Edit: Phong Lữ

Đao của Tưởng Vân Thiên thế tới hung hăng, Tạ Cảnh Minh không dám gắng đón đỡ, bứt ra lui đi

Tưởng Vân Thiên chém hụt một đao, lập tức tiến lên, đề đao tiếp theo, hai chiêu chuyển tiếp mượt như nước chảy mây trôi. Tạ Cảnh Minh không có hứng thú lĩnh giáo đao pháp cao siêu của hắn, lại chạy như bay mà lui ra xa cả trượng, quay đầu bỏ chạy!

Y chạy như vậy, càng khiến Tưởng Vân Thiên cảm thấy là y chột dạ. Vết đao trên lưng nhói đau, khiến Tưởng Vân Thiên nổi lửa giận, đuổi theo Tạ Cảnh Minh.

Nhưng mà Tạ Cảnh Minh lại ngoảnh mặt làm ngơ Tưởng Vân Thiên phía sau, trực tiếp nhằm về phía Tề Hữu Đức, song đao trong tay đánh về phía hắn!

Tề Hữu Đức phát hiện có sát khí áp sát, thoáng nhìn thấy Tạ Cảnh Minh, lập tức né tránh, chạy vào trong đám người đang hỗn chiến. Tạ Cảnh Minh không buông tha, tiếp tục truy đuổi, nhưng mà Tề Hữu Đức thân pháp linh hoạt, dẫn y vào trong ánh đao bóng kiếm, muốn khiến y cũng cuốn vào cuộc chiến của những người khác.

Cũng may Tạ Cảnh Minh thân pháp linh hoạt đa dạng, hoàn toàn không mắc bẫy của hắn, né trái né phải ở trong đám người, lướt qua dưới lưỡi đao, né sát qua bên kiếm, không dính binh khí vào người, quyết đuổi chặt Tề Hữu Đức không tha.

Chính là câu “đơn đao xem tay, song đao xem chân”, như đao pháp Phượng Dực đao của Tưởng Vân Thiên, đao pháp biến ảo, đều ở hai tay. Mà Tạ Cảnh Minh luyện song đao, đao pháp phối hợp bộ pháp, tám phương linh hoạt biến ảo, công kích phòng ngự dựa vào hai chân linh hoạt. Tề Hữu Đức làm sao có thể cắt đuôi hắn? Ngược lại là Tưởng Vân Thiên bị ngăn trở ở ở ngoài đoàn người, không có cách nào tới gần.

Song đao Tạ Cảnh Minh cùng lúc đánh ra, một tay đánh tới cổ họng của hắn, một tay chặn túi hắn đeo bên hông. Tề Hữu Đức đã không thể lui được nữa, so với túi, đương nhiên là bảo vệ chỗ hiểm của mình quan trọng hơn, vì vậy hắn theo bản năng giơ kiếm chống trả.

“Keng” một tiếng, túi hắn theo tiếng chém rơi xuống đất, túi nhỏ nhưng nặng trịch, không biết chứa thứ gì bên trong.

Tạ Cảnh Minh tái xuất song đao, thế tấn công hung mãnh, muốn bức lui Tề Hữu Đức, rồi nhặt túi mà hắn làm rơi. Tề Hữu Đức lùi về sau như y muốn, lúc lui lấy chân đạp lên túi, đá về phía sau một cái. Người hắn dù đã bay ra xa nhưng túi của hắn lại còn bay xa hơn.

Tề Hữu Đức kêu lên: “Tạ huynh, huynh làm gì vậy!”

Tạ Cảnh Minh quát lên: “Ngươi là ai?!”

Tưởng Vân Thiên không nhìn thấy kẻ đánh lén sau lưng hắn là ai, nhưng Tạ Cảnh Minh lại nhìn thấy. Vừa nãy trong lúc hỗn loạn rối ren, mấy người vừa đánh vừa lui, đi qua sau lưng Tưởng Vân Thiên. Tề Hữu Đức cũng lẫn trong đám người đó. Hắn chém một kiếm ra, giống như là muốn chém một ai khác, người kia tránh ra, kiếm của hắn liền chém lên người Tưởng Vân Thiên.

