"Không sao ạ, ọe!" Du An Đồng xua tay tỏ ý bản thân vẫn ổn nhưng lời còn chưa dứt, cậu lại tiếp tục nôn mửa.

Hình Lệ Hiên nghe thấy âm thanh liền vội bước tới vỗ nhẹ lưng người nọ: "Không khỏe sao? Em có muốn đi bệnh viện không?"

Du An Đồng đợi cơn buồn nôn đi qua, lắc đầu đáp: "Có thể do ngồi xe lâu quá nên trong người có hơi khó chịu thôi, em về phòng nghỉ chút là được."

"Nghỉ chút đi, nếu không thoải mái thì bảo anh, anh đưa em tới bệnh viện." Hình Lệ Hiên dặn dò, "Lỡ sinh bệnh thì phiền lắm."

Du An Đồng gật đầu: "Ừm."

Du An Đồng chỉ tính nằm nghỉ một lát, không ngờ vừa chợp mắt đã mê man một giấc, mãi đến khi Hình Lệ Hiên gọi dậy ăn cơm thì cậu mới tỉnh.

Hình Lệ Hiên: "Còn khó chịu không?"

Du An Đồng trả lời: "Không mắc ói nữa, chắc không sao rồi."

Hình Lệ Hiên yên tâm: "Vậy thì tốt."

Du An Đồng xuống lầu thì nhìn thấy Du An Nam: "Tiểu Nam, sao em lại tới đây?"

Du An Nam đáp: "Bác gái gọi em đến."

Mẹ Hình nhìn sang Du An Đồng: "Hôm nay không phải 23 chạp sao, mẹ nghĩ nhà con cũng không có ai khác, nên gọi Nam Nam tới ăn sủi cảo cho vui."

Mẹ Hình vẫn luôn tinh tế như thế, bà săn sóc kể cả những điều nhỏ nhặt nhất.

Bản thân Du An Đồng cũng lo em gái ở nhà một mình sẽ buồn, tuy rất muốn gọi con bé đến nhưng dù sao đây cũng là Hình gia, Tiểu Nam có thể sẽ ngại.

Chỉ là cậu lại không ngờ mẹ Hình tự mình gọi điện rủ con bé tới.

Đối với sự quan tâm ấm áp của mẹ Hình, Du An Đồng cảm thấy rất áy náy.

Dù sao cậu và Hình Lệ Hiên chỉ là quan hệ hôn nhân hợp đồng.

Tối hôm ấy, Du An Đồng ăn một bát sủi cảo rất lớn, nhưng không hề thấy buồn nôn, xem ra mọi thứ vẫn ổn, không có gì nghiêm trọng.

Ngày hôm sau, công ty tổ chức tiệc tất niên, nhiều đầu công việc đang chờ giải quyết nên hai cha con nhà họ Hình đã ra ngoài từ sớm.

Mẹ Hình có hẹn với bạn từ sớm nên cũng đi ra ngoài, trong nhà chỉ còn mỗi Du An Đồng.

Bữa trưa hôm nay có cá vược hấp, là món đặc biệt yêu thích của cậu.

Nhưng không hiểu tại sao, vừa mới động đũa một miếng mà cậu đã thấy tanh không chịu nổi, cảm giác buồn nôn như hôm qua lại lần nữa kéo đến.

Cậu nôn khan một hồi nhưng chỉ ra dịch dạ dày.

Ngày hôm qua mệt mỏi đến mức buồn nôn thì không có gì lạ nhưng hôm nay cậu cũng đâu có làm gì, chẳng lẽ bị viêm dạ dày?

Du An Đồng uống ly nước súc miệng rồi thu xếp một chút, nhanh chân đi đến bệnh viện.

Buổi chiều ở bệnh viện tương đối ít người.

Du An Đồng nói với bác sĩ: "Triệu chứng bắt đầu từ giờ cơm tối ngày hôm qua, lúc đó tôi cảm thấy trong người nhộn nhạo buồn nôn nhưng ngồi nghỉ một lát thì thấy đỡ hơn nhiều."

Bác sĩ cầm ống nghe kiểm tra một hồi, hỏi thêm vài vấn đề rồi kêu cậu đi xét nghiệm và nội soi dạ dày.

Kết quả xét nghiệm máu bình thường, nội soi dạ dày cũng thế.

Bác sĩ: "Kết quả cho thấy cơ thể cậu vẫn bình thường, có thể do gần đây cậu ăn đồ nhiều dầu mỡ hoặc không được tươi dẫn đến khó tiêu.

Tôi nghĩ từ bây giờ cậu nên ăn những món dễ tiêu hóa một chút, tới khi biểu hiện buồn nôn dừng hẳn là được."

