Edit : Phong Lữ

Vào canh ba, bốn người trẻ tuổi thân vận hắc y, dắt ngựa, từ cửa sau Thẩm gia rời đi, ra khỏi Tô Châu thành lặng yên không một tiếng động, phóng ngựa lên phía bắc.

Sau hai canh giờ đi đường, sắc trời đã là bình minh, bọn họ cũng đã rời xa mảnh đất Tô Châu  thị phi này. Nhìn hai bên núi rừng âm u tĩnh mịch không một bóng người, sự âm u trong lòng người cũng dẫn tản đi.

Khi đi tới bên cạnh một dòng suối nhỏ, bốn người ghìm ngựa dừng lại, nghỉ ngơi ăn uống.

Kỷ Thanh Trạch đi tới bên dòng suối múc nước rửa mặt, sau đó lấy kiếm bản to mới của mình ra xem cho rõ. Lúc trước, trong đêm đó, khi đánh nhau với Ngưu Đại Đầu kiếm của y đã bị mẻ, khó dùng được nữa. Bây giờ thanh kiếm mới này là Thẩm Phi Kỳ cho y trước khi xuất hành, đây là kiếm Thẩm Phi Kỳ tự tay rèn đúc.

Thẩm Phi Kỳ lại gần nói: “Đây là đồ năm ngoái ta đánh chơi, thích hợp cho ngươi dùng tạm đấy. Nếu không phải do vội vã lên đường, ta nhất định sẽ rèn cho ngươi một thanh còn tốt hơn.”

Kỷ Thanh Trạch nói tiếng cám ơn. Thẩm Phi Kỳ tuổi còn trẻ nhưng tay nghề rèn đúc đã có thể coi là lợi hại. Kiếm hắn rèn mặc dù không phải cực phẩm bảo kiếm gì, nhưng đã thuận tay hơn so với kiếm mua ở ngoài rất nhiều.

Thẩm Phi Kỳ xua xua tay: “Cám ơn cái gì, nếu không phải là bởi vì ta thì kiếm cũ của ngươi cũng đâu gãy mất. Chờ đến Nhữ Châu rồi, ta sẽ đích thân làm riêng cho ngươi một thanh kiếm, coi như nhận lỗi.”

Cao Hiên Thần cũng tới đây, nhìn chằm chằm Thẩm Phi Kỳ.

Thẩm Phi Kỳ bị hắn nhìn, không hiểu ra sao, nâng tay sờ sờ mặt của mình: “Ngươi nhìn ta làm gì?”

Cao Hiên Thần hừ một tiếng: “Ngươi thực sự là Thẩm Phi Kỳ? Chứ không phải là Thẩm Thương Minh dung nhan không già đi, chỉ thay đổi thành thân phận con cháu để ra trà trộn giang hồ?”

Thẩm Phi Kỳ: “…”

Lời này đương nhiên là trêu chọc cho vui, bọn họ cùng nhau lớn lên từ lúc mười mấy tuổi, chứng kiến sự thay đổi ngày qua ngày lẫn nhau, chỉ có điều Thẩm Phi Kỳ như được thừa kế thiên phú luyện kim và si mê nữ nhân rất lớn từ Thẩm Thương Minh, còn có dáng vẻ của Thẩm Thương Minh hơn là các trưởng bối của hắn.

Kỳ thực Cao Hiên Thần đã nghe nói truyền thuyết Thẩm Thương Minh còn sống ít ai biết đến từ rất sớm, nhưng hắn hoàn toàn không tin, chuyện trong “Phong Hoa Tuyết Nguyệt Sương” cất giấu bí mật, hắn cũng cảm thấy là nói bậy. Nhưng mà khi nghe người ta nói nhiều hơn, hắn lại bắt đầu nửa tin nửa ngờ. Có lúc hắn lại cảm thấy, hắn mà ăn no nhàn rỗi không có chuyện gì làm, đi bịa đặt mấy cái chuyện xưa về Thẩm Thương Minh, Vương Minh Hà, nhất định cũng có thể gạt được một mớ người. Dù sao hắn cũng không có chứng cứ nói những thứ kia là thật, người khác cũng chẳng đưa ra được bằng chứng gì để nói những thứ kia là giả, mọi người khi nghe chuyện xưa thường mang theo lòng kính nể từ thuở thơ ấu nên thường là  “Thà tin là có còn hơn không tin”.

Kỷ Thanh Trạch xem kĩ kiếm mới của mình xong, thu kiếm vào vỏ, nói: “Tại sao ngươi không chuyên tâm đi luyện kim luôn?”