Trông thì cực kỳ giống ngộ thương. Nhưng mà nếu thật là ngộ thương, theo lý sẽ phải kinh ngạc hổ thẹn hoặc là sợ sệt, Tề Hữu Đức lại bứt ra luôn, nhanh chóng trà trộn vào trong đám người, giống như mục đích chính của hắn là đánh lén sau lưng Tưởng Vân Thiên, đắc thủ xong là “ném đá giấu tay” vậy.

Nếu chỉ có vậy, Tạ Cảnh Minh còn chưa đủ nghi ngờ. Thực ra, từ sớm khi mới lên núi, y cũng đã bắt đầu hoài nghi Tề Hữu Đức. Một người biết rằng việc lạc đường trong núi đáng sợ thế nào thì không thể đột nhiên đổi ý, hời hợt lơ đi hậu quả. Chính vì Tề Hữu Đức lâm trận phản chiến, hại y rơi vào cảnh tứ cố vô thân, cho nên Tưởng Vân Thiên mới mang người lên núi đầy tự tin.

Ngoài chuyện đó ra, vừa mới nãy những đòn đánh lén khơi mào hỗn loạn, Tạ Cảnh Minh tuy rằng vẫn chưa thấy rõ là ai ra tay. Nhưng căn cứ vào phương hướng để phán đoán, luôn có thể tìm ra mấy kẻ khả nghi. Trong đó Tề Hữu Đức nhiều lần đều là kẻ khả nghi.

Một chuyện thì còn có thể nói là trùng hợp, nhưng gộp lại một mớ chuyện thì tuyệt đối không thể là “trùng hợp” được.

Tạ Cảnh Minh lần nữa ép lên, đi cướp cái túi Tề Hữu Đức ném đi!

Trong lòng y đã có kết luận, nhưng lại cần chứng cứ để những người khác tin tưởng. Nếu có thể tìm ra ám khí đánh lén từ bên trong túi, nguyên nhân trận hỗn loạn này sẽ được rõ ràng.

Nhưng dù y có ý định này, lại không thể dễ dàng thực hiện được. Mấy ngày qua, Tề Hữu Đức vẫn luôn không bại lộ bản thân trước mắt người khác, cho tới giờ khắc giao thủ này, Tạ Cảnh Minh mới phát hiện hắn thâm tàng bất lộ.

Đoản đao ép lên, thân Tề Hữu Đức đổ về phía sau, lại tiện tay nhặt túi của mình lên. Tạ Cảnh Minh lập tức đè song đao xuống, bổ về phía hai cánh tay của hắn, không ngờ Tề Hữu Đức lại trực tiếp nằm xuống, bàn tay vỗ lên đất một cái, từ sát mặt đất bay ngược ra ngoài!

Đoản đao của Tạ Cảnh Minh chém hụt, đè thấp thân thể, đột tiến về phía trước, chém tới mắt cá chân của hắn. Tề Hữu Đức tách hai chân ra né một đao, móc chân đi đá cổ tay y. Đao của Tạ Cảnh Minh linh hoạt đổi hướng, mắt thấy chân sắp đụng phải lưỡi đao, Tề Hữu Đức lại vẫn có thể vận dụng sức mạnh phần eo, mạnh mẽ nhảy lên như cá chép, nhảy lộn nhào về phía sau, nhảy lên mang theo đầy bụi cát.

Không chờ Tạ Cảnh Minh lại tới gần, hắn vừa ăn cướp vừa la làng mà hét lớn: “Tạ Cảnh Minh, chính ngươi ăn lương thực rồi, lại còn muốn cướp thức ăn của ta! Ngươi còn là chính nhân quân tử không!”

Tạ Cảnh Minh dù sao cũng còn trẻ, không ngờ đến hắn còn có chiêu này, trắng mặt, nói: “Ngươi, ngươi là nội gián của Thiên Ninh giáo!”

Tề Hữu Đức lập tức quát lớn tiếng hơn: “Ngươi nói cái gì?! Nơi này thậm chí có nội gián Thiên Ninh giáo ư!!”

Lời vừa nói ra, ai cũng kinh sợ.

Nếu như Tạ Cảnh Minh thành thục thêm mấy phần, y sẽ không chỉ trích hắn trước mặt mọi người như vậy, mà cần phải tiền trảm hậu tấu. Y không ngờ, một câu nói của hắn, có thể khiến lòng người vốn đã hỗn loạn trở nên hoàn toàn sụp đổ.

