Lúc lão Chương lái xe đến hội trường thì trời đã sắp hừng đông.

Ông ấy không nhìn thấy Lục Ninh ở nơi đó, bèn đi loanh quanh hội trường hai vòng, khi đang nghĩ xem có nên lái xe đến khu nhà của Lục Ninh tìm người hay không thì lại trông thấy một con ma men đang ngồi xổm bên đường, bèn cảm thấy cảnh tượng này rất quen mắt.

Lão Chương nhớ tới trước đây cũng có một lần như thế này, Hạ tiên sinh còn tự mình đi qua nhặt người về.

Ông đi theo Hạ Đông Minh cũng đã lâu rồi, nhưng đó vẫn lần đầu tiên thấy Hạ tiên sinh đối với một người trông lại có vẻ để ý đến thế. Trên cõi đời này, có thể khiến cho vị đó để ở trong lòng, ngoại trừ hai người phụ nữ nhà họ Hạ ra thì ông chưa từng thấy ai.

Có một vài chuyện chỉ có người bên ngoài mới thấy được rõ ràng, bởi ngay cả chính Hạ tiên sinh cũng không phát hiện ra bản thân bao lâu nay đều không tìm đến những người khác.

Lão Chương xuống xe, ánh đèn sáng loá vừa mới tắt, Lục Ninh theo bản năng liền bỏ bàn tay vừa dùng để che mắt xuống.

“Cậu Lục, Hạ tiên sinh bảo tôi đến đón cậu về.”

Lục Nịnh uống say rồi, nhưng vẫn nghe thấy rõ ràng ba chữ Hạ tiên sinh này, cậu hệt như một chú rùa từ nơi mình đang ngồi xổm rụt lại một chút, lông mi hướng xuống phía dưới khẽ đóng lại còn hừ lạnh một tiếng.

“Không về.”

Mặt còn đau đây này.

Lão Chương không làm gì được cậu, lại không yên lòng để người ở đây bèn gọi điện thoại về cho ông chủ nhà mình, người ở đầu dây bên kia cũng hay lắm, nổi cơn lôi đình xong là tắt phụt điện thoại của ông luôn.

Tự dưng lão Chương lại lâm vào cảnh khó xử, nhưng cũng không thể nào để mặc Lục Ninh ở đây.

Mà người cậu lại giống như mọc rễ cắm xuống đất, sống chết gì cũng không chịu nhúc nhích.

Lão Chương và Lục Ninh giằng co nhau một hồi, cuối cùng vẫn phải lôi điện thoại ra gửi định vị cho Hạ Đông Minh.

Không lâu sau đó, bên vỉa hè phía đối diện có ánh đèn sáng lên, lão Chương híp mắt lại nhìn vừa nhận ra chiếc xe quen thuộc thì hàng lông mày đang nhíu chặt cũng được thả lỏng, trên khuôn mặt ông mang theo niềm vui sướng như vừa trút đi được gánh nặng.

Hạ tiên sinh đã tự đến rồi.

Hạ Đông Minh trời sinh cao lớn anh tuấn, lúc đi tới trước mặt Lục Ninh dường như đã chặn lại luôn cả một vầng sáng rực.

Lúc này mới vừa hừng đông, những ánh đèn neon hai bên lề đường vẫn đang toả sáng, đêm cuối thu thường dài hơn ban ngày, ánh đèn neon màu đỏ tựa như cầu vồng trong đêm đen chiếu sáng thành phố này.

Lục Ninh chỉ trông thấy một chiếc bóng đen trước mặt, vì thế bèn nhíu mày lại lườm anh, bất mãn nói: “Anh chắn hết của tôi rồi.”

Hạ Đông Minh ngửi thấy mùi rượu trên người cậu.

Anh đứng ở nơi ngược sáng, cho nên Lục Ninh không nhìn thấy rõ ràng lắm nhưng Hạ Đông Minh lại có thể nhìn thấy được khuôn mặt của cậu, càng nhìn thấy rõ hơn vết thương của Lục Ninh cùng một bên má đã sưng tấy lên.

Trời lạnh là thế sao lại mặc đồ mỏng manh như này, là đang muốn để mình bị ốm hay sao?

Lục Ninh không nhìn thấy Hạ Đông Minh trong bóng tối, nhưng nơi đáy mắt cậu lại chợt loé lên chút cảm xúc.

“Theo tôi về đi.”

Cậu lại dịch về phía sau một ít, đáp lại: “Không về.”

Hạ Đông Minh lạnh lùng cười một tiếng: “Không về đúng không? Ngày mai cậu lại muốn bản thân lên báo đấy à, một ngôi sao hơn nửa đêm lại ngồi xổm trên vỉa hè đi bộ, cậu định ngồi đào hố ở đây luôn chắc?” Nếu như nói Hạ tổng muốn gây sức ép cho ai, thì chỉ cần chớp mắt một cái là người kia đã không còn đất dung thân rồi.

