Chuyến du lịch 3 ngày hai đêm của ba người thành công mỹ mãn. Ngay cả Bách Du cũng thả lỏng không ít, khi chơi trò chơi cũng cười vui vẻ. Hiện tại trên đầu hai người đều đeo xước cài tóc có hai cái tai chuột Mickey, Trân Châu đeo một cái tai thỏ màu hồng, cười toe toét. Bé được Bách Du bế trên tay, một tay bé bám lấy áo cậu mình, tay kia bám lấy áo Lưu Triệt.

Lưu Triệt lấy cớ Trân Châu đang nắm áo mình mà đứng sát nhất có thể vào hai cậu cháu. Nhiếp ảnh gia đỏ mặt ho to gọi nhỏ bọn họ đứng sát lại, sau khi chụp hai kiểu ảnh lại chỉ huy Trân Châu cười tươi lên, bảo Lưu Triệt đặt tay lên vai Bách Du. Lưu Triệt cũng rất tự nhiên đặt tay lên vai Bách Du, sau đó mỉm cười. Trân Châu thì khỏi phải nói cười hở cả lợi, mắt cũng híp hết cả lại.

Khi bàn tay lớn của anh đặt lên vai Bách Du, cậu giật mình khẽ run một cái. Cảm nhận hơi ấm trên vai, cậu vui vẻ cũng nhẹ nhàng nở một nụ cười. Nhiếp ảnh gia hài lòng bấm chụp hình, sau đó muốn xin ảnh ba người làm ảnh mẫu quảng cáo cho mình. Lưu Triệt nhìn tấm biển dán đầy ảnh mà nhiệp ảnh gia chụp, sau đó hiểu là người này muốn xin ảnh của họ rồi dán lên đó.

Anh cười rồi đồng ý, nhiếp ảnh gia vui mừng không thôi thầm nghĩ tuy là gia đình có hai người bố nhưng rất hạnh phúc. Nhìn nụ cười của bọn họ người xem ảnh cũng muốn lập gia đình a. Được sự đồng ý của Lưu Triệt nhiếp ảnh gia nhanh chóng dán tấm ảnh còn nóng hổi lên tấm bảng của mình. Sau đó mới đưa ảnh đã rửa cho ba người, còn tính giá ưu đãi nữa, hoàn toàn không chặt chém.

Trân Châu nhận được tấm ảnh ba người đứng bên nhau, cười tít cả mắt. Bé cẩn thận vuốt tấm ảnh, sau đó lôi đồ trong balo của mình ra. Đem tấm ảnh như nâng báu vật cẩn thận bỏ nó vào trong balo. Những ngày qua bé rất vui, tuy cậu và chú đều là đàn ông trong việc chăm sóc bé cũng không tránh khỏi thiếu sót. Nhưng bé cảm nhận được sự quan tâm của hai người, bé cảm thấy như mình có hai người bố vậy. Ôm chặt cái balo cất giữ tấm ảnh, ước gì bé thật sự là con của họ thì tốt rồi.

Trân Châu mất cả bố lẫn mẹ khi còn rất bé, bé chỉ biết được họ qua những tấm ảnh. Bình thường ông bà ngoại đều không thích xem ảnh của bố mẹ bé nên bé cũng không được xem ảnh của họ nhiều. Kí ức của Trân Châu về bố mẹ của mình rất mơ hồ, mặc dù Bách Du luôn nói với Trân Châu : " bố mẹ cháu yêu cháu rất nhiều, cháu thấy cái tên của mình không? Đó là vì bố mẹ cháu cảm thấy Trân Châu của chúng ta quý giá như cháu báu vậy, nên mới đặt tên cháu như vậy"

Bởi vậy Trân Châu rất yêu cái tên của mình, bé cũng rất tin tưởng việc bố mẹ rất thương bé. Chỉ có điều do hai người họ mất quá sớm, Trân Châu vẫn là không cảm nhận tình thương của gia đình nhiều. Ông bà ngoại xưa nay luôn nghiêm khắc, tuy cũng rất thương Trân Châu nhưng cũng làm còn bé sợ hãi xa cách.

Sự nghiêm khắc của họ khiến Trân Châu rất quy củ, cũng rất ngoan ngoãn, còn nhỏ mà đã biết tự làm nhiều việc. Nhưng bé luôn cảm thấy không thoải mái khi ở nhà ông bà ngoại. Hơn nữa bác cả cũng không thích bé lắm nên bé mới thích tìm Bách Du như vậy. Những ngày qua ở cũng Lưu Triệt và Bách Du, Trân Châu đã thực sự cảm nhận được tình cảm gia đình. Bé cũng cảm thấy mình được thoải mái làm một đứa trẻ thật sự, cậu và chú cũng hay bế bé, kiệu bé lên cổ để bé được nhìn mọi thứ từ trên cao.

Trân Châu nhét mớ đồ trong balo vào tay Lưu Triệt và Bách Du, blao nhỏ để một mình tấm ảnh bên trong. Vui vẻ mỗi tay nắm lấy tay một người vừa đi vừa nhảy chân sáo, ngâm nga hát. Con bé đáng yêu dọc đường đi thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn. Lần đầu tiên Trân Châu thu hút mọi ánh nhìn trên đường đi, khiến mọi người không thể dứt mắt ra được mà nhìn hai người đàn ông xuất sắc đang dắt bé.

Trân Châu vui vẻ, hai cái tai thỏ trên đầu rung rung, từ góc nhìn của Bách Du và Lưu Triệt trông con né nhỏ xíu, đáng yêu cực kì. Hai người cũng không phản đối để con bé dắt mình đi khắp nơi, chơi cái này cái nọ. Còn thực sự mặt dày lên vòng quay ngựa gỗ ngồi với con bé. Cái mặt già đều bị bào đi mất, cũng may là Trân Châu vui vẻ, bọn họ bị mất mặt chút cũng không sao.

Hôm nay, Trân Châu là người vui vẻ nhất thế giới. Bé được đi du lịch, được chơi trò chơi, ăn kem và chụp ảnh gia đình. Mọi người đều nhìn bé, nhưng bé không sợ hãi, có bạn nhỏ hỏi bé: " tại sao bé lại đi với hai người đàn ông? Không phải là nên đi chơi với bố mẹ sao? Không lẽ cậu có hai người bố? "

Ánh mắt Trân Châu lấp lánh, : " Đúng vậy nha"

Sau đó không để ý tới cậu bé đang dùng ánh kì quái nhìn mình, nhắc cặp chân ngắn ngủn chạy về phía Lưu Triệt và Bách Du.