Đoàn người lập tức bùng nổ. Vốn hỗn loạn trước mắt đã làm cho người ta cực kỳ lo lắng, nay còn thêm ý nghĩ  ” nội gián Thiên Ninh giáo trà trộn ở trong chúng ta” vào trong đầu mọi người, bọn họ nhìn đồng bạn của mình, nhìn kẻ thù của mình, tâm tình biến đổi hoàn toàn. Những người tin được thì không đáng tin nữa, kẻ khả nghi thì càng ngày càng khả nghi.

Điều đáng sợ nhất là những tâm tư u ám giấu ở đáy lòng, như một dây leo sinh trưởng xanh chóng, đồng thời có lý do quang minh chính đại!

Tề Hữu Đức còn sợ thiên hạ chưa loạn mà tiếp tục quát: “Mọi người cẩn thận nội gián Thiên Ninh giáo cướp lương thực!!”

Trong hỗn loạn mới nãy, có mấy người là có thù tất báo, còn có một ít người là đục nước béo cò. Mấy người thiếu đồ ăn lo đi cướp lương thực người khác.

Lập tức có người chỉ vào người khác kêu lên: “Hắn vừa mới cướp lương thực đó!”

Cũng có người múa đao chỉ về đối thủ của mình: “Ngươi chính là nội gián ma giáo!”

Tạ Cảnh Minh hiểu được toàn bộ, mục đích của Tề Hữu Đức chính là gây xích mích lòng người! Nhưng mà lòng người tan thì dễ dàng, hợp lại lại rất khó, y vô cùng đau đớn mà la lên “Đừng rơi vào bẫy của hắn”, nhưng đáng tiếc không có ai nghe lọt. Ngay cả chính y cũng bị nhiều người nghi ngờ trong lòng.

Bầu không khí ngưng trệ một lát, rồi liền trở nên hỗn loạn còn hơn ban nãy.”nội gián ma giáo” thành lí do để đám người chỉ trích tấn công lẫn nhau, “tình cảm” bị quên sạch, lưỡi dao một khi đổ máu, đã từ đánh bại đối phương biến thành giết chết đối phương.

Tạ Cảnh Minh hoàn toàn không có biện pháp, chỉ lại phải nhằm vào Tề Hữu Đức, phải hạ được hắn trước rồi mới thực hiện ý định khác được.

Khi hai người đánh qua ba chiêu, Tưởng Vân Thiên đột phá đoàn người, đi đến bên cạnh Tạ Cảnh Minh cùng Tề Hữu Đức.

Tạ Cảnh Minh nói: “Tưởng đại ca, hắn là nội gián của ma giáo!”

Tề Hữu Đức cũng không cam chịu yếu thế mà đáp trả: “Tạ Cảnh Minh, ngươi cướp lương thực của ta thì thôi, lại còn dùng thủ đoạn đê hèn vu oan ta?!”

Tưởng Vân Thiên với hai người họ cũng không có giao tình gì, giờ khắc này quả thực bị hồ đồ rồi.

Tạ Cảnh Minh nói: “Ngươi khích bác lòng người!”

Tề Hữu Đức nghe vậy lại “Ha ha” cười: “Kẻ luôn luôn gây xích mích lòng người rốt cuộc là ai? Hết lần này tới lần khác đối nghịch với Tưởng đại ca, khiến uy vọng của Tưởng đại ca bị tổn hại, bây giờ còn bày ra vụ nội gián Thiên Ninh giáo, khiến mọi người nghi ngờ lẫn nhau, chẳng lẽ không phải là ngươi?!”

Trên đời này khó đánh nhất chính là khẩu chiến, ông nói ông có lý, bà nói bà có lý, người phán đoán nếu như không có một đôi mắt nhìn thấu lòng người, làm sao có thể nhận biết chân tướng?

Tạ Cảnh Minh càng nói càng sai, đơn giản im miệng không nói, phi song đao, dồn dập sát khí!

Mặc dù y tuổi còn trẻ, nhưng là một đời kỳ tài võ học, công phu song đao đã có thể coi là nhất lưu. Tề Hữu Đức lớn hơn y vài tuổi, võ công không hẳn ở trên y, nhưng mà tâm cơ lại hơn xa với y. Tề Hữu Đức cũng không toàn lực ứng chiến, cố gắng lui vào trong đám người, dùng người khác làm lá chắn.

