Lục Ninh bị người đàn ông kia đè xuống ghế sopha, bày ra tư thế giống như bị bẻ gãy.

Bàn tay của người kia rơi vào bên hông của cậu, rồi dần dà lại trượt xuống kéo tuột chiếc quần của Lục Ninh, ngay cả bầu không khí cũng giống như bị phủ kín bởi một tầng sắc thái mập mờ. Ánh đèn nhạt màu chiếu trên làn da trắng nõn của Lục Ninh, Hạ Đông Minh cắn người cũng có hơi mạnh, mỗi lần đều để lại trên da thịt trắng ngần ấy chút dấu vết, Lục Ninh bị đau bèn khẽ đẩy người trên thân mình một cái, nhưng cái cổ của cậu lại bị giữ lấy rồi còn bị gặm nhấm một hồi.

Lục Ninh cảm thấy bản thân như bị cuốn vào trận gió bão, phải dùng hết sức lực toàn thân mới có thể chống đỡ, nhưng rõ ràng là Hạ tiên sinh so với lần đầu tiên đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Cậu khó thể chịu đựng nổi bèn khẽ động thân thể một cái nhưng lại càng bị ép chặt hơn.

Hạ Đông Minh nở nụ cười đầy ý xấu, sau đó lại hôn phớt một cái lên khuôn mặt của Lục Ninh, vào đôi môi của cậu, tựa như vỗ về thế nhưng khi xuyên xỏ qua thân thể lại không một chút nể mặt.

Giấu đằng sau những dịu dàng ấy chính là thạch tín (1).

(1)= Thạch tín (Hay còn gọi là Asen, theo Wiki) là một nguyên tố hóa học có ký hiệu là As và có số nguyên tử là 33. Thạch tín là chất á kim, có màu xám bạc hay trắng như thiếc, có tính giòn. Thạch tín có tỷ trọng 5,73 nóng chảy ở 817°C (36atm), thăng hoa ở 715°C. Ở trạng thái nguyên chất, thạch tín không độc. Thạch tín vô cơ thường ở dạng hóa trị III hoặc V. Dù ở dạng nguyên chất, asen lành tính, nhưng khi tồn tại ở dạng hợp chất, thạch tín cực kỳ độc.

Lục Ninh mờ mịt nhìn lên trần nhà, hai tay ôm chặt lấy vai Hạ Đông Minh, để mặc người đàn ông này tùy ý xâm chiếm. Ở trên giường Hạ Đông Minh cũng không có quá nhiều chiêu trò, nhưng mỗi lần đều dằn vặt cậu đến nỗi không xuống nổi giường, sang đến ngày hôm sau cổ họng đã khàn cả đi, ngay cả cánh tay cũng không nhấc lên được.

Khi Hạ Đông Minh rời giường, Lục Ninh vẫn còn đang ngủ, cậu mơ màng cảm thấy có người dùng ngón tay giống như mang theo một tầng kén mỏng manh khẽ vuốt ve cánh môi của mình, còn ấn nhẹ xuống một cái. Lục Ninh trở mình thì lại nghe thấy bên tai truyền đến một tiếng cười rất nhỏ.

Đợi đến khi nghe thấy âm thanh đóng cửa, hàng lông mi của Lục Ninh mới khẽ giật giật, cậu vừa mở mắt ra trên gương mặt đã hiện lên một tầng ửng đỏ. Tay của người kia đụng vào trên môi cậu, dường như còn lưu lại chút xúc cảm ấm áp. Trái tim bị người đó dẫn dắt lại khẽ đập thình thịch一一 mất một lúc lâu sau cũng vẫn chưa thể bình tĩnh lại được.

Mãi đến tận khi cậu liếc thấy tin nhắn An Đông gửi đến mới nhớ ra, hôm nay bản thân vẫn là người có phim phải quay.

Đợi đến khi Lục Ninh đến được trường quay, đã trông thấy gương mặt của đạo diễn Vương Lôi cau có, hỏi “Sao bây giờ mới đến?”

Lục Ninh thấp thỏm đáp lại, “Tôi có chút việc.”

Vương Lôi liếc nhìn Lục Ninh một cái bèn phát hiện ra dấu hôn trên cổ cậu, lông mày ông ta khẽ nhíu lại khuôn mặt cũng hơi nhăn nhó một chút nhưng đến cùng vẫn kiềm chế được bản thân, nói: “Hôm nay quay cảnh của cậu, quay cho tốt vào.”

Lục Ninh gật đầu.

Thế nhưng khi cậu đi đến trước máy quay, Vương Lôi lại thở dài một hơi.

Thật ra bộ phim《Trâm Hoa》 này vẫn dựa theo phong cách làm phim đã thành lệ của Vương Lôi, câu chuyện nhỏ được đặt trong bối cảnh lớn, nữ chính là một người làm trâm hoa trong khi nam chính là một vị sĩ quan, hai người trẻ tuổi này cùng sinh sống trong tầng hầm của một tòa nhà, cùng nhau gặp gỡ giữa thời chiến loạn để rồi yêu thương lẫn nhau, một đường lưu vong này bọn họ nhìn thấy khắp nơi ven đường đều là những người chết đói, xương khô xếp chồng thành núi.

