Edit: Phong Lữ

Phàm là nhân vật có máu mặt trong võ lâm này, hầu hết hay phần đông đều lưu ý thanh danh. Mà cái gọi là danh môn chính đạo là: không chỉ muốn dùng võ phục người, còn muốn lấy đức thu phục người, càng có tiếng, lại càng cần phải có đức cao.

Đúng là có loại người mua danh chuộc tiếng, nhưng cũng có quân tử đoan chính thực sự, mà cũng có nhiều người, đức hạnh chưa tới, lại bị cưỡng ép lên vị trí cao. Trên giang hồ có bao nhiêu con mắt nhìn chằm chằm, đi sai bước nhầm một bước là có thể mất hết tên tuổi. Bởi vậy trong lòng bọn họ dù xấu xa, nhưng lại muốn duy trì thanh danh của mình thì sẽ làm ra một ít chuyện càng đáng ghê tởm.

Kỷ Bách Vũ tái giá, nuôi con riêng, bị người đâm thọt sau lưng, mắng mỏ bao nhiêu năm. Bề ngoài là Nam Long Du Long kiếm uy phong, nhưng trong góc khuất lại là trò cười cho thiên hạ. Người cùng thế hệ với hắn thì dám châm chọc hắn ngay mặt, ngay cả tiểu bối cũng dám nghị luận trêu chọc. Còn có nhiều người thấy bất công cho Kỷ Thanh Trạch—— bọn họ cũng không phải thật sự bất bình vì Kỷ Thanh Trạch, chỉ mượn cớ để danh chính ngôn thuận công kích Kỷ Bách Vũ thôi. Kỷ Bách Vũ kém về đức hạnh, không có cách nào tính sổ với từng người kia, cuối cùng lại tính tới trên đầu Kỷ Thanh Trạch.

Năm đó Kỷ Bách Vũ cũng từng thử che giấu, có thể nhận ra từ việc sau khi Du Nhược Nam chết, qua chút thời gian hắn mới cưới Khương Uyển Tình vào cửa. Ban đầu hắn cũng không dám thừa nhận thân phận Kỷ Chính Trường, qua mấy năm mới cho Kỷ Chính Trường đổi họ. Dù như vậy cũng tránh không khỏi mắt vàng của mọi người. Hắn bị người ta mắng nhiều năm như vậy, nói hắn bạc tình bạc nghĩa không lương tâm, bạc đãi trưởng tử, thẹn với vợ trước, hắn đơn giản là vỏ mẻ không sợ bể, cũng không che che giấu giấu nữa, ở trên giang hồ trước mặt quần hùng cũng lười che giấu, đối xử phân biệt với hai đứa con trai biểu hiện rất rõ ràng.

Nhưng dù cho như thế, Kỷ Bách Vũ chỉ dám biểu hiện không thích Kỷ Thanh Trạch mà thôi. Lại chưa nói Kỷ Thanh Trạch còn có cậu ở Thanh Trúc môn làm chỗ dựa, luân lý đạo nghĩa của thiên hạ này cũng không cho phép Kỷ Bách Vũ có ác ý lớn hơn đối với Kỷ Thanh Trạch.

Kỷ Bách Vũ có tâm tư trừ khử Kỷ Thanh Trạch, không thể tự mình động thủ, cũng không dám để người khác nắm thóp mình. Trung thu năm ấy, đại khái là Kỷ Bách Vũ gặp được Kỷ Thanh Trạch cùng Cao Hiên Thần ở trên chợ,  rồi lặng lẽ theo dõi phía sau, cho đến khi phát hiện hai người gặp chuyện bất bình, bèn muốn thực hiện gian kế mượn đao giết người.

Cái gì mà báo thù cho đệ đệ, tất cả đều là nói dối! Nghịch Dương chưởng Điền Phong chính là do Kỷ Bách Vũ thuê đến để giết người!

Trong lòng Cao Hiên Thần đã có nhận định, mặc dù tên ăn mày kia còn chưa chỉ ra ngay mặt và xác nhận Kỷ Bách Vũ, hắn đã không nhịn được mà suy đoán: “Xem ra Nghịch Dương chưởng Điền Phong, cũng là do cha ngươi… Cũng là do Kỷ Bách Vũ giết người diệt khẩu.”

Kỷ Thanh Trạch ngơ ngác nói: “Nghịch Dương chưởng đã chết?”