Tạ Cảnh Minh dù cho có thân pháp nhanh nhẹn linh hoạt hơn nữa, cũng khó tránh tình hình rối loạn, thế tấn công của y dũng mãnh, khó tránh khỏi va chạm mấy người. Những người đó từ lâu đã chém giết mất lý trí, nhìn ai cũng thấy họ muốn ám hại mình, nên có một hai người chém đao tới Tạ Cảnh Minh, cho Tề Hữu Đức cơ hội thoát thân.

Trận hỗn loạn này kéo dài suốt nửa canh giờ. Mấy người điên cuồng nhất không bị chém dưới đao kiếm, thì cũng sức cùng lực kiệt, đây là nhờ mấy người còn duy trì lý trí ngăn cản.

Tạ Cảnh Minh thoát thân từ trong hỗn loạn, lại muốn tìm thì đã phát hiện Tề Hữu Đức đã không thấy đâu.

Trận tự giết lẫn nhau tuy rằng tạm thời đình chỉ, mà người chết đã không có cách nào phục sinh, lòng người tan rã cũng không có cách nào chắp vá.

Có mấy người vừa mới nãy dù chưa đánh tới một mất một còn, nhưng mà cừu hận đã gieo xuống, không thể tiếp tục kề vai chiến đấu; cũng có một ít người tự phụ, đã chán cảnh lạc ở trong rừng, cho là chính mình có thể tìm tới đường đi ra ngoài; còn có một vài người có một chút lương thực còn lại, lo lắng mình bị người khác cướp đoạt, không chịu tiếp tục đồng hành cùng người khác.

Vì vậy đầu tiên là Hồng Đức kiếm Chu Kinh Hồng đi tới trước mặt Tưởng Vân Thiên, chắp tay lạnh như băng, ném lại câu “Tự lo lấy”, đi cũng không quay đầu lại.

Chu Kinh Hồng uy vọng bên trong đám hảo hán chỉ đứng sau Tưởng Vân Thiên, hắn đi lần này, lập tức có mấy người đi theo.

Cũng không phải ai cũng theo Chu Kinh Hồng, đám người phân ra mấy nhóm, từng người yên lặng tản đi.

Tưởng Vân Thiên mới đầu còn thử ngăn cản, nhưng ngăn được bên này lại không ngăn được bên kia. Hắn nhìn đám người tứ tán, lòng tràn đầy thê lương, không biết làm sao.

Tạ Cảnh Minh vạn không ngờ sự tình sẽ diễn biến đến mức độ như vậy. Bây giờ y không màng tới Tề Hữu Đức nữa, chỉ muốn ổn định thế cuộc trước mắt, nhưng mà y cũng không có ba đầu sáu tay, không có cách nào ngăn lại tất cả mọi người. Y liền xông tới chỗ Chu Kinh Hồng dẫn dắt nhiều người nhất, cản trước mặt Chu Kinh Hồng: “Chu đại ca! Mọi người nếu như tản đi, càng khó đi ra ngoài, chúng ta…”

Y còn chưa dứt lời, đã bị Chu Kinh Hồng cắt ngang: “Tạ huynh đệ, ngươi nói rất đúng. Nếu như Tưởng Vân Thiên sớm nghe ngươi nói, chúng ta sẽ không lạc đường ở chỗ này. Nếu lại đi cùng hắn, chính là tất cả mọi người cùng chết. Chẳng bằng chúng ta tìm đường ra khác. Nếu ngươi bằng lòng, chúng ta cùng đi, ngươi tới dẫn đường.”

Tạ Cảnh Minh nói: “Chu đại ca, chớ đi.”

“Ngươi nguyện ý, chúng ta cùng đi. Không muốn thì bản thân ngươi trở lại. Ta cũng không muốn tiếp tục đi cùng Tưởng Vân Thiên, hắn sẽ khiến chúng ta phải chôn thây hết!”

Dứt lời liền vòng qua Tạ Cảnh Minh, kiên định đi về một hướng khác.

Tạ Cảnh Minh đi cùng cũng không phải, không đi cùng cũng không phải, ở tại chỗ do dự.

Nhưng vào lúc này, y chợt thấy cách đó không xa phía sau cây có bóng người lóe lên, lại còn là Tề Hữu Đức vừa mất tích! Tề Hữu Đức từ phía sau cây lộ ra nửa gương mặt, cười u ám, chợt quay người nhảy vào vào trong rừng.

Tạ Cảnh Minh nôn nóng, lập tức đuổi theo hắn!

Share this: