*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Phong Lữ
Bên này Cao Hiên Thần với Kỷ Thanh Trạch chiến khí thế ngất trời, đầu kia Thẩm Phi Kỳ cũng rất không dễ chịu.
Sau khi chủ nhà họ Thẩm bị bệnh, gánh nặng cả nhà rơi xuống trên đôi vai trẻ của y. Thẩm gia từ Thẩm Thương Minh mà có tiếng trên giang hồ, nhưng cho tới bây giờ chưa hề dùng võ công để thăng tiến, mãi đến tận khi Thẩm gia gia sáng chế ra Sương Hoa kiếm pháp, Thẩm phụ phát triển nó, Thẩm gia mới có địa vị không cao không thấp trên trường võ học.
Nhưng mà trên giang hồ có rất nhiều danh môn chính phái, vì tiền bối đã đủ xuất sắc, nên với hậu bối mà nói, từ xưa tới nay chưa từng có ai dạy bọn họ “tạo lập”, kỳ vọng của bọn họ chỉ có hai chữ —— “truyền thừa”. Thẩm Phi Kỳ cũng không phải có căn cơ luyện võ tốt, từ nhỏ tâm tư hắn cũng không nằm ở võ học, nhưng hắn là con trai độc nhất của Thẩm gia, nếu như hắn không học võ công cho giỏi, Sương Hoa kiếm pháp mới tại thế sẽ không người nối nghiệp, tương lai Thẩm gia sẽ không có chỗ gửi gắm.
Lại không bàn Thẩm Phi Kỳ trời sinh thế nào, cũng không bàn Thẩm gia ra sao, nhìn khắp thiên hạ, nếu một môn phái coi “truyền thừa” là thứ quan trọng nhất, thì chuyện suy sụp cũng chỉ là sớm chiều. Nhiều nhà đã từng là danh môn vọng tộc danh chấn thiên hạ, ngắn ngủi hai, ba đời đã mai danh ẩn tích trên giang hồ. Bởi vì truyền thừa suy cho cùng, cũng chỉ có thể sánh vai ở thời người đi trước, vĩnh viễn không thể tự tốt hơn. Nếu như hành sự sơ sót, thì cuối cùng cái gì cũng mất hết.
Thẩm gia đang đối mặt quẫn cảnh như thế này. Thẩm Phi Kỳ tuổi còn trẻ, vẫn còn chưa qua hai mươi, mới tốt nghiệp một năm từ Thiên hạ luận võ đường, hắn không học được “thông hiểu đạo lí” ở Thiên hạ luận võ đường, Sương Hoa kiếm pháp chỉ mới học được như mèo cào. Cho nên đám người mơ ước “Sương” kiếm mới có thể không e dè như vậy. Thẩm phụ mà ngã xuống, lại càng không có ai để Thẩm gia ở trong mắt, trở ngại đoạt kiếm duy nhất cũng chỉ còn sót lại còn lại những người cùng mơ ước bảo kiếm.
Thẩm Phi Kỳ sứt đầu mẻ trán mà chỉ huy môn sinh bày trận, nhìn các đồng bạn của mình ra sức giết địch, hắn sao không xung máu lên được? Nhưng một là công phu hắn luyện không tốt, thứ hai là Văn Nhân Mỹ dính chặt trên người y, giữ hắn như cầm dây con rối, tay chân của hắn cũng không nghe theo sự chỉ huy của mình.
Hắn bất đắc dĩ nói: “Tiểu mỹ cô nương, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?”
Văn Nhân Mỹ khẽ cười nói: “Ta muốn cái gì, ngươi liền cho ta cái đó sao?”
Nàng vừa nói vừa bắt Thẩm Phi Kỳ duỗi tay ra, đánh lùi một tên thích khách áp sát. Thẩm gia tuy có tuyệt thế danh kiếm như “Sương” kiếm, nhưng mà Thẩm gia thiếu chủ Thẩm Phi Kỳ cầm trong tay chỉ là một trường kiếm vô cùng giản dị. Đại khái có lẽ là bởi vì Thẩm Phi Kỳ võ công quá kém, không đáng cầm một thanh kiếm tốt. Nhưng dù thế nào, chuyện này cũng có chút mỉa mai, rõ ràng nắm giữ bảo bối, lại không dùng, chỉ có thể cung phụng như cung một vị bồ tát ——lại còn lại một vị phật vận rủi.
Thẩm Phi Kỳ nói: “Ta… Ta rất muốn đồng ý, nhưng ta còn chưa biết ngươi muốn cái gì. Nếu không, ta đồng ý rồi, lại không làm được, vậy không tốt lắm.”
Văn Nhân Mỹ cảm thấy được nam nhân trẻ tuổi nhỏ bé mình đang ôm trong ngực này rất là thú vị. Nàng gặp rất nhiều nam nhân bị nàng mê hoặc đến ngu muội, trong đó không thiếu người nguyện ý vì nàng máu chảy đầu rơi, nhưng những nam nhân đó cũng có mưu đồ với nàng, hoặc là vì vẻ đẹp của nàng, hay là âm mưu gì khác. Một khi thân phận thực sự của nàng lộ ra ngoài, đám nam nhân một giây trước còn hận không thể móc tim cho nàng, ngay lập tức liền muốn móc tim của nàng, người nhân từ chút cũng lập tức tránh nàng như rắn rết, chạy đến tận chân trời góc bể.
Văn Nhân Mỹ nói: “Nếu ta muốn ‘Sương’ kiếm thì sao?”
Thẩm Phi Kỳ cười khổ: “Ta có thể làm chủ chính mình, nhưng cũng không dám làm chủ một thanh kiếm. Hai năm trước thì thế, bây giờ ta còn phải trông chờ vào nó có thể cứu ta cha.”
Hắn thấy bốn phía không ngừng có người ngã xuống, bạn học của hắn và môn sinh vì bảo vệ hắn mà khổ sở chiến đấu, cả Tưởng Như Tinh cũng quơ trường đao xung phong trong đám người, trong lòng hắn khó chịu, than thở: “Ai, thật không biết sao lại phải làm thành như vậy. Mọi người tâm bình khí hòa ngồi xuống, lấy thanh kiếm ra, có gì tốt cũng cùng chia sẻ không tốt hơn sao? Cũng không phải chỉ có một viên trường sinh đan mà, bí kíp thì không phải người nào cũng có thể luyện sao?”
Văn Nhân Mỹ cười nói: “Thẩm công tử thật khờ. Bên trong ‘Phong Hoa Tuyết Nguyệt Sương’ giấu là tiền cũng được, là bí tịch võ công cũng được, là bí quyết trường thọ cũng được, ngươi nói xem người trong thiên hạ đang muốn cái gì? Nếu như thiên hạ ai cũng chỉ có mười lượng bạc, vậy ta sẽ muốn có mười một lượng; nếu như thiên hạ mỗi người đều chỉ có thể sống một trăm tuổi, vậy ta sẽ muốn sống 101 tuổi. Nếu là đồ vật người người đều có thể có được, ngược lại sẽ chẳng có ai cần.”
Thẩm Phi Kỳ kinh ngạc nhìn nàng một cái.
Văn Nhân Mỹ nói: “Bảo vệ kiếm của ngươi cho tốt đi, nếu ngươi như vứt nó đi, thì mới làm hỏng chuyện tốt của ta.”
Dứt lời nàng liền yên lặng cười lạnh trong lòng: Thứ tốt như vậy, giữ chỉ khiến ngươi vào cảnh khốn cùng lao đao, nhà tan người mất!
Chỉ thấy Tưởng Như Tinh bị ba tên hắc y nhân bao quanh bốn phía, ba người kia hiển nhiên là một nhóm, phối hợp vô cùng ăn ý. Tưởng Như Tinh vung trường đao ra, một người cản lưỡi đao của nàng, hai người khác lập tức tấn công từ hai bên. Tưởng Như Tinh không thể không thu chiêu, xoay trường đao, tách ba người ra. Lập tức lại có một người ép đến, ngăn cản trường đao nàng từ chính diện, hai người khác lại thừa dịp đánh lén.
