"Chà? Vậy nếu như ta nói hắn chung tình với ngươi, điều này cũng không liên quan chút nào sao?"

-- Khi Huyền Việt nghe được những lời này, trong đầu trở nên trống rỗng.

Hắn là ai? Hắn là Triệu Hàm, cũng là Tiêu Minh, rõ ràng bề ngoài, hơi thở của hắn đã thay đổi, nhưng khi bước vào Thiên Huyền phái, Huyền Việt đã nhận ra hắn -- bởi vì cặp mắt kia , từ đầu đến cuối đều không đổi .

Huyền Việt nhìn Tiêu Minh cùng Tô Du Tranh đi với nhau, nhìn hắn bị Tô Du Tranh nắm bả vai, tư thế thân mật chuyện trò vui vẻ, thiếu chút nữa liền không kiểm soát được kiếm ý quanh thân.

Y thông báo mình đã đoạn tuyệt với Tiêu Minh, mất không biết bao nhiêu tâm lực mới dời được tầm mắt khỏi đối phương, thế nhưng lại vẫn không tự chủ được nghe ngóng tên của hắn từ đám người xung quanh, rồi không cách nào quên đi.

Kể từ sau khi xuất quan, Huyền Việt đã cố gắng quên đi Tiêu Minh, thế nhưng người xung quanh cứ liên tục nhắc lại, khiến y làm cách nào cũng không thể quên nổi.

Cho dù chưởng môn đã chiêu cáo thiên hạ, Tiêu Minh cũng không xuất hiện ở đại điển Hóa Thần của y, điều này Huyền Việt sớm có dự liệu, nhưng không thể không thừa nhận, y quả thật rất thất vọng. Dù sao cũng là người mình từng thích, dù cho đối phương hoàn toàn vô tình với y, Huyền Việt cũng không muốn đối phương hoàn toàn biến mất trong cuộc đời mình, chỉ tiếc Tiêu Minh lại không muốn vậy. Hắn chặt đứt hết thảy, biệt tăm biệt tích, khiến mọi người ở Lạc Thủy Tông tìm kiếm thế nào cũng hoàn toàn không thấy tung tích .

Vì vậy, Huyền Việt ở trên đại điện nói câu " không còn liên quan ", không chỉ nói với chính mình,chặt đứt đường lui của bản thân, cũng nói cho Tiêu Minh , nói cho hắn biết không cần lo sợ nữa, thậm chí còn thay hình đổi dạng lấy thân phận người khác ẩn ẩn núp núp.

Huyền Việt nhớ rõ ràng lời nói cuối cùng của Tiêu Minh trước khi rời đi, nhớ hắn chán ghét mang theo mặt nạ tiếp xúc với người khác, chán ghét người khác thích con người giả tạo của hắn--cứ như vậy, nếu hắn có thể sống bằng tướng mạo chân chính và tính tình thực sự, có thể thoải mái hơn nhiều hay không?

Chỉ tiếc Huyền Việt xưa nay kiệm lời, mà Tiêu Minh lần này cũng không hiểu được ý tứ của y, vì vậy, bây giờ Huyền Việt vẫn thấy được một mặt giả dối của Tiêu Minh, mang theo mặt nạ người tốt ứng đối với mọi người .

Trong nháy mắt nhìn thấy Tiêu Minh, Huyền Việt không biết cảm xúc phức tạp trong lòng mình rốt cuộc là gì, nhưng không thể nghi ngờ, y thật sự có một tia vui sướng không thể chối bỏ, vui sướng vì đối phương bình an vô sự, cảnh giới vững chắc. Mà nhiệm vụ chưởng môn giao phó lần này, cũng không đến nỗi chán lắm.

Nếu được, y hy vọng có thể cùng Tiêu Minh bình tâm tĩnh khí nói chuyện một chút, nói cho hắn biết bọn họ đã kết thúc, hắn không cần sử dụng thân phận khác trốn tránh y nữa. Thế nhưng , khi y thấy tư thế thân mật của Tiêu Minh và Tô Du Tranh, lại không thể khắc chế tức giận, không cách nào bình tĩnh đối mặt với hắn.

Tình cảm không phải nói buông là có thể buông, khi Tiêu Minh không ở bên cạnh, lực kiềm chế cường đại của Huyền Việt có thể cưỡng bách y không nghĩ về hắn, nhưng khi Tiêu Minh xuất hiện, Huyền Việt lại đột nhiên nhận ra, y và hai chữ "buông tay" còn cách một khoảng dài lắm.