Cao Hiên Thần nói: “Nghe Diệp Vô Dục nói, hắn đã bị người ta giết.” Hắn nói ra khỏi miệng xong thì tự bản thân hắn lại nghĩ tới cái gì đó, híp híp mắt.

Lúc trước sau khi Cao Hiên Thần trở lại Thiên Ninh giáo, đương nhiên là tốn không ít công phu truy tìm Nghịch Dương chưởng Điền Phong với điều tra gốc gác của gã. Nghịch Dương chưởng Điền Phong ở trên giang hồ là người rất thần bí, gã mang đầy tiếng xấu còn không cần phải nói, mà người từng thấy gã cũng không nhiều, tin tức liên quan tới gã cũng rất ít. Nghĩ đến nguyên nhân hẳn là do gã luyện tà môn công phu, đương nhiên người gặp người đánh, bởi vậy hắn không dám công khai hoạt động ở trên giang hồ.

Cao Hiên Thần cũng là sau khi điều tra mới hiểu được, Điền Phong có lẽ hoạt động giống như Phong Hoa Thập Nhị lâu. Chỉ có điều Phong Hoa Thập Nhị lâu là cây lớn thì đón gió to, làm việc kiêu căng, người người đều biết bọn họ là tổ chức sát thủ, mà Điền Phong một người một ngựa, làm việc khiêm tốn quỷ quyệt, chưa từng phát sinh chuyện bê bối như Phong Hoa Thập Nhị lâu lộ sổ sách, đến nay cũng không có chứng cứ rõ ràng, chỉ là dựa vào các loại dấu hiệu mà đoán thì tới tám chín phần là thế.

Đáng sợ nhất chính là Kỷ Bách Vũ có thể ở trong thời gian ngắn đã tìm đến Nghịch Dương chưởng thần bí như vậy, chắc chắn sẽ không phải trùng hợp, chỉ sợ hắn đã trù tính trong bóng tối từ rất sớm, cũng đã cùng Điền Phong cấu kết, chỉ là không tìm được cơ hội hạ thủ. Bây giờ nghĩ lại, đại khái là do một đạp của Cao Hiên Thần ở Thiên hạ luận võ đường kia, với một kiếm kia của Kỷ Thanh Trạch, dùng nhuệ khí Trường Giang sóng sau đè sóng trước của bọn họ triệt để cắt mất tầng mặt nạ giả nhân giả nghĩa cuối cùng của Kỷ Bách Vũ, làm cho hắn quyết định mau chóng ra tay.

Nghĩ đến những chuyện này, Cao Hiên Thần hận không thể lập tức bay đi Tô Châu băm Kỷ Bách Vũ thành tám mảnh!

Hắn hỏi Kỷ Thanh Trạch: “Ngươi định làm thế nào?”

Kỷ Thanh Trạch sững sờ một chút, sau đó trầm mặc hồi lâu.

Cao Hiên Thần xiết chặt nắm đấm, rồi lại dần dần buông ra. Hắn chậm rãi nói: “Nếu như… Ngươi…”

“Không phải!” Kỷ Thanh Trạch vội vã cắt lời hắn: “Ta không có! Ta chỉ … Ta… Ta không biết.”

Cao Hiên Thần yên lặng nhìn y một chốc, ôm lấy y, ấn đầu y tới trong lồng ngực của mình. Hắn không hỏi nữa: “Ta hiểu rồi.”

Kỷ Thanh Trạch nắm lấy góc áo của hắn, khàn giọng nói: “Ta chỉ.. Không biết… Làm sao đối mặt với ngươi.”

Y không nói không biết làm sao đối mặt với Kỷ Bách Vũ, lại nói không biết làm sao đối mặt Cao Hiên Thần. Lẽ nào trong lòng y không hận? Nhưng đối phương là phụ thân của y, muốn y trong nháy mắt đã có khí thế sát phạt quyết đoán thì cũng khó tránh khỏi có một chút do dự thường tình. Chút do dự này lại khiến cho y cảm thấy thẹn với Cao Hiên Thần vô cùng. Sự dày vò thống khổ này khó có thể dùng ngôn ngữ miêu tả.

Cao Hiên Thần lại nói: “Ta hiểu.”

Qua một lúc lâu.

Kỷ Thanh Trạch rốt cuộc ngẩng đầu lên. Y gằn từng chữ một: “Ta nghe ngươi hết.”

