Lúc Lục Ninh đến núi Minh Cảnh vẫn mặc nguyên trên người cái áo dài tay như khi còn ở trong thành phố, nhưng rốt cuộc thì đây cũng là ở trên núi so với thành phố đương nhiên là thấp hơn vài độ hơn nữa gió còn rất lớn.

Nhị Mao đang nằm trong chuồng chó cắn cắn kéo kéo valy hành lý của cậu, cái nắp màu trắng đã bị bật lên quần áo bên trong cũng đã bị cắn nhìn không ra cái hình thù gì nữa đã thế còn rơi xuống đất dính đầy lông chó, lần này hay rồi không cần Hạ Đông Minh vứt thì Lục Ninh cũng tự vứt valy vào thùng rác luôn rồi.

Hạ Đông Minh mặc một thân bộ quần áo thể thao màu đen nắm dây dắt chó đi dạo trong tay, ở đầu dây còn lại chính là chú cho Đô Đô béo mập ngốc nghếch.

Hạ kim chủ nhìn vào chiếc valy được anh dùng để uy hiếp Lục Ninh, hiện tại đã bị chó gặm cực bi thảm, mới đằng hắng một tiếng rồi bình tĩnh lên tiếng, “Cậu không còn quần áo để mặc nữa rồi.”

Thế là Lục Ninh đành phải mặc đồ của Hạ Đông Minh.

Quần áo của người này đều rất có gu thưởng thức, chỉ là màu sắc hơi đơn điệu một chút nghiêng về hai màu trắng đen cơ bản là nhiều.

Đồ của anh rộng hơn so với kích thước của Lục Ninh, áo sơ mi dài trùm đến tận bắp đùi, đôi chân dài thon trắng thoắt ẩn thoắt hiện trước mặt Hạ kim chủ khiến anh cảm thấy miệng mình có hơi khô.

Khuôn mặt của Lục Ninh khẽ ửng đỏ, trông thấy ánh mắt người kia rõ ràng lại hiện lên chút hạ lưu vậy là cậu vội vàng mặc quần vào.

Nhưng Hạ Đông Minh lại tranh thủ lúc cậu còn chưa mặc quần xong đã ôm lấy người đặt xuống giường, bàn tay điêu luyện lên xuống, anh nhấm nháp cần cổ trắng nõn kia còn để lại trên đó vài dấu vết đầy mập mờ.

“Vậy一一 Việc của Trần Vận đến cùng là đã có chuyện gì xảy ra ạ?” Lục Ninh nhẹ nhàng đẩy Hạ Đông Minh ra một chút.

“Tôi không chịu gặp Lý Bích Sinh一一 có thể anh ta cảm thấy Trần Vận đã đắc tội với tôi nên mới vội vã rũ sạch quan hệ như vậy.”

Người phụ nữ Trần Vận này, đáng phải chịu chút dạy dỗ như thế, Hạ Đông Minh nghĩ tới mấy hôm trước khuôn mặt Lục Ninh chỗ đỏ chỗ trắng, ánh mắt của anh cũng dần trở nên nguy hiểm.

Lục Ninh mông lung trong lòng cậu có điều nghĩ ngợi, nếu như sau này người như Hạ tiên sinh không cần cậu nữa thì sẽ thế nào đây?

Giống như Trần Vận, mất đi tất cả ư.

Lý Bích Sinh đối với Trần Vận quá độc ác.

Vậy Hạ tiên sinh thì sao? Sẽ đối với cậu như thế nào?

Ý nghĩ này chợt xuất hiện trong đáy lòng Lục Ninh bỗng dâng lên một sự thương hại vô tận đối với Trần Vận, cậu giống như thấy cô ta cũng tựa như mình.

Cậu như nhìn thấy được một bản thân khác phản chiếu qua tấm gương.

Hạ Đông Minh bị đôi mắt long lanh kia chăm chú nhìn vào, trong lúc nhất thời cũng ngẩn người theo, cuối cùng anh nhổm dậy từ trên người Lục Ninh rồi vỗ vỗ vào khuôn mặt của cậu, hỏi: “Nghĩ gì đấy?”

Lục Ninh khẽ mỉm cười, cậu trời sinh thanh tú nằm dưới Hạ Đông Minh lại nở ra nụ cười nhẹ nhàng như thế, lông mi rơi vào trong đáy mắt loang lổ những vệt bóng tối, hai má ửng đỏ, bờ môi hồng hào, trong thoáng chốc dưới ánh đèn vụn nhỏ hắt xuống hệt như một con tiểu yêu tinh quái chạy ra khỏi bức tranh.

Hạ Đông Minh cắn một cái vào bờ môi của cậu, loáng thoáng mắng một câu yêu tinh.

Cậu cũng vươn tay ra ôm lấy cổ của Hạ Đông Minh, hơi thở của hai người quấn quýt cùng một chỗ.

“Tôi đang nghĩ đến Hạ tiên sinh.”

