Edit: Phong Lữ

Nụ hôn này bắt đầu giống như sự phát tiết bá đạo, Kỷ Thanh Trạch tràn đầy bi phẫn, Cao Hiên Thần cũng ôm một bụng nôn nóng. Dù sao trong xương cốt người tập võ ít nhiều cũng sẽ có chút hiếu chiến, nhưng không nhất định phải thể hiện bằng công phu quyền cước. Bọn họ người này chặn người kia, người kia gặm người này, ai cũng không cam lòng yếu thế, muốn phân cao thấp trên công phu đánh bằng miệng!

Bụng Cao Hiên Thần quặn đau, ôm Kỷ Thanh Trạch không muốn buông, nhưng chân lại đứng không nổi. Vì vậy hai người lăn lên sàn, ngươi giữ ta, ta hôn ngươi, giống như so chiêu, ngươi đánh ta đỡ, chẳng mấy chốc đã qua mười mấy hiệp.

Đợi đến khi oán giận đều được phát tiết ra ngoài thì tính chất nụ hôn này cũng từ từ thay đổi.

Kỷ Thanh Trạch vừa mới cắn Cao Hiên Thần tới độ miệng chảy đầy máu, lúc này liền đau lòng, giống như bù đắp liếm láp vết thương của hắn, mút máu đi; Cao Hiên Thần phát tiết xong thì đau đớn cũng được hóa giải mấy phần, khí lực cũng đã tiêu hao hết, vô lực nằm nhoài trên người Kỷ Thanh Trạch, tiêu cự hai mắt thoáng tan rã mà nhìn chằm chằm Kỷ Thanh Trạc, yên tĩnh để mặc y liếm mút.

Kỷ Thanh Trạch lấy tay lau đi mồ hôi mịn trên trán Cao Hiên Thần, cảm giác được nhiệt độ dưới tay rất thấp.

Y ngừng cuộc chiến bằng miệng, kinh ngạc nói: “Ngươi…”

Cao Hiên Thần không muốn giải thích, hôn chụt lên đôi môi y, ngắt lời y muốn nói ra.

Kỷ Thanh Trạch đương nhiên không chịu để hắn dễ dàng lừa gạt, lại nói: “Sao ngươi…”

Cao Hiên Thần nâng mặt của y lên, nhẹ nhàng dán lên đôi môi y không thả.

Kỷ Thanh Trạch: “…”

Từ nụ hôn bá đạo tràn ngập tính chất công kích biến thành nhẹ nhàng lưu luyến triền miên, Kỷ Thanh Trạch không có sức chống cự, cam chịu nhắm mắt lại, ôm cổ Cao Hiên Thần.

Cảm giác an tâm ở ngực dâng lên, giảm nhẹ không ít đau đớn. Cao Hiên Thần dùng đầu lưỡi dò vào trong miệng Kỷ Thanh Trạch, vốn là ngốc nghếch thăm dò, dự định lướt qua rồi thôi, nhưng dần dần dấy lên tư vị, không nỡ rời ra.

Cũng không biết dây dưa bao lâu, hai người mới thở hồng hộc buông nhau ra

Kỷ Thanh Trạch vừa định mở miệng, Cao Hiên Thần liền lấy môi dán lên môi y, vừa chạm vào liền rời khỏi, không cho y nói rõ ràng được. Chuyện bản thân hắn không muốn nói thì sẽ không để người khác hỏi ra lời.

Như vậy mấy lần, Kỷ Thanh Trạch bị trò vặt vô liêm sỉ, ấu trĩ của hắn làm cho bất đắc dĩ, cũng xấu hổ, đành trừng hắn.

Cao Hiên Thần lập tức không cam lòng yếu thế mà trừng lại.

Giằng co như vậy một chốc, ánh mắt Kỷ Thanh Trạch chìm xuống, mang theo mấy phần ý trách cứ. Cao Hiên Thần thấy y giận thật, bĩu môi, dúi đầu vào hõm vai y bất động, bắt đầu giả chết.