Cao Hiên Thần nói: “Đi Tô Châu thôi.”

Hắn hận không thể mọc cánh, hay biết thuật độn thổ để trong nháy mắt có thể đi đến Tô Châu, tìm tới tên khốn Kỷ Bách Vũ để hỏi rõ ràng. Nhưng mà Đỗ Nghi phụng lệnh Bạch Kim Phi muốn đưa hắn đi Vạn Ngả cốc, không chắc sẽ chịu để cho hắn đi.

Kỷ Thanh Trạch nói: “Chúng ta khi nào thì đi?”

Cao Hiên Thần nói: “Đêm nay đi luôn.”

Kỷ Thanh Trạch im lặng một hồi, nói: “Được.” Lại nói: “Giờ đi tìm Đỗ cốc chủ thông báo?”

Cao Hiên Thần nói: “Không cần tìm y, Phi thúc thúc để y đưa ta tới Vạn Ngả cốc thì y sẽ đưa ta tới Vạn Ngả cốc thôi, sẽ không đồng ý để ta đi Tô Châu đâu.”

“Thân thể ngươi như vậy, không đi Vạn Ngả cốc thì có thể chịu đựng được không?”

Cao Hiên Thần nhấc tay của mình lên nhìn một chút, thử vỗ một chưởng vào không trung. Hắn nói: “Từ khi nội lực của ta khôi phục, ta cảm thấy ta ngày càng khỏe hơn, lúc trước gân mạch tắc nghẽn, giờ đều chậm rãi khai thông rồi. Giống như không có vấn đề gì mà nhất định phải cần Đỗ thúc thúc giúp ta trị liệu. Thân thể ta, tự ta rõ nhất, tuyệt sẽ không bạc đãi chính mình.”

Kỷ Thanh Trạch nghe hắn nói như vậy, liền gật đầu nói: “Được.”

Cao Hiên Thần vốn cũng không muốn đi Vạn Ngả cốc, nơi đó núi cao đường xa, tuy rằng thanh tịnh, nhưng cũng tẻ nhạt cực kì. Hắn muốn đi Tô Châu trước, điều tra cho xong sự tình năm ngoái, rồi đi tìm Thẩm Phi Kỳ với Tưởng Như Tinh. Hai người kia không biết tung tích bọn họ, chắc chắn rất lo.

Sau khi trời tối, người trong phòng đều tắt đèn ngủ.

Cao Hiên Thần cùng Kỷ Thanh Trạch rón ra rón rén đẩy cửa phòng. Kỷ Thanh Trạch ở bên ngoài chờ, Cao Hiên Thần âm thầm vào, điểm huyệt sau lưng tín đồ cho họ gục xuống bàn ngủ, thân thể người kia mềm xuống tức thì, tạm thời hôn mê. Hắn điểm hôn mê tín đồ trông coi tên ăn mày kia, đến bên giường nhấc tên ăn mày lên.

Tên ăn mày tỉnh lại từ trong mộng, bị Cao Hiên Thần điểm trúng huyệt, không phát ra được tiếng. Thân thể hắn vốn nhỏ gầy, Cao Hiên Thần nhấc theo hắn cũng không phí sức lắm, nhanh chóng từ trong nhà đi ra, cùng Kỷ Thanh Trạch đồng thời chạy ra ngoài.

Hai người đi ra ngoài nhà trọ, lập tức đi ra chuồng dẫn ngựa.

Bọn họ mới vừa mở cương ngựa, ném tên ăn mày lên, đột nhiên phát hiện có người tới gần.

“Ai?!” Lần này Cao Hiên Thần cùng Kỷ Thanh Trạch gần như là đồng thời phát hiện.

Ờ góc rẽ, có người cầm nến đi ra ——là Đỗ Nghi!

Đỗ Nghi cả quần áo ban ngày cũng không đổi, dễ thấy rõ y đêm nay vẫn chưa nghỉ ngơi. Trong tay y chỉ có một giá nến, bên người cũng không có những người khác, đi về phía hai người Cao Hiên Thần, tới trước mặt mới đứng lại.

Sau khi Cao Hiên Thần thấy người tới là Đỗ Nghi thì bình tĩnh lại, vừa nhìn Đỗ Nghi, vừa điều chỉnh yên ngựa với bàn đạp. Bị bắt quả tang mà một chút hối lỗi chột dạ cũng không có.