Nghĩ đến Hạ tiên sinh, lúc nào sẽ vứt bỏ tôi.

Hạ Đông Minh không biết cậu nghĩ gì, nhưng lại nhẹ nhàng nhéo vào eo của Lục Ninh một cái, đây cũng là nơi mà anh thích nhất. Eo của Lục Ninh rất nhỏ, so với những chàng trai như cậu đúng là còn nhỏ hơn một chút hơn nữa còn rất mềm, nhẹ nhàng chạm thử vào eo của cậu một cái toàn thân cứ mềm mại tựa như làn nước, ngay cả đôi mắt cũng như là hơi nước sóng sánh ngập tràn.

Hạ Đông Minh cứ dùng tư thế khống chế tuyệt đối như vậy, khóe miệng khẽ giương lên.

“Nếu như phát hiện ra cậu ở bên ngoài còn giấu diếm một người đàn ông nào khác, tôi sẽ đánh gãy chân chó của cậu rồi cho cậu vào ở chung với Đô Đô và Nhị Mao đấy nhé!”

Lục Ninh vùi vào trong lòng anh, dùi dụi, giống như phải cảm nhận được nhiệt độ của người này mới có thể xác định người ở bên cạnh mình không giống như động vật máu lạnh.

Hai người họ quần nhau cả đêm, đến rạng sáng mới yên tĩnh lại, cổ họng của Lục Ninh đã khàn đặc, tóc mái dính bết vào trán mềm oặt cả người không còn chút sức lực nào, đôi mắt cũng ướt nhẹp toàn thân đều là dấu vết chi chít, ngay cả chuyện đi vào phòng tắm cũng là được Hạ Đông Minh ôm vào.

Đến khi cậu mơ mơ màng màng tỉnh lại thì trời đã sáng tỏ rồi.

Vị trí bên cạnh hoàn toàn lạnh lẽo.

Lục Ninh đỏ mặt dùng chăn che đầu mình lại.

Cậu mới vừa mặc vào người áo choàng tắm của Hạ Đông Minh thì đã nghe thấy có tiếng gõ cửa phòng ngủ, cậu nghi hoặc mở ra lại trông thấy lão Chương đứng ở bên ngoài, trong tay còn xách theo mười mấy túi đồ trông rất khoa trương, ông mỉm cười bảo, “Tiên sinh nói đây là quà đền bù cho cậu thay cho hai con giặc ở sân sau kia.”

Lão Chương sáng nay đã bị Hạ Đông Minh gọi điện đến sai đi sắm sửa một lượt.

Trước khi cúp máy như nhớ ra gì đó còn dặn dò thêm, “Chú nhớ thêm chống lạnh vào đó.”

Lão Chương biết Hạ Đông Minh rất rõ.

Anh là người vô cùng bận rộn, gần đây ở Bắc Kinh có vài hạng mục lớn đang muốn khởi động, mỗi ngày đều phải ký qua những giấy tờ đáng giá cả tỷ bạc ký nhiều đến nỗi tay cũng muốn chuột rút, người từ sáng đến tối muốn gặp mặt có khi phải xếp hàng đến tận cổng Ngọ Môn.

Thế mà còn có thời gian nhớ đến hai bộ quần áo của cậu minh tinh này bị chó cắn mất, kích thước to nhỏ thế nào cũng rõ như lòng bàn tay, điều này quả thực là khó mà có được.

Nói là quà bồi thường gì đó, ngược lại thấy có mùi thương xót thì đúng hơn.

Lục Ninh đợi lão Chương đi rồi mới nhìn xuống đống quần áo được đóng gói tinh xảo đẹp đẽ dưới đất.

Không cần nhìn cũng biết Hạ tiên sinh nhất định đã bảo lão Chương mỗi mẫu đều chọn một bộ rồi.

Nhãn hiệu thì toàn là kiểu không thông dụng lắm, nhưng giá cả lại hoàn toàn ngược lại với danh tiếng.

Nếu như không phải Lục Ninh làm nghề này, chỉ sợ cũng chưa từng được nghe nói đến bao giờ.

Cậu kinh ngạc nhìn vào chính mình trong gương sau khi thay đồ xong, bàn tay cậu chạm vào bộ đồ.

Cực kỳ vừa vặn.

Giống hệt như có người nâng Lục Ninh trong lòng bàn tay, đo từng tấc từng tấc trên cơ thể cậu vậy.

Thậm chí màu sắc cũng là màu ghi mà cậu thích nhất.

Mỗi bộ quần áo đều cực kỳ chu đáo được thiết kế thêm lớp lót chống lạnh.

Hạ tiên sinh, anh cứ như thế này thì bảo tôi làm sao có thể rời khỏi anh được?

Lục Ninh vẫn luôn biết rằng, Hạ tiên sinh là một người tình rất tốt.

Nhưng ngược lại, người tình tốt cũng có mặt xấu xa.