Kỷ Thanh Trạch nói: “Đau ở đâu?”

Cao Hiên Thần chơi xấu làm bộ nằm sấp không dậy nổi, buồn bực nói: “Không đau.”

Kỷ Thanh Trạch mò tới lưng hắn, thấy vừa ướt vừa lạnh, toàn là mồ hôi. Hô hấp y căng thẳng, nhịn một hồi mới khàn khàn, chậm rãi mở miệng: “Tại sao không nói?”

Cao Hiên Thần cọ cọ cổ y, không lên tiếng trả lời.

Lại là một hồi giằng co trong yên lặng, Cao Hiên Thần nhận ra người dưới thân khẽ run vì tức giận.

“… Xin ngươi đó… Nói đi…”

Cao Hiên Thần nhất thời sững người. Kỷ Thanh Trạch là một người cao ngạo như vậy, bị hắn dằn vặt thành thế nào mới có thể ăn nói khép nép như vậy mà cầu xin hắn. Lúc này hắn mới cam lòng dời mặt từ Kỷ hõm vai Thanh Trạch ra, hơi chống người lên, nhìn mặt dưới thân người căng thẳng. Hắn cúi người xuống hôn một cái nhẹ, mí mắt run rẩy.

Hắn rốt cuộc cũng mở miệng, nói lời đã chất chứa trong lòng rất lâu ra.

“Kỷ Thanh Trạch, tiểu đoan chính, ta yêu ngươi.”

Nếu như muốn hỏi Cao Hiên Thần là khi nào bắt đầu yêu Kỷ Thanh Trạch, e là chính hắn cũng không trả lời được câu hỏi này. Lúc mới vào Thiên hạ luận võ đường không bao lâu, trong lòng hắn đã bắt đầu nẩy mầm chút tâm tư này, chỉ là khi đó tuổi còn nhỏ, hắn cũng không hiểu rõ tâm ý của mình. Chỉ biết là nhìn thấy Kỷ Thanh Trạch đã muốn bắt nạt, lại muốn thân thiết với y.

Mà lúc bọn họ bắt đầu thân thiết là từ khi bắt cặp đối luyện võ.

Theo võ học mà nói, nếu như chỉ luyện tập một mình mãi, thì cũng hệt như lý luận suông, dù cho có bí kíp tốt thế nào cũng vô dụng. Vì vậy nhóm thiếu niên này mới vừa học không bao lâu, võ sư đã muốn các đệ tử kết cặp để đối luyện võ.

Kết cặp đối luyện võ, đương nhiên hai người phải cùng trình độ võ học, thân thủ đều tương đương nhau, người đánh người thủ, tỷ thí với nhau, học hỏi lẫn nhau, mới có thể cùng nhau tiến bộ. Bằng không nếu kẻ mạnh kết đôi với kẻ yếu, thì qua ba, năm chiêu đã thấy rõ ràng, hai người cũng khó có lĩnh ngộ gì.

Lớp học đầu tháng là lớp của Mạnh Uy. Hắn để các thiếu niên sắp xếp thành hàng đứng hai bên, ánh mắt dò xét một vòng, gật đầu chỉ hai người: “Kỷ Thanh Trạch, Hàn Dục Trừng, hai người các ngươi ra trước đi.” Hai người này là xuất chúng nhất trong đám thiếu niên này, trước giờ cũng đều cầm kiếm, xét ở khía cạnh nào cũng là đối thủ thích hợp nhất để học hỏi lẫn nhau.

Cao Hiên Thần thật cao hứng ra khỏi hàng, Kỷ Thanh Trạch hình như không vừa lòng lắm, nhưng nếu võ sư đã gọi tên, y cũng không tiện từ chối nên bị Cao Hiên Thần lôi đi.