Y nói tương đối uyển chuyển, Cao Hiên Thần thì nói thẳng toẹt hơn: “Đúng đó, ngươi coi ngươi học võ nhiều năm như vậy, thành quả còn không bằng mấy đồ kim khí ngươi rèn chơi. Đi con đường của cao tổ gia gia ngươi không phải cũng thành nhất đại tông sư đấy ư? Cần gì phải loanh quanh ở mảnh đất võ học này? Ngươi cũng không phù hợp với nó.”

Thẩm Phi Kỳ thở dài, nhìn Kỷ Thanh Trạch nói: “Ta cũng nghĩ tới rồi, nhưng dù sao ta cũng không giống ngươi.”

Hắn là con trai độc nhất Thẩm gia, tương lai của Thẩm gia đều gánh trên vai hắn, bởi vậy Thẩm gia không dám để cho hắn bỏ học võ mà chuyên tâm học luyện khí, chỉ sợ hắn vừa bỏ luôn võ hoc vừa luyện khí không ra thành tựu gì. Nếu như hắn có huynh đệ, có lẽ hắn cũng không phải là Thẩm Phi Kỳ ngày hôm nay.

Lời vừa nói ra, Kỷ Thanh Trạch sửng sốt một chút.

Cao Hiên Thần trực tiếp đạp tới một đạp, đá Thẩm Phi Kỳ ngã chổng vó.

“Ai nha!” Thẩm Phi Kỳ mặt mày xám xịt bò dậy. Hắn cũng biết cha với đệ đệ kia của Kỷ Thanh Trạch còn khiến người khác chán ghét hơn là phải đảm đương trọng trách gia đình, hắn phẫn nộ nói: “Ta còn đang định nói là mỗi nhà mỗi cảnh mà! Còn nữa, Thanh Trạch còn chưa giận mà ngươi đạp ta làm gì?”

Cao Hiên Thần hừ một tiếng, mặc kệ hắn, đi qua chỗ khác ăn đồ ăn.

Thẩm Phi Kỳ không hiểu nổi, thầm nói: ” Quan hệ của hai người các ngươi từ lúc nào trở nên tốt như vậy?”

Qua giờ dần rồi mà mặt trời lại chưa ló ra, sáng sớm mà đã nổi gió, sắc trời âm u, xem bộ có vẻ muốn mưa.

Thẩm Phi Kỳ lấy nón rộng vành ra, còn lấy một bộ cho Tưởng Như Tinh che trước.

Lúc này đã có vài giọt mưa nhỏ rơi xuống. Cao Hiên Thần lau nước mưa trên mặt, thấy Kỷ Thanh Trạch ăn mặc phong phanh, sợ y mắc mưa sinh bệnh, vội mở bao quần áo ra tìm kiếm.

Hắn không dễ dàng gì mới tìm thấy một cái áo khoác dày chút, đang chuẩn bị đi qua phủ thêm cho Kỷ Thanh Trạch, vừa nhìn sang, đã thấy Thẩm Phi Kỳ chu đáo, tự tay thay mang nón rộng vành thêm cho Kỷ Thanh Trạch.

Cao Hiên Thần: “…”

Kỷ Thanh Trạch vốn muốn đẩy tay Thẩm Phi Kỳ ra, ra dấu để tự mình làm, nhưng không ngờ Thẩm Phi Kỳ hết sức chu đáo, nhất định phải giúp y đội thêm nón rộng vành còn chưa hết, lại ôm vai y thất vọng mà thở dài: “Thiếu Lạp không có ở đây, ta phải thay Thiếu Lạp chăm sóc tốt cho ngươi.”

Kỷ Thanh Trạch nhất thời rùng mình, cả người đều nổi da gà. Dù đội thêm một cái nón rộng vành mà y lại cảm thấy còn lạnh hơn. Y đường đường là một đại nam nhân tuổi còn trẻ, mà nghe lời này hệt như y là một “góa phụ” rồi.

Cao Hiên Thần đi tới, mặt lạnh lùng thúc cùi chỏ hất Thẩm Phi Kỳ ra, nắm lấy tay “góa phụ” của mình, lôi Kỷ Thanh Trạch đi. “Chính chủ” là hắn còn đang ở đây này, không tới phiên người khác đến chăm sóc “góa phụ” của hắn giùm hắn.

Thẩm Phi Kỳ lại trợn mắt ngoác mồm: “Sao vậy, sao thế hả? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”

Hai người sang bên cạnh, Cao Hiên Thần giúp Kỷ Thanh Trạch bó vạt áo lại, giúp y buộc dây nón lên. Kỷ Thanh Trạch cũng đội mũ rơm cho Cao Hiên Thần: “Thân thể ngươi còn yếu hơn ta, đừng để nhiễm lạnh.”

Cao Hiên Thần không chút nghĩ ngợi liền phản bác: “Ai yếu hả!”

Sau khi nói xong, hắn có vẻ nghĩ tới điều gì, che giấu tính mà ho khan một tiếng: “Không… Không thể yếu!!”