Tuy Lục Ninh đã uống nhiều nhưng khi bị Hạ Đông Minh tức giận như vậy thì cũng biết là chẳng phải lời hay ho gì. Cậu chỉ híp mắt vào nhìn anh, rồi lại mỉm cười bảo: “Thì sao nào, ông đây cũng đâu có cởi trần cởi truồng chạy.”

Hạ Đông Minh tức cười, à được, đúng là say thành bạn của Nhị Mao và Đô Đô luôn rồi đó phỏng.

Còn muốn trần truồng chạy lung tung nữa?

Hạ Đông Minh xốc Lục Ninh dậy, cậu bị anh kéo tới kéo lui, mắt thấy còn tưởng sắp ngã xuống đất, anh bèn lườm Lục Ninh một cái rồi cõng cậu lên lưng sau đó là đi về phía chiếc xe, Lục Ninh chẳng hề nhẹ nhưng Hạ kim chủ cõng cậu như vậy cũng không thấy nặng, dù sao đây cũng là thành quả của việc rèn luyện quanh năm.

Chỉ là Lục Ninh không phối hợp chút nào, có điều cậu đã say nên cũng chẳng còn sức giãy dụa mà hoàn toàn vô lực, cuối cùng đang tưởng người này muốn từ bỏ thì cái đầu rối bời lại hướng đến cái tai của Hạ Đông Minh cắn mạnh một cái.

Hạ kim chủ bị đau, thiếu chút nữa đã làm Lục Ninh ngã xuống đất, nhưng lại nghe thấy tiếng cười ngốc nghếch của cậu, cả người như kiểu hít nhiều thuốc quá nên lên cơn ngáo vậy.

“Còn đánh ông nữa đi.”

“Mie nó cậu là chó đấy à?”

Hạ Đông Minh nghiến răng nghiến lợi ném Lục Nịnh vào ghế sau của xe.

Cậu bị ném vào trong xe, lúc đi vào còn bị đập đầu một cái vào cánh cửa, hiện tại đang ôm lấy đầu mình gào lên đau chết đi được. Ánh mắt Hạ Đông Minh lạnh lùng nhìn cậu, vẫn không nhịn nổi mắng một câu đáng đời.

Lão Chương ở bên cạnh nhìn thấy dấu răng còn hằn rõ trên tai anh, có vẻ như còn chảy máu nữa, trong lòng ông bèn ngẫm nghĩ xem có nên nhắc nhở Hạ Đông Minh phải tiêm phòng uốn ván gì đó không hoặc là vắc xin phòng bệnh dại gì đó cũng được.

Hạ Đông Minh lái xe, trong khi Lục Ninh ngồi ở đằng sau viền mắt đều đỏ lên, trên hai gò má cũng nổi lên một tầng ửng đỏ mỏng manh.

Một bên mặt vẫn còn sưng đấy.

Hạ Đông Minh quan sát cậu qua gương chiếu hậu, ngay cả bản thân cũng không nhận ra ánh mắt mình đã trở nên dịu dàng tới chừng nào.

Vì vậy lão Lưu hai tiếng trước mới bị Hạ tiên sinh bỏ bom xong, lúc này lại bị triệu lên núi từ trong giấc mộng, mà lần này trên núi có đến hai bệnh nhân, một trong số đó còn là con ma men.

Lão Lưu lén lút hỏi Lão Chương tình huống này là thế nào nhưng ông ấy chỉ xoè hai tay ra.

Vết thương bị Lục Ninh cắn kia khá nặng, lão Lưu vừa băng bó cho Hạ Đông Minh vừa lải nhải: “Hạ tiên sinh, không phải tôi có ý gì đâu nhưng sao đang yên đang lành lại bị chó cắn đến mức này…”

Khoé miệng Hạ kim chủ bèn giật một cái.

Lão Lưu lúc này mới nhìn ra được, kia rõ ràng là bị một tên nhóc ranh cắn rồi.

Tên nhóc ranh cắn người kia còn bị vứt ở trên ghế sofa vừa trở mình một cái.

“Chú khám luôn cho tên đó đi.”

Hạ Đông Minh hướng về phía Lục Ninh dẩu cái miệng lên nói.

Đợi đến khì lão Lưu đi khỏi thì cậu cũng bị băng bó thành một xác ướp.

Nửa bên mặt, một cánh tay và một bàn tay đều bị quấn mấy lớp, bởi vì nửa bên mặt có hơi sưng nên khuôn mặt vốn thon gọn nay lại phính phính như một em bé mập mạp, cái miệng chóp chép trái lại có hơi buồn cười nhưng cũng có điểm đáng yêu.

Hạ Đông Minh đưa tay qua chọt chọt vào những chỗ thịt lồi ra, khi nhìn thấy một lọn tóc của cậu rủ xuống bèn giúp Lục Ninh hất ngược ra sau. Kết quả là bị cậu đập cho một cái vào tay, nghiến răng ken két nói, “Không cho đụng vào ông.”

Khuôn mặt Hạ Đông Minh lập tức tối sầm lại.

Được lắm, lá gan càng ngày càng lớn đó nhỉ.