Cao Hiên Thần không chờ nổi, lấy một cây trường côn, nói: “Tiểu đoan chính, hai ta so tài một chút đi?”

Kỷ Thanh Trạch bất động. Bên kia Mạnh Uy còn đang chọn người, chỉ mới cho bọn họ ra khỏi hàng trước thôi, một chốc có lẽ còn có thể có thay đổi mới. Bởi vậy y nói: “Mạnh sư chưa nói bắt đầu.”

“Ai nha!” Cao Hiên Thần nói: “Sớm bắt đầu hay muộn bắt đầu, không phải đều là hai ta luyện với nhau sao? Ta và ngươi xứng đôi nhất, sẽ không đổi người khác nữa đâu, nhanh lên đừng lãng phí thời gian!”

Bên kia có mấy đôi được Mạnh Uy chọn ra, những người kia đều đi ra chờ đợi một bên.

“Nhanh lên!” Cao Hiên Thần không nhịn được dùng đầu côn chọt vào chân của y, “Trường côn của ta đã không thể chờ nổi nữa nè!”

Kỷ Thanh Trạch: “…”

Đây cũng là nguyên nhân y không muốn bắt cặp với Cao Hiên Thần, y luôn luôn tuân thủ quy củ, võ sư không nói đi, y sẽ không tự ý động. Nhưng Cao Hiên Thần vốn hoàn toàn không biết hai chữ “Quy củ” này có mấy nét, đã bắt đầu không ngừng dùng trường côn đi chọc Kỷ Thanh Trạch.

Hắn chọc càng ngày càng mạnh hơn, Kỷ Thanh Trạch không muốn đứng chịu đòn, liền bắt đầu né tránh. Y càng tránh, Cao Hiên Thần càng mạnh tay hơn, trường côn linh hoạt quấy động, quét xuống chân y.

Kỷ Thanh Trạch rốt cuộc không thể nhịn được nữa, phóng người lên, tránh né một côn đó. Nhưng mà Cao Hiên Thần không thuận theo, thu côn lại chọc tiếp. Kỷ Thanh Trạch đang giữa không trung không có cách nào né tránh, không thể làm gì khác hơn là dùng cây gậy của mình đỡ lấy gậy của hắn.

Đã bắt đầu đánh thì không phân thắng thua thì không dừng lại. Cao Hiên Thần từng bước ép sát, đề côn chọc tới, côn quét ngang qua, đánh cho Kỷ Thanh Trạch không thể không dẹp hết chuyện khác, nghiêm túc cùng hắn so chiêu.

Bên này đã đánh binh binh bang bang, Mạnh Uy chỉ liếc mắt nhìn, lười quản bọn họ, tiếp tục phân nhóm đệ tử.

Hắn gọi tên nói: “Tưởng Như Tinh.”

Tưởng Như Tinh đang chuẩn bị tiến lên một bước, Thẩm Phi Kỳ chờ không nổi, giơ tay: “Ta ta ta! Mạnh sư, ta và Như Tinh một đôi!”

Trong một đám võ sư trên Thiên hạ luận võ đường, Thẩm Phi Kỳ sợ nhất là Mạnh Uy. Thường ngày khi đi học có thể không nói thì không nói, tốt nhất không để Mạnh Uy chú ý tới sự tồn tại của hắn. Vào giờ phút này, hắn lại xung phong lên.

Mạnh Uy vểnh mũi lên trời, khinh thường nói: “Ngươi? Cùng Tưởng Như Tinh?”

Ngoắc ngoắc ngón tay: “Nào, Thẩm Phi Kỳ, ngươi đi ra!”

Thẩm Phi Kỳ kiên trì bước tới một bước,  quay đầu lại nhìn Tưởng Như Tinh nịnh hót cười cười.

Mạnh Uy nói: “Như Tinh, trong vòng mười chiêu, đánh ngã hắn, trò làm được không?”