Tình yêu của hai người họ không chết trong thời kỳ rối ren, nhưng lại chết đi sau khi cuộc chiến loạn kia được dẹp yên, trong quốc gia nhiều lần thay đổi bộ máy chính quyền, nội bộ tranh đấu lẫn nhau, trong thời khắc đứng giữa sự sống và cái chết, nữ chính đã rút xuống cây trâm mà mình làm tặng Cố Sinh để rồi tự sát trước thi thể của người mình yêu, đến cuối cùng mới được trở thành vợ chồng cả đời.

Vai Tam thiếu mà Lục Ninh đóng là một nhân vật điển hình, cậu ta từ nhỏ được sinh ra trong một gia đình giàu có nhưng lại mất mẹ, thế giới tinh thần vốn là hư không, cậu ta đã đưa phần trống rỗng này của bản thân gửi gắm cho tửu sắc, để rồi thậm chí còn đắm chìm vào thuốc phiện.

Đến cuối cùng, chính người này đã bán đứng Cố Sinh, đẩy người kia đến bị kịch đường cùng. Nhưng trong câu chuyện này kẻ thê thảm nhất cũng chính là cậu ta, từ một thiếu gia giàu có trở thành một kẻ phải lăn lộn trong xã hội, những người ngày xưa bị cậu ta giẫm đạp dưới chân lúc này cũng đều ngồi lên đầu lên cổ Tam thiếu, sự thật cậu ta tố giác chính là chuyện Cố Sinh đã từng được đi học.

Nhân vật Tam thiếu này có rất nhiều không gian để phát triển, cậu ta đại diện cho những kẻ đang mất thăng bằng của giai cấp xã hội cũ trong giai đoạn sắp sửa sụp đổ, mà trong bộ phim này hết thảy cảm xúc tình tiết của nhân vật lại chỉ được thể hiện trong mười phút ngắn ngủi.

Lục Ninh đọc thoại không có vấn đề gì, nhưng những diễn xuất thực tế của cậu so với yêu cầu, rõ ràng là còn thua xa một đoạn dài.

Cuối cùng ngay cả Trần Vận đứng bên cạnh đang chờ quay bù cũng không kiềm được mà nói vào, “Lung ta lung tung cái gì thế này, không có bản lĩnh thì đừng cản trở ai, liên lụy người khác phải chịu tội với cậu.”

Vẻ mặt Lục Ninh nhất thời trở nên lúng túng.

Thật ra chuyện diễn xuất của Lục Ninh kém cỏi đến mức nào thì trong cái giới này ai mà chả từng nghe nói đến, bình thường chẳng quen biết gì cũng đã nói ra nói vào vài câu lúc ở riêng với nhau, mỉa mai nói xấu cười nhạo cậu một phen, lúc này khi đã vào đoàn phim thấy được người thật miệng lưỡi lại nhẹ nhàng đi không ít, phần lớn các biên kịch tại trường quay đều là phụ nữ đều bị giá trị nhan sắc này mê hoặc, người đã từng gặp Lục Ninh đều nói cậu so với bản thân trước ống kính còn đẹp hơn nhiều.

Nhưng Trần Vận lại là người không hiểu được đạo lý nhiều khi cũng phải buông tha cho người khác, bởi vì cô ta là người dù chẳng có ai hướng dẫn cùng có thể hoàn thành xong một cảnh, bây giờ lại còn tự cho mình là phu nhân nhà họ Lý dù có rất nhiều người suy đoán về vị kim chủ đứng sau lưng chống đỡ cho Lục Ninh, thế nhưng cô ta lại cảm thấy có ghê gớm cỡ nào cũng sẽ không đấu lại được Lý Bích Sinh.

“Lục Ninh, cậu đừng có để cho mấy tháng nữa khi bộ phim này ra rạp rồi, lại bị lên bài trang nhất liên lụy đến phim của đạo diễn Vương đó nhé.

Những lời cô ta nói rất nặng nề nhưng Lục Ninh lại cảm thấy con người này nói rất đúng, nếu như người bị nói không phải là bản thân cậu, có thể chính cậu cũng sẽ mắng người cùng với Trần Vận.

Cậu quay sang nhìn về phía Vương Lôi, ông ấy đang cau mày lại hút thuốc sau đó mới nói rằng: “Cảnh này chưa qua, Lục Ninh đợi lát nữa quay lại, quay phần của mọi người hôm nay trước đã.”

Bản thân Lục Ninh lại thở phào, thật ra cậu không hề để tâm đến lúc nào mới có thể nghỉ ngơi, điều cậu khó chịu là đến cuối cùng lại liên lụy tới mọi người.

Bởi vì đột xuất thay đổi trình tự quay phim cho nên cảnh của Lục Ninh phải đến sau nửa đêm mới quay xong.