm nhũn, thoải mái tiếp nhận cự vật tiến vào, chỉ thở gấp một tiếng.

Ngu Trọng Dạ một tay bóp lấy cổ Hình Minh, một tay cầm mắt cá chân cậu, từ trên xuống dưới mà dùng sức thảo phạt. Đôi môi Hình Minh khẽ nhếch, đầu lưỡi hơi trượt ra khóe miệng, trước khi bị nghẹt thở đến ngất Ngu Trọng Dạ đã kéo vào trong lồng ngực, ôm cậu tàn nhẫn làm.

Khi Ngu Trọng Dạ làm chuyện với Hình Minh, bắp thịt trên cơ đùi căng cứng, lưng cũng nổi rõ bắp thịt cuồn cuộn, thân thể để lộ ra những đường nét cực kỳ cương nghị, ẩm ướt tràn trề. Cảnh tượng trước mắt không thể nghi ngờ là vô cùng khiêu gợi. Tiếu Nguyên cho là đài trưởng Ngu tối nay chuẩn bị chơi hai, cười khanh khách mà đến gần, muốn ôm hôn đối phương một cái.

Không nghĩ tới Ngu Trọng Dạ rất ghét bị người quấy rối, đem Tiếu Nguyên đẩy xuống giường.

Tiếu Nguyên nhất thời không rõ ý tứ của đài trưởng Ngu, đứng lên còn muốn bò đến giường, Ngu Trọng Dạ vẫn không liếc mắt nhìn hắn một cái, liền tăng thêm lực trên cánh tay đẩy hắn đi ra ngoài.

Cứ như vậy lặp lại nhiều lần, cuối cùng do bị đẩy quá mạnh, Tiếu Nguyên ngã nhào xuống đất một cái, nửa bên mặt úp xuống đất, đỏ ửng, rốt cục từ bỏ.

Hình Minh và Ngu Trọng Dạ đối mặt làm tình với nhau. Cậu níu lấy vai Ngu Trọng Dạ, vừa vặn có thể nhìn thấy đôi mắt của Tiếu Nguyên sau lưng Ngu Trọng Dạ. Một đôi mắt hội tụ đủ loại tâm tình, có oán hận, cũng có không hiểu, thậm chí còn có ước ao, có đồng tình. Hắn chắc nghĩ rằng đêm nay vai chính là của mình, nhưng sự thực lại một trời một vực với dự đoán, phải đóng vai khán giả.

Hình Minh đột nhiên cảm giác thấy Tiếu Nguyên thật đáng thương, nhưng cậu rất nhanh lại nghĩ lại, người này có mục tiêu rõ ràng, dám buông dám bỏ.

Chính mình so với Tiếu Nguyên còn đáng thương hơn.

Ngu Trọng Dạ cảm thấy người trong ngực mất tập trung, liền nắm cằm Hình Minh dùng sức bóp: “Nhìn nơi nào.”

Hình Minh không thể không thu hồi ánh mắt đang nhìn Tiếu Nguyên, cùng Ngu Trọng Dạ bốn mắt nhìn nhau. Ngu Trọng Dạ nhìn cậu vô cùng lạnh lùng, tính khí ra vào lại nóng bỏng như lửa. Có thể là trò vui của Tiếu Nguyên khởi động đúng chỗ, cũng có thể là được Ngu Trọng Dạ làm đến sung sướng, Hình Minh bỗng chốc sắp đạt đến cao trào. Ngu Trọng Dạ càng làm cậu mạnh bạo hơn, cậu cắn chặt hai răng, toàn thân đều sảng khoái đến co giật.

Hình Minh sung sướng, Ngu Trọng Dạ cũng sảng khoái, hắn nắm hai cánh mông cậu, dùng sức đâm xuyên, thở dốc.

Hình Minh bị Ngu Trọng Dạ làm gần như một đêm.

Lúc tỉnh lại, Tiếu Nguyên đã đi rồi, mà Ngu Trọng Dạ vẫn còn ở trong phòng, đang ngồi ở trên ghế sa lông đối diện với giường lớn cùng người ta trò chuyện.

Hình Minh không dám mở mắt, sợ phải nhìn thấy đôi mắt của Ngu Trọng Dạ. Tối hôm qua cậu ở trước mặt người ta ý loạn tình mê nghĩ lại thật xấu hổ, cố ý đem mặt vùi vào trong chăn, giả bộ còn chưa tỉnh ngủ.

“Đừng giả bộ ngủ nữa.” Cúp điện thoại, Ngu Trọng Dạ nói, “Mang em đi đến một nơi.”