Tưởng Như Tinh nghiêm túc suy nghĩ một chút: “Có thể.”

Mạnh Uy khoát tay bắt đầu: “Đánh hắn!”

Thẩm Phi Kỳ: “…”

Tưởng Như Tinh nắm côn vung lên, không tới ba chiêu, trường côn đánh vào trên vai Thẩm Phi Kỳ, dùng sức đè xuống! Thẩm Phi Kỳ “Rầm” một tiếng ngã ngay tại chỗ.

Mạnh Uy nhìn vậy có chút hả hê bước đi thong thả đến trước mặt Thẩm Phi Kỳ, nhìn từ trên cao xuống: “Tiểu tử ngươi mà cũng đòi đi lấy lòng nữ nhân, ngươi có thể đánh nhau cùng nữ nhân? Kiếp sau đi!”

Thẩm Phi Kỳ: “…”

Thiên hạ luận võ đường tổng cộng có ba mươi mốt đệ tử, sau khi chia nhóm toàn bộ xong, còn sót lại một kẻ xui xẻo cuối cùng —— không ai khác, chính là Thẩm Phi Kỳ.

Mạnh Uy vung tay: “Bắt đầu luyện!” Ra lệnh một tiếng, các thiếu niên từng người bắt đầu luyện, chỉ còn dư lại Thẩm Phi Kỳ và Mạnh Uy mắt to trừng mắt nhỏ.

Mạnh Uy từ sau khi bị trêu cợt đã chừng mấy ngày không đánh người, trường côn trong tay hắn mới thật sự là khát khao khó nhịn, cười với Thẩm Phi Kỳ một nụ cười xán lạn cực kỳ, cảnh “xuân” ôn hoà, ôn nhu nói: “Nào, ta luyện cùng ngươi.”

Thẩm Phi Kỳ: “…”

Khi mọi người mới bắt đầu luyện, Cao Hiên Thần với Kỷ Thanh Trạch đã qua mấy chiêu.

Côn chính là binh khí đứng đầu bách binh, là binh khí nguyên thủy nhất cũng dễ dùng nhất. Phàm là đệ tử có căn bản võ học, không có ai không biết dùng gậy đánh người.

Nhưng mà côn pháp bách biến vô thường, quét, chống, đập như thương, bổ, chém, chà như đao, đâm, vung, chọc như kiếm đều có thể thể hiện trên côn pháp. Nhưng cuối cùng muốn đánh như thế nào, vậy thì phải tùy vào bản lĩnh.

Mới vừa đấu võ không bao lâu, Kỷ Thanh Trạch cũng đã rơi xuống thế hạ phong. Cũng không phải là trình độ võ học của y kém hơn Cao Hiên Thần quá nhiều, càng không phải là học không nghiêm túc bằng Cao Hiên Thần, chỉ là bọn họ vừa vào Thiên hạ luận võ đường mới hai tháng, mặc dù thay đổi một loại vũ khí, nhưng vẫn là còn quen chiêu thức thuận tay của mình hơn. Kỷ Thanh Trạch quen dùng kiếm pháp hơn là trường côn, còn Cao Hiên Thần ở Thiên Ninh giáo đã biết bách binh, bởi vậy chiêu pháp càng linh hoạt đa dạng hơn, hắn một khi nắm rõ đường đi nước bước của Kỷ Thanh Trạch, liền đánh thuận lợi như cá gặp nước.

Kỷ Thanh Trạch đánh ra một côn, bị Cao Hiên Thần bước lướt dịch ra. Nếu như lúc này y quét ngang côn, có thể lập tức nối liền chiêu thức. Nhưng Cao Hiên Thần tốc độ quá nhanh, y còn không phản ứng kịp nữa, đầu óc trở nên trống không, Cao Hiên Thần đã lướt qua người y, làm cho y bỏ lỡ mất cơ hội tốt nhất.