Ba người này ngươi tiến ta lui, không ngừng đột kích gây rối Tưởng Như Tinh, làm nàng không có cách nào phát huy toàn lực, ngắn ngủi chốc lát đã hãm vào cảnh khốn khó.
Thẩm Phi Kỳ muốn xông tới giúp đỡ, lại bị Văn Nhân Mỹ bám giữ không tha: “Thẩm công tử, ngươi đừng rời bỏ Tiểu Mỹ nha.”
Thẩm Phi Kỳ: “…”
Lòng hắn nóng như lửa đốt, thấy tình thế đã không cách nào khống chế, đành cao giọng nói: “Mọi người nghe hiệu lệnh ta! Tử thủ cấm địa, quyết không để cho tặc nhân đột phá!”
Lời vừa nói ra, trên sân bầu không khí ngưng trệ trong nháy mắt. Hôm nay người xông vào, mặc dù là vì “Sương” kiếm mà đến, nhưng không có mấy người biết Sương kiếm rốt cuộc giấu ở nơi nào, ngay cả cấm địa Thẩm gia ở nơi nào cũng không rõ lắm. Đặc biệt là rất nhiều người gia nhập sau, đều hoà mình vào chỗ thao trường, còn tưởng rằng “Sương” kiếm đã xuất hiện, vội vã không cam lòng yếu thế mà gia nhập chiến cuộc.
Lời Thẩm Phi Kỳ vừa dứt, mấy tên Thẩm gia môn sinh trên sân lập tức bứt ra chạy về phía đông sân. Những kẻ đoạt kiếm thấy, vội vã chạy theo, sân trong nháy mắt đã trống hơn nửa.
Mà bên Tưởng Như Tinh này, mắt thấy nàng cũng sắp không chống đỡ nổi nữa, đột nhiên nảy sinh ra biến này, ba người vây công nàng kia đều chần chờ, không biết là nên giải quyết nàng trước hay là đoạt kiếm trước. Bọn họ chần chờ một lần này, Tưởng Như Tinh lập tức dốc toàn lực, trong chớp mắt đã chém giết một người. Hai người còn lại thấy đồng bạn gặp nạn, lập tức không do dự nữa, lập tức cũng bứt ra chạy về cấm địa Thẩm gia.
Tưởng Như Tinh không chút nghĩ ngợi liền đuổi theo, Thẩm Phi Kỳ vội nói: “Như Tinh đừng đi!”
Lời còn chưa dứt, một cái xích sắt chẻ gió mà phóng tới cuốn tới cổ Thẩm Phi Kỳ!
Bây giờ Thẩm gia môn sinh phân thành 3 tốp, một tốp ở chủ viện che chở gia chủ bệnh nặng, một tốp bảo vệ cấm địa, còn có một tốp còn khổ chiến ở thao trường, thủ vệ bên người Thẩm Phi Kỳ đã rất ít. Kẻ nắm dây xích là một gã hắc y nhân che mặt, hắn không theo mọi người cùng đi, chắc là có đồng bạn đi trước, để hắn thừa dịp phòng vệ thưa thớt mà hạ Thẩm Phi Kỳ. Đề phòng lỡ đâu cấm địa kia còn có bí ẩn nan giải gì, có Thẩm Phi Kỳ trong tay thì có thể chiếm được tiên cơ.
Thẩm Phi Kỳ kinh hãi muốn lui, Văn Nhân Mỹ cũng không để cho hắn lui, cầm lấy tay hắn mà vung kiếm, đón lấy cái dây xích kia “Ầm” một tiếng vang thật lớn, tia lửa văng gắp nơi, xích sắt bị đánh trật! Kiếm trong tay Thẩm Phi Kỳ tuy rằng bình thường, nhưng cũng rất bền, bị xích sắt tinh luyện va chạm mà chỉ cong thành một cung, sau bật về bình thường, chưa sứt mẻ gì.
