Lúc này tại Liêu gia, mẹ con bà Liêu tưởng chừng như đã có được tất cả, nên hiện tại bây giờ không phải lo nghĩ gì hết, Liêu Tuệ Hân ngồi trên ghế sofa sơn móng tay rồi thổi nhẹ điệu bộ nhàn hạ, còn bà Liêu thì sau khi tống được Liêu Ngữ Tịch đi rồi thì tâm trạng cũng trở nên tốt hơn hẳn, căn nhà chỉ còn lại hai mẹ con nên muốn làm gì làm, bà hiện tại đang ngồi nhâm nhi chút trà và thưởng thức món bánh đắt tiền của nhà hàng năm sao, đây gọi là cuộc sống hưởng thụ.

“Con định lấy cậu Triệu thật sao? không sợ lời ra tiếng vào à?”

Liêu Tuệ Hân vừa ngắm nghía đôi bàn tay xinh đẹp của mình vừa đáp.

“Đâu có, thật ra thì con chỉ muốn có được mấy thứ của chị ta thôi, đến khi nào con chơi chán thì con bỏ, mẹ nghĩ con đi lấy kẻ như anh ta sao?”

“Nhưng mà! hai đứa qua lại thân thiết như vậy! đã xảy ra chuyện gì chưa?”

Bị hỏi vấn đề nhạy cảm như vậy, Liêu Tuệ Hân cũng có chút khó trả lời, nếu như trả lời là đã lên giường với anh ta nhiều lần nhất định mẹ của cô sẽ làm ầm ĩ lên, cô liền nói dối.

“Đương nhiên là chưa rồi, sao con có thể trao thân cho anh ta chứ.

“Nên vậy, để sau này còn kiếm được mối ngon hơn, tiện thể mẹ muốn tìm cho con những người có tiền có tiếng, nên là sẽ sớm cho con đi xem mắt luôn.

Liêu Tuệ Hân nghe vậy liền càu nhàu.

“Mẹ! con chưa muốn kết hôn, chuyện đó từ từ tính.

“Từ từ gì chứ? Con cũng 22 tuổi rồi.

“Mẹ không biết, có mối nào là phải đi xem mắt liền không nói nhiều.

Đột nhiên nghĩ đến tình hình của Liêu Ngữ Tịch, cô vội quay sang nói.

“Mà mẹ, không biết chị ta bây giờ sao rồi ha? Chắc ngày nào cũng bị đánh nhỉ, có khi mặt của chị ta bây giờ toàn là vết bầm tím cũng nên.

Bà Liêu nghe cô nói vậy mới nhớ, cũng may là nhờ có Liêu Ngữ Tịch thế thân nếu không thì không biết đứa con gái bé bỏng của bà một ngày bị đánh không biết bao nhiêu lần, quả nhiên việc chọn Liêu Ngữ Tịch là điều sáng suốt.

“Giờ nó có bị ra sao cũng kệ nó, tài sản và mọi thứ đều thuộc mẹ con mình rồi.

“Đúng vậy, tốt nhất là đừng bao giờ quay về căn nhà này nữa.

Tiếng cười giòn tan hả hê của hai mẹ con vang lên, phía bên ngoài một người đứng lấp ló từ nãy đến giờ đã theo dõi theo những lời nói của hai mẹ con họ, cầm trong tay tờ giấy bị xé nát tan, cô đã mất rất nhiều thời gian để moi nó từ trong thùng rác và cố gắng xếp nó lại thành một tờ giấy hoàn chỉnh, dù có hơi cũ kĩ vì đã năm năm qua rồi nhưng nét chữ vẫn còn nhìn rất rõ.

“Tiểu thư, họ đối xử với cô quá tàn nhẫn, họ sẽ không đắc ý được bao lâu đâu.

Tố Hảo là người làm của nhà họ Liêu, cô được ông Liêu nhận nuôi từ nhỏ và chăm sóc cô rất tốt xem cô như đứa con gái trong nhà vậy, và Liêu Ngữ Tịch cũng rất thương cô, họ chơi với nhau và thương nhau như chị em ruột vậy, ngày hay tin Liêu Ngữ Tịch đi tù thì cô như chết lặng không tin rằng cô ấy lại giết người cho rằng cô ấy bị oan nhưng cô chỉ là đứa người làm nhỏ nhoi không có chút tiếng nói trong nhà thì làm sao có thể giúp được cô ấy.

Sau đó lại hay tin của ông Liêu qua đời, cô không thể đến bệnh viện để gặp ông lần cuối được, mọi việc đều do mẹ con của Liêu Tuệ Hân sắp xếp, buổi tối hôm đó cô chỉ biết rúc trong căn bếp và khóc đến sưng cả mắt, khóc đến cổ họng đau đớn không thể nói nên lời, do ở nhà nên cô có nghe được chuyện bí mật của mẹ con Liêu Tuệ Hân, ôm lòng đợi ngày Liêu Ngữ Tịch ra tù để cùng cô xử lý hai kẻ tiện nhân đã lấy tài sản và cũng như là kẻ vô lương tâm đã đẩy cô vào con đường cùng đó.

Bà Liêu đột ngột quát lớn làm cho Tố Hảo giật mình.

“Con Tố Hảo đâu, vào dọn đống này cho bà nhanh lên!”

Tố Hảo liền mím chặt môi, hai mắt hiện rõ lửa hận cố gắng kiềm nén đi vào.

“Dạ thưa bà con dọn ngay.

Lúc cô dọn đột nhiên va phải cạnh bàn làm cho lọ nước sơn của Liêu Tuệ Hân rơi xuống chiếc váy của cô ta làm cho chiếc váy lấm lem những vệt nước sơn, cô ta liền phùng mang trợn má lên.

“Con nhỏ này, mày chán sống rồi hả, biết cái váy này bao nhiêu tiền không?”

Liêu Tuê Hân liền túm lấy cổ áo của Tố Hảo rồi đưa tay tát vào mặt của cô làm cô ngã lăn ra đất, Tố Hảo đưa tay ôm lấy mặt cúi đầu.

“Xin lỗi tiểu thư, tôi không cố ý.

“Con mẹ nó! Có mày trong nhà cũng nhiều lúc khiến tao phát bực, nhìn thấy mày cũng như nhìn thấy con Ngữ Tịch.

Bà Liêu lúc này cũng liếc mắt nhìn Tố Hảo rồi bước tới túm lấy tóc của cô giật ngược về phía sau.

“Nói cũng đúng, mẹ còn quên mất sự xuất hiện của nó nữa, do nó ở dưới bếp sau vườn lâu quá nên cũng quên để ý, mà sau này khi nào tao cần mới được đi lên nhà còn không thì cấm mày lãng vãng quanh đây nghe chưa?”

“Dạ thưa bà, con nghe rồi ạ.

Quăng Tố Hảo mạnh xuống đất, Liêu Tuệ Hân dường như vẫn còn tức chuyện chiếc váy của mình bị làm hỏng, cô ta cầm lọ nước sơn móng của mình đổ lên đâu của Tố Hảo, nước sơn bám lên tóc khiến cô khó chịu.

“Cho mày chừa cái thói hậu đậu, giờ thì cút đi!”

Tố Hảo liền đứng dậy vội chạy đi, nước mắt đầm đìa trên khuôn mặt nhỏ bé ấy, tiếng khóc nức nở nghẹn ngào đầy uất ức cùng với đôi mắt đầy thù hận.

“Đợi đó! tiểu thư sẽ quay lại, các người sẽ trả giá! ”.