Cao Hiên Thần xoay trường côn về, đầu côn “Bốp” một tiếng đánh vào mông Kỷ Thanh Trạch. Nhất thời, cả người Kỷ Thanh Trạch chấn động, quay đầu lại trợn mắt giận dữ nhìn Cao Hiên Thần!

Cao Hiên Thần quả thực đáng ghét cực kỳ, hắn hoàn toàn có thể đánh mấy chiêu là phân được thắng thua như Tưởng Như Tinh, nhưng hắn cố tình không làm vậy, hắn đang tìm “Lạc thú” trong khi luận bàn, chơi say sưa ngon lành.

Kỷ Thanh Trạch tức giận đề côn bổ tới Cao Hiên Thần, bị Cao Hiên Thần giương côn ngăn lại. Kỷ Thanh Trạch tiến lên một bước, quát to một tiếng, tay tăng lực, tiếp tục đánh xuống!

Cao Hiên Thần không gắng gượng chống đỡ y, cấp tốc rút lui lực né qua.

Mục tiêu đột nhiên mất, Kỷ Thanh Trạch vì quán tính tiếp tục nhào lên trước được hai bước, Cao Hiên Thần cực kỳ linh hoạt tiến sát bên người y, “Bốp” một tiếng, không nhẹ không nặng lại đánh mông y.

Kỷ Thanh Trạch tức giận đến mức mặt đỏ chót, cắn chặt hàm răng, quay đầu lại đem trường côn đánh tới như thần long quẩy đuôi, nhắm ngay Cao Hiên Thần, đánh mạnh một cái!

Nhưng mà y càng gấp, hạ chiêu thức nhìn như hung mãnh, trái lại mất sự vững vàng. Y nện một côn lên mặt đất, Cao Hiên Thần lập tức đạp côn đề khí nhảy lên, từ vượt qua đỉnh đầu y, trường côn đánh tới, lại đánh lên mông y!

Trên đời này chuyện đáng giận nhất không phải là ngươi gặp một người đáng ghét, mà là hắn đáng ghét như vậy, nhưng ngươi lại đánh không lại hắn!!!

Kỷ Thanh Trạch tức giận đến cả người phát run, trong mắt hừng hực liệt hỏa như muốn phun ra, hận không thể đốt Cao Hiên Thần thành than tro!

Cao Hiên Thần cười đến liêu xiêu, vô sỉ ngoắc ngoắc ngón tay với y: “Tiểu đoan chính, đến đây, ngươi tới đánh ta đi nào!”

Kỷ Thanh Trạch đề côn, Cao Hiên Thần lập tức nhảy nửa bước về sau, đầy hứng thú mà bày ra tư thế, chuẩn bị tiếp tục giở lại trò cũ. Nhưng không ngờ Kỷ Thanh Trạch quay đầu đi luôn, đi tới chỗ Mạnh Uy đang dạy dỗ Thẩm Phi Kỳ đi!

Cao Hiên Thần vội đuổi tới: “Ầy ầy ầy đừng đi mà…”

Kỷ Thanh Trạch đã tới trước mặt Mạnh Uy, ra côn nhanh như chớp, khí thế hung hăng cản lại một côn Mạnh Uy đang muốn đánh vào đùi Thẩm Phi Kỳ.

Mạnh Uy giật mình hết hồn, còn tưởng rằng tại mình nhân cơ hội giáo huấn đệ tử nghịch ngợm nên gây ra bất mãn cho những thiếu niên khác, nhất thời bó tay toàn tập. Khóa đệ tử này thực sự đã có tiền lệ không phục sự quản giáo của hắn. Nhưng khi hắn quay đầu lại, nhìn thấy người chặn ngang là Kỷ Thanh Trạch, kinh ngạc nói: “Hả? Kỷ Thanh Trạch? Ngươi tại sao không đi luyện tập?”

Kỷ Thanh Trạch quát lớn: “Mạnh sư, ta muốn thay người!!”