Đỗ Nghi cười mắng: “Tiểu giáo chủ, ta biết ngươi sẽ không thành thật ngoan ngoãn như thế.”

Cao Hiên Thần nói: “Đỗ thúc thúc, ta muốn đi Tô Châu.”

“Ta biết.” Đỗ Nghi thở dài, móc một bình thuốc từ trong người ra đưa cho hắn: “Buổi sáng mỗi ngày ăn một viên, để giúp ngươi khơi thông gân mạch.”

Từ khi y một mình lộ diện, Cao Hiên Thần đã hiểu Đỗ Nghi không có ý cản hắn. Bây giờ tặng thuốc, có thể thấy được Đỗ Nghi từ ban ngày đã liệu được việc này, sớm đã cân nhắc lợi và hại.

Kỷ Thanh Trạch ở một bên không nhịn được nói: “Đỗ cốc chủ, thân thể của A Thần…”

Đỗ Nghi nói: “Các ngươi nếu đã không chịu theo ta đi, thì phải cố gắng bảo trọng chính mình. Tiểu giáo chủ, ngươi nhớ dùng lá ngải cứu để ngâm đun nước tắm, châm cứu vào giữa để đả thông 4 huyệt: huyệt thông thiên, huyệt cưu vĩ, huyệt cự khuyết, huyệt thần khuyết; mỗi ngày trước khi ngủ trước thông các kinh mạch sau tám lần: túc quyết âm can kinh, túc thiểu âm thận kinh.”

Cao Hiên Thần và Kỷ Thanh Trạch đều yên lặng ghi nhớ lời y nói.

Kỷ Thanh Trạch lại nói: “Gần đây hắn có thể vận công luyện công hay không?”

Đỗ Nghi gật đầu: “Nếu ngươi luyện công nhiều cũng có ích cho việc khôi phục. Đạo lý của võ học chẳng phải là luôn siêng năng luyện sao? Nhưng mà tuyệt đối không được làm những việc nguy hiểm, đấu với những kẻ hung ác. Nếu ngươi lại có thêm chuyện bất trắc gì, hai vị hộ pháp chắc đau lòng vì ngươi chết mất.”

Cao Hiên Thần im lặng.

Bạch Kim Phi và Bạch Thanh Dương đều lớn hơn hắn mười mấy tuổi, lúc hắn còn nhỏ thì bọn họ là trưởng bối. Nhưng khi hắn từ từ lớn lên, hai vị hộ pháp lại không khác gì huynh trưởng của hắn. Người tập võ, nếu như nội công luyện tốt thì cũng có ảnh hướng tới dung mạo, trông trẻ tuổi hơn so với người thường. Nhưng là từ khi hắn bệnh nặng một hồi, Cao Tề Nam qua đời, hai vị hộ pháp đều chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà tiều tụy, trông già đi rất nhiều tuổi.

Cao Hiên Thần xoay người lên ngựa, nói: “Đỗ thúc thúc, sau này còn gặp lại.”

Đỗ Nghi chậc chậc hai tiếng, nghiêng người tránh ra một lối: “Đừng nói cho Bạch Kim Phi là ta thả ngươi đi, bằng không chắc không sống yên lành được.”

Cao Hiên Thần nói: “Được rồi được rồi biết rồi, người nghĩ con ngu như vậy sao? Có muốn con đánh người một cú, để làm chứng là người từng cản con, chỉ là không có ngăn cản được, người cũng dễ báo sự việc với y mà!”

Đỗ Nghi rốt cuộc không nhịn được lườm hắn một cái, mắng: “Đồ vô ơn! Ngươi tưởng ta không muốn ngăn ngươi sao? Ngăn cũng ngăn không được, ngẫm đi ngẫm lại cũng thấy có ngăn cản cũng vô ích.”

Cao Hiên Thần cười cười. Trong lòng hắn cũng hiểu rõ, Đỗ Nghi nói thế thôi chứ không phải hôm nay y không thể ngăn hắn và Kỷ Thanh Trạch lại. Với bản lĩnh của Đỗ Nghi, không cần dùng tới võ công, chỉ cần dùng chút biện pháp, khiến cho bọn họ vừa hai nhắm mắt lại, tới khi vừa mở mắt ra đã đến Vạn Ngả cốc rồi. Nhưng Đỗ Nghi cũng là người nhìn hắn lớn lên từ nhỏ, sao lại không thương hắn? Hắn nhất định phải đi, tâm đã không ở chỗ này; hắn thống khổ và oán giận hơn một năm qua, Đỗ Nghi chỉ có thể trơ mắt nhìn, hắn bây giờ chờ thêm một ngày cũng không  được, Đỗ Nghi sao lại không hiểu được?