Du An Đồng trước khi tới đây đã nghĩ mình có thể bị viêm dạ dày, nhưng giờ kiểm tra, mọi thứ lại quá mức bình thường khiến cậu không yên tâm tí nào.

Vừa bước chân ra khỏi bệnh viện, Du An Đồng chợt nhớ tới một chuyện, gương mặt tái hẳn đi.

Ngày hôm qua là 23 tháng chạp, nếu cậu nhớ không lầm thì chương cập nhật cuối cùng của nguyên tác «Hào môn sủng phu» cũng rơi vào thời điểm này.

Vào hôm 23 chạp, nhân vật chính bị Du Khánh Niên gọi về nhà ăn cơm.

Ngoài mặt là bữa cơm sum họp nhưng thực chất vì hạng mục mà Du Khánh Niên đầu tư đang gặp thua lỗ, nên gã muốn nhờ nguyên chủ lấy ít tiền từ Hình gia.

Nguyên chủ và bác cả cãi nhau nửa ngày, cuối cùng cậu ta vẫn mềm lòng đồng ý giúp gã vay tiền ở chỗ Hình Lệ Hiên.

Du An Đồng nhớ lại nội dung nguyên tác, hiện tại cậu và bác cả đã từ mặt nhau nên chuyện vay tiền chắc chắn không thể xảy ra.

Nhưng hai ngày trước, đúng là Du Khánh Niên có gọi điện thoại đến.

Mặc dù cậu không nhớ tới đoạn này trong nguyên tác nhưng chồn đến nhà gà chúc tết, nói không có ý xấu cũng chả dám tin.

Vì thế cậu bảo mình đang đi du lịch, không biết khi nào sẽ về.

Hơn nữa cậu cũng nói rõ về sau hai bên không cần qua lại nữa, người trong giới hào môn ai cũng biết chuyện cắt đứt quan hệ của bọn họ rồi.

Du Khánh Niên nghe thế, chỉ im lặng cúp máy.

Bây giờ ngẫm lại, có lẽ khi ấy gã muốn nhờ cậu mượn tiền nhưng vì cậu đã tỏ rõ lập trường của bản thân nên gã cũng không muốn lãng phí thêm thời gian làm gì.

Mà điều khiến Du An Đồng hoảng sợ là sau đoạn vay tiền kia cũng là lúc độc giả ngày càng bất mãn với thụ.

Rất nhiều người nói thụ thánh mẫu quá mức, Du Khánh Niên đối xử tệ bạc với cậu nhiều năm như thế mà vẫn ngu ngốc mang tiền đi giúp gã.

Bọn họ nhìn không nổi nữa, yêu cầu đổi thụ.

Sau đó tác giả ngừng ra chương mới, trước khi sủi còn nói chương kế tiếp sẽ cho thụ lãnh cơm hộp.

Nửa năm qua sống trong sung sướng đã khiến Du An Đồng quên mất chuyện nguyên tác.

Hiện tại nhớ lại, một luồng hơi lạnh kéo tới khiến cả người Du An Đồng run lên không ngừng.

Vậy nên chuyện cậu vô cớ buồn nôn là điềm báo cho cái chết sao? Cậu vẫn không thể trốn khỏi không chế của nguyên tác?

Từ sau khi xuyên sách đã có rất nhiều việc không còn đi theo hướng ban đầu, giống như làm gì có Tiên Nhân Yến trong bản gốc, hay là chuyện Hà Bân bị cho thôi học, càng không nói tới Thẩm Vân Thanh có thể gặp được Hình Lệ Hiên lần hai.

Mọi thứ thay đổi nhiều tới mức cậu đã tự cho rằng cuộc đời mình sẽ không kết thúc nhanh như thế.

Nhưng có lẽ số phận có thể thay đổi chứ tuổi tác thì không.

Cũng không tệ, nửa năm này xem như cậu đã đủ hạnh phúc, đáng giá.

Du An Đồng không về Hình gia mà đi tìm Du An Nam.

Tuy Du An Nam đã bước vào kì nghỉ đông nhưng cô vẫn muốn tiếp tục tới lớp luyện thi.

Du An Đồng nghĩ tới việc con bé phải ra đường trong thời tiết lạnh giá như thế thì không đành lòng, cuối cùng cậu thuê gia sư tới dạy kèm cho cô.

Dù sao bọn họ cũng đã không còn là hai đứa trẻ phải chịu đói, chịu nghèo như trước.

"Anh, sao anh tới đây thế?

"Không chào đón anh sao?"