Tiêu Minh chuyện trò vui vẻ với người khác, y tức giận. Tiêu Minh giả vờ không quen biết y, y chua xót. Nhìn Tiêu Minh trò chuyện với người khác thật vui, chỉ có y là bỏ mặc không để ý tới, thậm chí không thèm cho y một ánh mắt, lòng Huyền Việt cứ lạnh dần, giá lạnh cô đơn khiến y một chữ cũng không nói nên lời.

Tiêu Minh bây giờ cảnh giới ổn định, có lẽ đã sáng tỏ vấn đề linh lực của hắn tan biến có ẩn tình khác, vậy thái độ đối với y có thể có biến chuyển không? Ít nhất... thì cũng đừng trốn tránh như vậy nữa.

Huyền Việt hy vọng Tiêu Minh có thể chủ động tới tìm y, dù chỉ là một câu giải thích hiểu lầm lúc trước thôi, nhưng mãi cho đến khi rời đi, y cũng không nhận được.

-- Đành vậy,Tiêu Minh đã hy vọng bọn họ hoàn toàn đoạn tuyệt, giống như người dưng nước lã, nếu y thành toàn cho hắn, nếu như thế, chắc y cũng có thể chân chính quên Tiêu Minh đi?

Ôm ý nghĩ như vậy , Huyền Việt quay đầu lại, cũng coi như là lời cáo biệt cuối cùng với đoạn này tình cảm này. Thế nhưng Tô Du Tranh lại xuất hiện , quanh co một hồi, nâng cõi lòng đang chìm vào u cốc của Huyền Việt rời khỏi đó.

Khi Tô Du Tranh nói câu kia, Huyền Việt đã hoài nghi rằng mình vì quá mức chấp niệm mà sinh ra ảo giác. Nhưng dù vậy, thân thể của y vẫn không thể khống chế ngừng lại, buồng tim đập điên cuồng, rồi lại không dám đi chứng thực.

Không dám? Hay là không muốn? Huyền Việt thóa mạ bản thân si tình dây dưa không ngớt, rõ ràng đã quyết định, lại vẫn động tâm khi thấy Tiêu Minh -- nhưng Tiêu Minh, lại lạnh lùng vô tình đến nỗi nhìn y một cái thôi cũng không muốn.

Ngươi vô tình ta từ bỏ, lòng kiêu ngạo của Huyền Việt khiến y liên tục bỏ mặc lời hỏi thăm của Tô Du Tranh, nhưng khi đối phương nói ra từ "thích " kia, trái tim của y lại vì hạnh phúc tuôn trào mà gần như ngừng đập.

Hồi lâu sau, Huyền Việt mới tìm được thanh âm của mình, y nhìn Tô Du Tranh chăm chú, nghe thấy giọng mình mang theo chút bối rối : "Ngươi... sao có thể nói ra những lời này? "

Tô Du Tranh bị ánh mắt lợi hại của Huyền Việt chằm chằm nhìn, cảm thấy có chút tê đầu, gã theo bản năng lui về sau một bước, khẽ nhếch miệng : "Đương nhiên là ta nhìn thấy, dù hắn liều mạng phủ nhận, nhưng ta là ai chứ? Ta trời sinh trực giác bén nhạy, hồng nhan tri kỷ càng đếm không xuể, một người rốt cuộc là thật sự vô tình hay có tình mà không chịu thừa nhận , ta rất rõ ràng -- giống như ngươi, cũng giống như Triệu Hàm."

Theo lời Tô Du Tranh , ánh mắt Huyền Việt từ từ sáng lên. Cùng là thiên tài như Tô Du Tranh, y từ nhỏ đã bị người khác so sánh với Tô Du Tranh mà lớn lên, đương nhiên hiểu rõ trực giác của Tô Du Tranh bén nhạy như thế nào -- có thể nói , y tình nguyện tin tưởng lời nói của đối phương, trước khi có phán đoán của lý trí, cán cân tình cảm đã sớm không chịu khống chế nghiêng về bên "tin tưởng".

"Hắn... hỏi ngươi về chuyện của ta? " Huyền Việt chậm rãi mở miệng, âm sắc luôn luôn bình thản lạnh lùng giờ xen lẫn mấy phần khẩn trương.

"Tất nhiên, hắn hỏi qua, còn hỏi không ít. " Càng ngày càng cảm thấy hấp dẫn, do muốn tác hợp hai người này càng sớm càng tốt, Tô Du Tranh tự nhiên không thể thiếu việc khoa trương mấy phần, "Vô luận là giọng nói, lời nói hay thần thái, ta đều có thể nhìn ra được hắn tương đối để ý ngươi, thời điểm ta nói về ngươi bởi vì đạo lữ rời đi mà mất mác, hắn tương đối buồn, thậm chí chắc chắn Tiêu Minh phải xin lỗi ngươi. Bất quá, hẳn là do e ngại vì tu vi giữa hai người chênh lệch quá lớn, hắn một mực phủ nhận tình ý dành cho ngươi, chẳng qua cái này chạy không khỏi ánh mắt tinh đời của ta, trên cơ bản, hắn cũng giống như ngươi vậy -- khẩu thị tâm phi! Rõ ràng rất để ý, lo lắng này nọ, nhưng hết lần này tới lần khác lại không chịu thừa nhận, khiến người ta hận không thể gõ mấy cái vào đầu cho tỉnh! "

Tô Du Tranh nói chậm rãi, hận không thể biến Triệu Hàm thành một hình tượng khốn khổ vì tình, vì tình mà khổ rồi lại kiêu ngạo tự tôn, ngay sau đó, gã trợn to hai mắt nhìn khóe miệng Huyền Việt hơi nhếch một giây, lập tức quên sạch chuyện định nói kế tiếp.

Giơ tay lên dụi dụi con mắt, khi Tô Du Tranh nhìn lại khóe miệng của Huyền Việt lần nữa, nét cười kia đã không còn bóng dáng, chẳng qua khí tức vui mừng lượn quanh thân đối phương đã tuyên bố đây chắc chắn không phải ảo giác của Tô Du Tranh.

... Thoạt nhìn, dường như đoạn tình cảm này Huyền Việt còn chìm đắm vào sâu hơn cái kia? Tô Du Tranh có chút kinh ngạc trừng mắt nhìn, càng xác nhận suy đoán của bản thân -- tình cảm giữa Huyền Việt với Tiêu Minh thay đổi đích xác là vì Huyền Việt yêu người khác, hơn nữa đối tượng được yêu lại hoàn toàn không biết, vẫn khốn khổ tự nhận mình là thầm mến?

Cũng không lạ khi Tiêu Minh tức giận đến nỗi phất tay áo ra đi, ngay cả đại điển Hóa Thần của Huyền Việt cũng không thèm tham gia, nếu như gã đứng ở góc độ của Tiêu Minh, cũng không thể bình tĩnh tiếp nhận -- mà hắn cũng không tương truyền việc này ra ngoài, khiến thiên hạ đều biết chuyện của y. Tô Du Tranh thầm thông cảm với Tiêu Minh, vì mình đã từng nghĩ sai về hắn.

Chẳng qua là... Nói như vậy, thái độ của Huyền Việt lại có chút không đúng, nếu đã chia tay tình cũ, vì sao y lại làm một bộ dáng tổn thương mà không đưa tình mới đến bên người? Bởi vì lo lắng người khác sẽ lên án? Nhưng Huyền Việt cũng không giống người như vậy mà? Hay là vì bảo vệ tình mới nên diễn trò? Nhưng Huyền Việt cũng không có mưu mô thủ đoạn như vậy...

Trái lo phải nghĩ không phải cách hay, Tô Du Tranh ỷ vào việc mình mới giúp Huyền Việt một lần , dứt khoát hỏi :

"Lại nói tiếp, ta nghĩ không ra, người có chuyện tình cảm vang danh thiên hạ, lại là người có mới nới cũ...."

Huyền Việt : ". . . ? ? ? ?"

Hai mắt Tô Du Tranh tràn đầy tò mò : "Rốt cuộc là ngươi thích Tiêu Minh, hay là thích Triệu Hàm hơn? Bộ dáng tịch mịch lúc trước của ngươi, rốt cuộc là vì Tiêu Minh, hay là vì Triệu Hàm?"

Huyền Việt : "..."

Im lặng hồi lâu, Huyền Việt mở miệng chuyển đề tài : " Ngươi... lần đầu gặp gỡ Triệu Hàm, là khi nào?"