Đỗ Nghi khẽ lắc đầu một cái, không quản chuyện Cao Hiên Thần muốn làm nữa. Y bỗng nghiêm nghị, chuyển qua Kỷ Thanh Trạch nói: “Kỷ tiểu huynh đệ, có chuyện này…”

Kỷ Thanh Trạch thấy y do dự, nói: “Mời Đỗ cốc chủ nói.”

“Ai dà!” Đỗ Nghi thở dài: “Những câu này để ta nói không quá thích hợp, ngươi cũng chưa chắc chịu tin, lời ta nói cũng chưa hẳn hữu dụng…”

Y còn chưa nói gì, đã không hẳn này không chắc nọ, đừng nói Kỷ Thanh Trạch, cả Cao Hiên Thần cũng không hiểu ra sao. Y cau mày đang muốn mở miệng, thì nghe Đỗ Nghi tự nói tiếp: “… Phạt Ma đại chiến năm đó, mấy chục môn phái anh hùng hảo hán trên giang hồ đến vây công Thiên Ninh giáo, năm đó Thiên Ninh giáo đúng là gây thù rất nhiều, trở thành mục tiêu công kích. Nhưng những người trước đây đến đòi phạt ma giáo, trong đó có người đúng là có huyết hải thâm thù với Thiên Ninh giáo, có người là bị người khác xúi, có người vì muốn đề cao tên tuổi, có người chỉ đơn thuần tham gia vì náo nhiệt, cũng có người là vì tình thế bức bách…”

Y liếm môi một cái, nói: “Các nhóm người càng nhiều, mang nhiều mục đích khác nhau thì hiển nhiên dẫn đến loạn. Kỳ thực năm đó có nhiều người ‘Phạt ma’ nhưng không phải chết trong chiến sự. Ta không phải muốn giải vây vì Thiên Ninh giáo gì, nhưng thật sự có một số việc… Nên nói như thế nào đây, mặc dù do Thiên Ninh giáo mà khởi đầu, theo thiên lý chính đạo mà nói thì Thiên Ninh giáo có lỗi. Thế nhưng cũng không thể nói, những người thuộc phe chính đạo kia đều thực quang minh chính đạo, lòng người thật sự rất phức tạp, khó dò.”

Đỗ Nghi là cốc chủ Vạn Ngả cốc, Vạn Ngả cốc thoát ly khỏi chuyện của Trung Nguyên võ lâm. Tuy rằng các đời ở đây có giao hảo cùng Thiên Ninh giáo, nhưng suy cho cùng y cũng không được tính là người của Thiên Ninh giáo, bởi vậy y cũng dám đường hoàng, không e ngại nói một lời công đạo. Chỉ có điều y nói những câu này một cách rất nhập nhằng, vòng vo hồi lâu, vẫn chưa vào nội dung chính.

Cao Hiên Thần gấp đến độ giẫm bàn đạp: “Rốt cuộc người muốn nói gì?”

Kỷ Thanh Trạch đã lúc lờ mờ đoán được gì đó, ngón tay siết chặt cương ngựa, thấy nổi rõ lên khớp xương trắng. Y nói: “Đỗ cốc chủ, cứ nói thẳng kết luận của người đi.”

Đỗ Nghi lắc đầu, cười khổ nói: “Bởi vì không có kết luận, ta mới phải nói nhiều.”

Cao Hiên Thần và Kỷ Thanh Trạch đều lấy làm kinh hãi, liếc mắt nhìn nhau. Cao Hiên Thần nói: “Mẹ nó, đây không phải là kế hoãn binh gì chứ, phí lời nhiều như vậy chi bằng tìm người giữa đường chặn chúng con, trói tới Vạn Ngả cốc cho rồi?”

Đỗ Nghi dở khóc dở cười: “Nghĩ gì thế! Người trẻ tuổi đúng là nóng vội, sáng sớm mới bắt được người, đêm đã muốn đi, kiên nhẫn nghe ta nói hết lời chút cũng không được. Kỷ tiểu huynh đệ, ta đang muốn nói là lệnh mẫu không chiến mà chết. Nhưng, ta cũng không biết kết luận do đâu.”