Lại sợ Kỷ Thanh Trạch không tin, còn bổ sung thêm một câu: “Thật sự không có!”

Kỷ Thanh Trạch: “…” Y không nói gì, chỉ yên lặng mà đỏ mặt.

Bốn người nghỉ ngơi một hồi, ăn uống no đủ, rồi chuẩn bị tiếp tục gấp rút lên đường. Mới vừa xoay người lên ngựa, Kỷ Thanh Trạch và Tưởng Như Tinh có phản ứng trước tiên, thần sắc nghiêm túc căng thẳng, cầm binh khí sẵn trong tay, quay người về phía sau. Qua tầm nửa khắc, Thẩm Phi Kỳ cũng phản ứng lại, căng thẳng mà ôm lấy Sương kiếm.

Bọn họ là người tập võ, thính lực vốn tốt hơn so với người bình thường một chút. Cao Hiên Thần mất đi nội lực, ngũ giác đều chịu ảnh hưởng. Hắn tuy rằng không nghe thấy nhìn thấy cái gì, nhưng thấy mọi người đều phản ứng là biết ngay có chuyện gì. Hắn cầm Thanh Tuyết kiếm ở trong tay, thấp giọng nói: “Có người đến?”

Kỷ Thanh Trạch gật đầu: “Tiếng vó ngựa.”

“Mấy con ngựa?”

“Chỉ có một con.”

Cao Hiên Thần thở phào nhẹ nhõm. Nếu như người tới vì “Sương” kiếm, trừ phi là cao thủ số một số hai trên giang hồ, còn không thì bốn người kết hợp làm gì đến nỗi đánh không lại. Cho nên Tưởng Như Tinh cùng Kỷ Thanh Trạch sau khi nghe tiếng vó ngựa, lại không lập tức phóng ngựa rời đi, mà chỉ nín thở chờ chiến.

Nhưng mà vừa mới dứt lời, Kỷ Thanh Trạch biến sắc, nói: “Còn có người khác!”

Xem ra người tới không chỉ đi một đợt, bọn họ nghe thấy tiếng của kẻ dẫn đầu trước, sau đó lại nghe thấy động tĩnh phía sau.

Kỷ Thanh Trạch nói: “Đi!”

Mặc dù y không biết người đến là ai, có phải đến vì bọn họ hay không, nhưng y cũng không muốn cậy mạnh, mạo hiểm, lại càng không muốn đánh nhau vô vị, bởi vậy lựa chọn tránh chiến.

Mấy người khác cũng đồng tình với y, lập tức phóng ngựa xông ra ngoài!

Bốn người phi ngựa nhanh trên đường nhỏ. Nhưng mà rất nhanh, tiếng vó ngựa phía sau lại càng ngày càng gần, gần đến mức cả Cao Hiên Thần cũng đã nghe thấy được. Dễ dàng thấy ngựa của người phía sau còn nhanh hơn của bọn họ, xem ra sách lược tránh chiến e là không thể thực hiện được.

Cao Hiên Thần quay đầu lại liếc mắt nhìn, trong tầm mắt có một thân ảnh cưỡi ngựa lúc ẩn lúc hiện. Hắn còn không thấy rõ đã nghe Tưởng Như Tinh “Á” một tiếng rồi đột nhiên ghìm ngựa.

“Tạ sư?!”

Mắt nàng nhận biết ra Tạ Lê hết sức chuẩn xác, dù chỉ là một đốm đen từ xa xa, cỡ tầm một con ruồi, nàng vẫn có thể nhận ra là Tạ Lê.

Tưởng Như Tinh dừng ngựa, ba người khác đương nhiên cũng không thể bỏ lại nàng rời đi, cũng vội giảm tốc ghìm ngựa, nhìn lại phía sau.

Đợi người phóng ngựa tới gần rồi, mấy người còn lại cũng đều thấy rõ —— quả nhiên là Tạ Lê!

Tưởng Như Tinh từ xa kêu lên: “Tạ sư! Ta… Ta là Như Tinh này!”

Nếu như đôi mắt Tạ Lê không có mù, đương nhiên biết nàng là Tưởng Như Tinh. Nàng đầy nhiệt huyết xúc động, quá nhiều lời muốn nói, đến khi tới miệng, lại không biết nên nói cái gì.

Thẩm Phi Kỳ cũng kêu lên: “Tạ sư, chúng ta có thể nói chuyện không?”

Tạ Lê tới gần rồi, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm “Sương” kiếm trong lòng Thẩm Phi Kỳ. Y không hề giảm tốc độ, vội xông lại, bày ra tư thế, không ngờ vẫn còn muốn cướp đoạt “Sương” kiếm.

Mấy người cưỡi ngựa phía sau cũng đã xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Bọn họ dường như không phải là một nhóm với Tạ Lê, hoặc là truy sát Tạ Lê mà đến, hoặc là mục tiêu hệt như Tạ Lê, cũng tới vì “Sương” kiếm trong tay Thẩm Phi Kỳ.