"Ngại quá, anh trai của em tới, không biết chúng ta có thể nghỉ một chút được không thầy?" Du An Nam xin phép thầy giáo kia rồi quay sang nói chuyện với Du An Đồng, "Sao em có thể không chào đón được, chỉ là hôm qua anh em mình mới gặp nhau xong."

Du An Nam nở nụ cười ngọt ngào: "Nhanh như vậy nhớ em rồi sao!"

Hiện tại tính tình Du An Nam gần như cũng bị ảnh hưởng bởi Du An Đồng, đã cởi mở và thích chọc ghẹo nhiều hơn.

"Học hành thế nào rồi, có muốn anh dạy em không?" Du An Đồng nhìn sang chồng bài tập của Du An Nam vô thức hỏi.

"..." Nhưng ngay khi dứt câu, cậu hận không thể tự tát chính mình.

Lạy chúa toàn bộ kiến thức chẳng phải cậu đã gửi trả lại cho thầy cô cấp 3 rồi sao.

Du An Đồng ngượng ngùng lảng sang chủ đề khác: "Thi đại học xong, Tiểu Nam muốn đăng ký nguyện vọng gì?"

"Em vẫn chưa xác định được, em khá hứng thú với khoa nhiếp ảnh chuyên nghiệp nhưng cũng muốn đăng kí đại học y khoa."

Du An Đồng xoa đầu em gái nói: "Hai nguyện vọng này khác nhau lắm đấy, nghĩ kỹ chưa?"

"Mà thôi, chọn gì cũng được, em thích thì anh sẽ ủng hộ hết mình." Du An Đồng cười, "Nếu sau này anh không còn bên cạnh em, Tiểu Nam vẫn phải sống tốt đấy."

Du An Nam nghe thấy có gì đó không đúng, lo lắng hỏi: "Anh nói thế là sao? Đã xảy ra chuyện gì? Anh muốn đi đâu sao?"

Du An Đồng chợt nhớ tới Du An Nam vẫn còn thi tốt nghiệp, tuy cậu không để ý chuyện thành tích nhưng nhìn con bé nghiêm túc như thế, cậu không thể để mình ảnh hưởng nó được.

"Haha." Cậu cười nói, "Em nghĩ đi đâu thế, ý anh là Tiểu Nam sắp lên đại học, sau này anh không thể thường xuyên ở cạnh em rồi."

Du An Nam thở phào nhẹ nhõm, giận dỗi nói, "Anh làm em sợ muốn chết."

Du An Đồng và Du An Nam tán gẫu thêm một lát rồi cậu nhanh chóng về Hình gia.

Lúc Du An Đồng về tới nhà chỉ thấy có mẹ Hình, còn Hình Lệ Hiên vẫn ở công ty dự tiệc tất niên.

"Đồng Đồng mới đi đâu thế?" Mẹ Hình lo lắng hỏi, "Mẹ vừa tính gọi cho con đây."

Du An Đồng gượng gạo nở nụ cười, "Con ghé về nhà gặp Tiểu Nam một chút."

"Cậu có muốn ăn cơm không?" Đây là giọng của dì giúp việc.

"Con ăn cơm với em gái rồi, mẹ cứ ăn trước đi, con xin phép lên lầu nghỉ ngơi trước."

Mẹ Hình cúi đầu kéo ghế nên không nhìn thấy nụ cười mất tự nhiên của đối phương.

Du An Đồng muốn chờ Hình Lệ Hiên về, cùng hắn giải quyết chuyện ly hôn

Trải qua tang sự của bà nội Hình, cậu có thể nhìn ra Hình Lệ Hiên là người rất trọng tình cảm.

May mắn cả hai người chỉ dừng lại ở mức độ tôn trọng và có thiện cảm, không lún sâu vào chuyện yêu đương.

Hiện tại, cậu cần phải quyết đoán, tránh để Hình Lệ Hiên bị tổn thương.

Chỉ là cậu đành phải phụ lòng yêu thương của cha mẹ Hình rồi.

Du An Đồng chờ tới mức buồn ngủ, đầu cứ gật gà gật gù.

Mãi tới mười giờ hơn, Hình Lệ Hiên mới trở về nhà.

Cậu nghe thấy tiếng bước chân nặng nề của người nọ ở cầu thang, rõ ràng đoạn đường tới cửa phòng không xa, nhưng hôm nay cậu lại thấy dài vô cùng.

Một lát sau, Hình Lệ Hiên đẩy cửa tiến vào.

Tiệc tất niên khó tránh được việc uống rượu, Hình Lệ Hiên có chút say, hắn cầm một chiếc cúp thủy tinh nhét vào tay Du An Đồng: "Cục cưng, cho em nè."