Không chiến mà chết?!

Không chiến mà chết???!!!

Chỉ nghe ngựa “Ô” lên một tiếng, giật mình nhấc chân trước lên, suýt nữa khiến Kỷ Thanh Trạch ngã ngựa!

Cao Hiên Thần nói: “Người nói cái gì??? Vậy nàng sao lại chết, chết như thế nào???”

Kỷ Thanh Trạch gằn từng chữ: “Không chiến mà chết. Không biết kết luận?!”

Đỗ Nghi khi dẫn chuyện, đánh trống lảng nói hồi lâu, nhưng mà khi vào nội dung chính, y lại đột nhiên trở nên kiệm lời. Y nói: “Thế sự khó lường, sao biết tất được. Xin lỗi.”

Năm xưa, lúc Đỗ Nghi còn trẻ, vào lúc Phạt Ma đại chiến, hắn cũng nhận lời chiêu mộ của Cao Tề Nam đến Xuất Tụ sơn, trị liệu cho người bị thương của Thiên Ninh giáo, bởi vậy đại chiến, y cũng là người từng trải qua. Mặc dù y chứng kiến rất nhiều sự tình, nhưng y dù sao cũng đứng ở phe Thiên Ninh giáo, mặc dù y cũng biết một số chuyện bên phe võ lâm chính, nhưng cụ thể chuyện trong đó thì y cũng không rõ lắm. Y chỉ biết là, Du Nhược Nam cũng không phải chết dưới đao kiếm của ma giáo. Năm đó nếu y có lòng muốn điều tra,  đương nhiên có thể điều tra rõ ràng, nhưng khi đó người tử thương đến cả trăm ngàn, y cũng không biết bây giờ Kỷ Thanh Trạch với Cao Hiên Thần sẽ có duyên phận như thế, nên sao lúc đó có thể lưu ý chuyện đó được? Còn nhớ tới có người tên Du Nhược Nam đã là nhớ tốt lắm rồi. Bởi vậy y chỉ có thể nói một tiếng xin lỗi với Kỷ Thanh Trạch.

Cao Hiên Thần đắm chìm trong kinh hãi, không có cách nào tự kiềm chế. Hắn cùng với Kỷ Thanh Trạch, mặc dù có thể mở rộng cửa lòng, đi đến bước này, nhưng cái chết của Du Nhược Nam và thân phận giáo chủ Thiên Ninh của Cao Hiên Thần vẫn luôn là cái gai trong lòng bọn họ, không biết khi nào sẽ bạo phát. Nhưng bây giờ theo ẩn ý của Đỗ Nghi, chẳng lẽ, việc này còn có ẩn tình khác???!!!

Cây nến Đỗ Nghi trong tay sắp đốt sạch, y yên lặng lui hai bước, nhường hết lối ra ở cửa chuồng ngựa: “Các ngươi đi đi thôi.”

Cao Hiên Thần quay đầu lại liếc nhìn Kỷ Thanh Trạch, chỉ thấy qua ánh nến, sắc mặt Kỷ Thanh Trạch đỏ đến dọa người, hơi thở nhanh gấp, lồng ngực phập phồng. Cũng may ánh mắt của y vẫn còn sáng rõ.

Một lát sau, Kỷ Thanh Trạch thấp giọng nói: “Đi thôi.”

Kỷ Thanh Trạch nhẹ nhàng đá đá bụng ngựa, cưỡi đi ra ngoài. Thần sắc của y cực kỳ nghiêm nghị: “Cám ơn người, Đỗ cốc chủ.”

Đỗ Nghi lắc đầu.

Lúc Cao Hiên Thần đi ngang qua Đỗ Nghi, Đỗ Nghi nói: “Tiểu giáo chủ, tự mình bảo trọng.”

Cao Hiên Thần ngừng ngựa, thấp giọng nói: “Đỗ thúc thúc, thực ra ta không cần phải đi Vạn Ngả cốc đúng không?”

Đỗ Nghi hơi sững sờ.

Cao Hiên Thần không nói gì nữa, cười nhạt nói: “Ta sẽ chú ý nghe lời dặn. Tạm biệt.”

Hai người mang theo tên ăn mày kia, chạy một đường về hướng nam trong màn đêm.