Lúc này ở Liêu gia, tin tức Liêu Ngữ Tịch bị bắt cũng được truyền về đến nhà, nhưng lúc này ông Liêu cũng chính là ba của cô là người đứng về phía cô nhất trong căn nhà này thì lại đang nằm viện, hiện tại Liêu gia thuộc quyền quản lý bởi mẹ kế của cô là bà Liêu và đứa em gái cùng cha khác mẹ Liêu Tuệ Hân.

“Mẹ, chị ta đúng là gây họa lớn rồi.”

Liêu Mẫn Sâm từ bên ngoài đi vào vẻ mặt tức giận, cô ngồi xuống chiếc ghế sofa bắt chéo hai chân tỏ vẻ đỏng đảnh.

“Nó giết người thật sao? mà nó giết ai?”

“Nghe nói là giết ba của cô dâu mà chị ta chụp hình cho đó, mẹ à...!hay là để chị ta đi tù đi!”

Bà Liêu ngồi suy nghĩ trầm ngâm một lúc, trong đầu rất muốn tống cô đi khỏi căn nhà này, dù sao mỗi ngày chứng kiến cảnh cô đi ra đi vào trong nhà này thật không vừa mắt chút nào.

“Mẹ...mẹ suy nghĩ lâu vậy? mẹ đừng nói là định giúp chị ta đó nhé.”

Bà Liêu ôm lấy đứa con gái của mình vào lòng nhẹ nhàng cưng chiều nói.

“Con nghĩ mẹ tốt vậy sao, lần này để nó tự sinh tự diệt đi, dù sao nó có mặt trong nhà này cũng làm chướng mắt mẹ con mình.”

Liêu Tuệ Hân liền ôm lấy bà vui vẻ đáp.

“Đúng rồi, mà...!không biết chị ta đi bao năm ta? nếu được thì đi luôn càng tốt.”

Trong lúc hai người đang nói chuyện vui vẻ thì bóng dáng một người đàn ông từ bên ngoài chạy vào với vẻ mặt hớt hải, Liêu Tuệ Hân nhìn thấy người đàn ông đó liền đứng dậy sắc mặt trở nên tươi tỉnh hẳn.

“Anh Chí Nhan.”

“Bác Liêu, bác hay tin Ngữ Tịch chưa vậy?”

“Hay rồi, nhưng tôi có thể làm được gì đây? haizz con bé khờ khạo đó chỉ biết gây họa.”

Liêu Tuệ Hân lúc này đứng dậy đi tới kéo anh ngồi xuống ghế rồi rót trà cho anh, sau đó giả nhân giả nghĩa nói.

“Mẹ đừng nói vậy, chắc là có ẩn tình gì đó, nên chị ấy mới làm vậy thôi, anh Chí Nhan đừng quá đau lòng mà.”

Triệu Chí Nhan thở dài một hơi, sau đó bà Liêu nhận được sự ra hiệu của Liêu Tuệ Hân nên đành đứng dậy đi vào trong để lại sự riêng tư cho hai người, cô nâng ly trà lên đưa cho anh giọng an ủi.

“Anh uống trà đi, đừng lo lắng sẽ không sao đâu.”

“Cám ơn em.”

Lúc định đưa ly trà cho Triệu Chí Nhan thì Liêu Tuệ Hân liền buông lỏng tay làm cho ly trà rơi xuống chân của cô, Triệu Chí Nhan bắt đầu phát hoảng vội lấy khăn giấy lau cho cô sắc mặt lo lắng.

“Em không sao chứ, anh xin lỗi.”

Liêu Tuệ Hân nhăn nhó khẽ kêu lên âm thanh kiều diễm, nước trà cũng khá nóng nên chân của cô bắt đầu đỏ lên vì bỏng, Triệu Chí Nhan cảm thấy vô cùng có lỗi nhẹ nhàng nâng chân của cô lên xoa nhẹ, sự đụng chạm tiếp xúc của Triệu Chí Nhan làm cho Liêu Tuệ Hân cảm thấy rất phấn khích nhẹ nhàng đưa tay câu lấy cổ của anh.

“Tuệ Hân, để anh đi lấy thuốc bôi cho em.”

“Để em đi lấy cho.”

Cô gắng gượng người đứng dậy định đi thì chao đảo ngã vào lòng của Triệu Chí Nhan, anh liền vươn tay ra bế Liêu Tuệ Hân lên khẽ nói.

“Thuốc để ở đâu? Để anh đi lấy cho.”

“Ở trong phòng của em, anh...!để em đi lấy đi.”

“Vậy anh bế em đi, em chỉ chỗ nhé.”

Kế hoạch quá hoàn hảo để tiếp cận với anh, Triệu Chí Nhan mang Liêu Tuệ Hân lên phòng, anh đi theo chỉ dẫn của cô đi đến tủ lấy hộp thuốc mỡ đi đến bôi lên chân của cô, nhẹ nhàng nâng đôi chân ngọc ngà của cô lên rồi thổi nhẹ, Liêu Tuệ Hân ánh mắt trở nên đầy ẩn ý chăm chú dán lên người của anh, trong đầu thầm suy nghĩ tại sao một người đàn ông đẹp trai thành đạt như anh lại đồng ý quen Liêu Ngữ Tịch một người chẳng để tâm đến vẻ bề ngoài suốt ngày chỉ biết chụp ảnh, lại còn là một đứa ngu ngốc.

“A...!đau...”

Tiếng kêu kiều diễm của anh làm anh có chút phản ứng rụt tay lại, dường như cơ thể của anh cũng có chút phản ứng nhẹ, anh liền lùi về phía sau quay mặt đi, Liêu Tuệ Hân cố ý để tụt một bên vai áo cố ý quyến rũ anh.

“Anh...!Chí Nhan...!em đau quá.”

Anh không kiềm được lòng liền quay đầu lại đã nhìn thấy bộ dạng mê người của cô, anh cắn chặt răng lại rồi tiếp tục cúi xuống thoa thuốc cho cô, sau khi thoa xong thì anh cũng rụt tay lại, nhưng cô lại giữ lấy tay của anh rồi nói.

“Anh Chí Nhan, em...!thích anh.”

“Tuệ Hân, em nói gì vậy? anh...!là bạn trai của chị em đấy.”

“Em biết nhưng mà, từ lúc anh bước chân nhà này cùng chị Ngữ Tịch...!em đã...thích anh rồi.”

Liêu Tuệ Hân đột ngột bước tới ôm chặt lấy anh, Triệu Chí Nhan lúc này tim đập chân run anh không nghĩ là cô sẽ tỏ tình anh lúc dầu sôi lửa bỏng thế này, anh muốn đẩy cô ra nhưng cơ thể cứng đờ không thể đẩy cô ra được cứ để cô ôm lấy mình như vậy.

Không những thế cô còn nhào tới hôn khẽ lên môi của anh, Triệu Chí Nhan lúc này cũng không chịu được nữa mà đẩy cô ra, ánh mắt tránh né không dám nhìn cô.

“Xin lỗi Tuệ Hân, anh về đây.”

Nói rồi liền nhanh chóng rời khỏi phòng, Liêu Tuệ Hân ngồi trên giường aty nhẹ sờ lên môi rồi cười xấu xa, đôi bàn tay nhẹ xoa chỗ bị thương lúc nãy, chỉ là vết bỏng nhỏ thôi cũng đáng mà..