Cao Hiên Thần đã không để ý “Sương” kiếm kia cuối cùng sẽ ra sao, nhưng hắn thấy Tạ Lê rõ ràng chỉ muốn đoạt kiếm xong là đi, không định dừng lại nói chuyện rõ ràng cùng bọn họ, hắn làm sao chịu bỏ qua cơ hội này? Vì vậy hắn dùng sức đạp lên bàn đạp yên ngựa, phi thân tới, dùng một kiếm cản Tạ Lê lại!

Tạ Lê nhanh chóng tới theo ngựa, không có cách nào linh hoạt di chuyển, Cao Hiên Thần đâm một kiếm tới, hắn không thể làm gì khác hơn là ngửa mặt ngã ra, đồng thời kéo cương ngựa, giảm tốc ngựa lại.

Tạ Lê bỏ lỡ cơ hội đoạt kiếm lần thứ nhất, quay đầu lại lạnh lùng liếc Cao Hiên Thần một cái, rút song đao ra, phi thân nhào tới!

Thẩm Phi Kỳ không dám động thủ với Tạ Lê, mắt thấy Cao Hiên Thần chặn ở trước mặt mình bắt đầu đấu cùng Tạ Lê, hắn ôm kiếm khóc không ra nước mắt: “Tạ sư, đừng đánh, có chuyện gì từ từ nói không được sao.”

Song đao của Tạ Lê kê vào trường kiếm của Cao Hiên Thần, lạnh lùng nói: “Cao giáo chủ, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

Cao Hiên Thần bị hắn hỏi, cảm thấy kì lạ. Hắn muốn làm gì? Hắn muốn hỏi Tạ Lê muốn làm gì! Hắn nói: ” Những người một năm trước kia, rốt cuộc là ai?”

Ánh mắt Tạ Lê tối sầm lại. Chẳng biết vì sao, Cao Hiên Thần nhìn ra mấy phần thất vọng từ ánh mắt của hắn.

“Đây chính là mục đích của ngươi?” Song đao Tạ Lê dùng sức đánh lui kiếm Cao Hiên Thần, lạnh giọng nói: “Được. Được lắm, ngươi thà phụ người trong thiên hạ, cũng không để người trong thiên hạ phụ ma giáo của ngươi!”

Hắn lại không nương tay mà tấn công tới, đoản đao trong tay chém thẳng vào ngực Cao Hiên Thần!

Hai người thoáng qua ba chiêu, Tạ Lê tuy chỉ dùng tay phải tấn công, nhưng mà hắn có nhiều hơn Cao Hiên Thần mười mấy năm rèn luyện, võ công đương nhiên cao hơn Cao Hiên Thần. Cao Hiên Thần đã mất một thân nội lực, không thể bằng với lúc trước. Ba chiêu qua đi, Cao Hiên Thần rõ ràng rơi xuống thế hạ phong.

Tạ Lê từng bước ép sát, đoản đao trong tay tả chém phải chặn, thượng quấn hạ nhiễu, đánh cho Cao Hiên Thần không thể không lùi mấy bước, chiêu thức trong đầu như sao băng xẹt qua, lại kẹt trong thế tiến công đồn dập, không nghĩ ra nên phá giải khốn cảnh như thế nào.

Nhưng vào lúc này, bụng hắn đột nhiên đau quặn, động tác trên tay bị chậm ba phần —— cố tình trong lúc nguy cấp này, đan điền hắn lại phát tác đau!

Lưỡi dao Tạ Lê tiến tới, Cao Hiên Thần mắt thấy đã mất đường thối lui, đang muốn ngã về đằng sau, đột nhiên ở giữa có một thanh kiếm bản to chém ngang, chặn hạ xuống thế tiến công của Tạ Lê.

Kỷ Thanh Trạch chặn đến trước người của hắn, giơ kiếm bày ra tư thế, tiên phong đứng về phía hắn.

Lúc Tạ Lê bị Cao Hiên Thần ngăn cản thì dứt khoát rút đao tấn công. Bây giờ bị Kỷ Thanh Trạch chặn lại nhưng chỉ nhíu mày. Bỗng nhiên thân hình thoắt một cái, vồ tới Thẩm Phi Kỳ, muốn cướp kiếm của hắn!

Sau mấy chiêu này, mấy người cưỡi ngựa phía sau cũng đến gần rồi, tổng cộng có ba người, dẫn đầu là một gã nam tử mặc áo trắng, hai bên là hộ vệ của hắn.

Cao Hiên Thần ôm đan điền quặn đau, đổ mồ hôi lạnh, ngẩng đầu nhìn thấy người đến lại hoàn toàn ngây ngẩn cả người.