Tô Du Tranh mặc dù không hiểu ý của y, vẫn nghiêng đầu hồi tưởng: "Hình như là hơn nửa năm trước ở tiên trà cốc (động chè tiên), ta và hắn gặp lần đầu đã quen thân, luôn cảm thấy giống như đã từng quen biết, giống như bạn cũ, liền có lòng kết thân, quả nhiên chí hướng hợp nhau, vì vậy thành bằng hữu. "

Ánh mắt Huyền Việt dịu đi, khóe miệng giương lên, mang theo mấy phần đùa cợt : Thì ra là như vậy... ngươi đối với hắn mà nói, cũng chỉ có thế. "

Tô Du Tranh : "..."

-- Mặc dù không hiểu lắm, nhưng hình như ta bị khinh bỉ?!

Không hiểu sao lại bị châm biếm, Tô Du Tranh tự nhiên có chút không vui, gã bĩu môi, hừ lạnh một tiếng, nhưng vẫn hết lòng hết dạ thực hiện trách nhiệm của một ông mối: " Rồi rồi rồi, ta với hắn mà nói cũng chỉ đến thế thôi, người hắn để ý nhất là ngươi mà! Triệu Hàm là người dịu dàng hòa nhã, tâm tư trong sạch, nếu ngươi và hắn ở chung một chỗ, đương nhiên sẽ được chăm sóc chu đáo, có người dịu dàng như thế làm đạo lữ, là chuyện mà người khác cầu cũng không được! Ngươi lại do dự điều gì chứ?"

Nghe những lời ấy, khóe miệng của Huyền Việt cứng đờ, như có một chậu nước lạnh thình lình dội xuống đầu .

-- Đúng vậy, dịu dàng hòa nhã, dịu dàng, Tiêu Minh vẫn còn mang theo mặt nạ như vậy tiếp xúc người khác, thậm chí ngay cả Tô Du Tranh trực giác bén nhạy cũng bị lừa gạt, mà nếu như thế, "tình ý " đoán ra từ mắt Tô Du Tranh, sẽ có mấy phần là thật đây?

Phải chăng, đây cũng là một âm mưu lừa gạt khác có mục đích ?

Phải chăng, "tình ý " này cũng chỉ là dối trá?

Y đã bị gạt một lần hai lần, chẳng lẽ lại muốn bị lừa đến lần thứ ba? Nếu vậy, y thật sự quá ngu xuẩn...

Lòng Huyền Việt chợt trầm xuống, lý trí vừa mới bị tình cảm đè xuống lại xuất hiện. Rõ ràng y đã tỏ thái độ của mình, nếu trong lòng Tiêu Minh thật sự có y, vì sao lại đối với y coi mà không thấy, lại cần truyền đạt từ miệng Tô Du Tranh?

Xấu hổ? Lo lắng? -- Những cảm xúc này, Tiêu Minh thật sự có sao? Cho nên, đây lại là một âm mưu. Cũng không biết mục tiêu là Tô Du Tranh, hay vẫn là Huyền Việt y.

Huyền Việt tâm phiền ý loạn, không muốn tiếp tục , ống tay áo y đảo qua, đẩy Tô Du Tranh phía trước sang một bên, lao về phía trước.

Tô Du Tranh sửng sốt một giây, không hiểu rốt cục mình đã làm sai điều gì, khiến thái độ của Huyền Việt đột nhiên thay đổi. Gã vội vàng đuổi theo : " Khoan khoan, ngươi làm gì vậy?! "

" Trở về Lạc Thủy cung. " Giọng của Huyền Việt mang theo vài phần lấy lệ. Y thừa nhận, tình cảm của y thật sự đã dao động vì lời nói của Tô Du Tranh, khó có thể kiềm chế. Nhưng trên phương diện lý trí, hành vi lúc trước của Tiêu Minh đã khiến y không dám tin tưởng, không mong đợi thêm lần nữa.

"Nhưng mà Triệu Hàm --" Tô Du Tranh muốn nói lại thôi, mới vừa không phải còn tốt đẹp sao? Đột nhiên lại trở mặt, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?!

"... Không liên quan đến ta." Huyền Việt dừng một chút, vẫn nói ra bốn chữ này, dường như đang khắc chế, trốn tránh điều gì.

Tô Du Tranh trơ mắt nhìn thân ảnh của Huyền Việt biến mất, phí công đưa tay phải , cuối cùng phẫn nộ vỗ vỗ ống tay áo : "Không liên quan đến ngươi? Hừm, thế mà lại nói không liên quan đến mình, ta nguyền rủa ngươi cả đời sẽ không đạt được mong muốn!"

-- Muộn tao này nọ, thật là phiền phức!

= Hết chương 24 =