Lần đó, hắn đã hứa sẽ cho cậu xem cúp thì hắn nhất định sẽ thực hiện.

Du An Đồng cầm chiếc cúp, ngón tay vân vê cái tên Hình Lệ Hiên được khắc trên bề mặt, thở dài một hơi.

Cậu đặt nó qua một bên, kéo Hình Lệ Hiên ngồi xuống, hơi rượu nồng nặc phả vào mặt, "Anh uống rượu?"

"Ừm." Hình Lệ Hiên gật đầu, "Đám người đó bảo em không đi nên anh phải uống thay."

Du An Đồng chợt đau lòng, nhìn hắn say mèm như thế hỏi, "Hình Lệ Hiên, em hỏi anh chuyện này?"

Hình Lệ Hiên gật đầu: "Được."

"Anh thích em sao?"

Hình Lệ Hiên bỗng nhiên cười, không biết nghĩ gì bỗng nhiên giả bộ nhăn mày nói: "Em nghĩ nhiều rồi!"

Hắn không chủ động đâu, hắn muốn Du An Đồng phải là người nói ra cơ.

Du An Đồng nghe thế yên tâm trả lời: "Thế thì tốt, bà nội đã mất, hợp đồng của chúng ta cũng nên kết thúc rồi."

Hình Lệ Hiên ngẩn người, không hiểu cậu đang nói gì.

Du An Đồng không vòng vo nữa: "Chúng ta ly hôn đi."

Hình Lệ Hiên xoay lưng về phía cậu, đang rót nước ly, dòng nước lạnh đó cũng không lạnh bằng lòng hắn lúc này: "Em nói nhảm gì đấy?"

Tiểu yêu tinh lại muốn gây chuyện?

Du An Đồng nghiêm túc trả lời: "Em không nói đùa, chúng ta ly hôn đi."

Nước lạnh như xua đi cơn say của Hình Lệ Hiên, hắn đặt mạnh ly nước xuống bàn, âm thanh va chạm khô khốc vang lên: "Tại sao?"

Du An Đồng mím môi, một lát sau mới nói: "Em đã nói rồi đó, hợp đồng của chúng ta đã..."

"Xoảng." Âm thanh thủy tinh vỡ nát khiến Du An Đồng hoảng hồn.

Hình Lệ Hiên lạnh lùng gạt thẳng chiếc cốc xuống đất, hắn chỉ vào Du An Đồng, giọng nói run run: "Du An Đồng, em không có tim sao?"

Tiếng thủy tinh chói tai khiến ba mẹ Hình vội vã chạy đến, bọn họ lo lắng gõ cửa: "Lệ Hiên, Đồng Đồng, chuyện gì thế? Hai đứa cãi nhau?"

Cửa không khóa, ba Hình lập tức mở cửa.

Vừa bước vào thì thấy trên đất toàn là mảnh vụn thủy tinh cùng vệt nước loang lổ trên sàn.

Hai mắt Hình Lệ Hiên đỏ bừng nhìn Du An Đồng.

Mẹ Hình chau mày hỏi: "Hai đứa có chuyện gì?"

Hình Lệ Hiên không nói gì, chỉ chăm chú nhìn Du An Đồng như muốn đục một lỗ trên người cậu.

Du An Đồng không tính giải thích, dù sao có giải thích cũng vô dụng, ai có thể tin nổi chuyện xuyên sách chứ.

Kiểu gì Hình Lệ Hiên cũng nghĩ cậu bịa chuyện.

Thôi kệ, tin hay không tùy hắn!

Du An Đồng lên tiếng: "Mấy ngày nay con cứ hễ ngửi thấy mùi tanh là dễ mắc ói hơn nữa bụng cũng khó chịu, con nghĩ có lẽ con..."

Còn chưa nghe cậu nói xong, cha mẹ Hình đã hai miệng một lời: "Đồng Đồng, con mang thai sao?"

Giọng điệu thắc mắc có chút ngỡ ngàng nhưng phần lớn là tràn ngập mong đợi.

Du An Đồng còn chưa kịp nói câu cuối đã bị lời hai người làm cho chết lặng, âm thanh như mắc kẹt trong cổ họng.

Du An Đồng nghĩ hình như mình nghe nhầm rồi, cậu cứng ngắc quay sang cha mẹ Hình: "Cha, mẹ, hai người...nói gì cơ?"

*07.10.21*

Lời của Mei: Beta của tớ dạo này khá bận nên chương ra hơi lâu, mọi người đọc trước bản chưa beta này nhen.

Truyện được đăng chính trên ???????????????????????????????????? và hỗ trợ đọc offline trên ????????????????.????????????.