Kẻ nắm dây xích nội công thâm hậu, chiêu thức mãnh liệt, xích sắt liền bay trở về, lần nữa quấn tới phần eo Thẩm Phi Kỳ!
Người này là một cao thủ. Văn Nhân Mỹ Thẩm điều khiển “con rối” không được tính là rất nghe lời là Thẩm Phi Kỳ, tiếp mấy chiêu với kẻ nắm dây xích, thấy rất không tiện tay, không nhịn được hừ một tiếng, cuối cùng cam lòng buông Thẩm Phi Kỳ ra. Đầu ngón tay nàng vân vê, bắn ra một mũi ám khí, bắn thẳng đến cánh tay kẻ nắm dây xích!
Kẻ nắm dây xích tay mắt lanh lẹ, vội vã kéo xích sắt về, “Coong” một tiếng, xích sắt chặn lại mũi ám khí kia.
Nhưng mà hắn còn chưa kịp thở một hơi, Cao Hiên Thần đột nhiên từ góc xiên đánh tới, Thanh Tuyết kiếm khí thế nhanh như chớp chém về phía hắn!
Người này võ công tuy cao, vẫn không chịu nổi do Cao Hiên Thần tóm thời cơ quá tốt, lực chú ý của hắn đều để trên ám khí Văn Nhân Mỹ bắn ra, không ngờ được Cao Hiên Thần có thể trong nháy mắt tiếp cận, mắt thấy đã không kịp lui, không cam lòng mà gào thét ra tiếng!
Nhưng mà thời khắc vạn cân treo sợi tóc, lại có một hắc y nhân khác quên mình lao ra đỡ kiếm vì hắn. Thanh Tuyết kiếm bị người dùng cánh tay ngăn cản lại, mặc dù chém đứt cánh tay kẻ chịu chết giả,lại bỏ lỡ chỗ hiểm của kẻ nắm dây xích, mũi kiếm sát qua lỗ tai người nắm dây xích, rạch một vết máu trên mặt hắn, chém rớt cái khăn che mặt!
Ánh lửa soi sáng ra tướng mạo người kia, phàm người thấy rõ đều sững sờ. Cao Hiên Thần “Ha” cười lạnh: “Ta tưởng là ai chứ, đây không phải là Thập Tam tông lão đại Thuỷ vận bang Ngưu Đại Đầu! Sao vậy, gần đây Thuỷ vận bang nghèo khó quá nên phải đổi nghề vào nhà người ta cướp của?”
Thập Tam tông là liên minh mười ba tiểu bang phái, trước khi liên minh, bọn họ là một đám giang hồ cửu lưu. Có Thuỷ vận chạy thuyền, có Vân du bốn phương đi buôn, có Xuy cổ đàn hát, thậm chí còn có cho người bốc vác, cạo đầu. Đám lão hán thô kệch, mỗi người một kiểu này đều chưa từng đọc sách, cũng không thể tự thành một phái võ học truyền lưu hậu thế, bởi vậy những người này bị người khinh thường khắp nơi. Nhưng từ sau khi thành lập liên minh Thập Tam tông lại khác, đám cửu lưu này lại linh hoạt nhất trên giang hồ, giỏi làm nhất, tin tức linh thông nhất, người đi lại giang hồ ai mà không có chút dính tới họ được? Vì vậy địa vị Thập Tam tông ở trong võ lâm nhanh chóng nâng lên, rất nhiều đại gia chủ ngạo nghễ không coi ai ra gì cũng không dám vênh mặt hất hàm sai khiến bọn họ.
Ngưu Đại Đầu này, chính là lão đại Thập Tam tông Thuỷ vận bang, hắn có địa vị rất cao ở Thập Tam tông, là huynh đệ tốt kết bái với tông chủ Lục Mã, cũng là cao thủ hiếm thấy ở Thập Tam tông. Hắn một tay công phu dùng xích sắt là luyện ra từ những lúc đi thuyền thả neo, mặc dù không thành hệ thống, nhưng rất thực dụng. Vững vàng, chuẩn, nhanh, hắn thậm chí có thể ở trong nước chảy xiết mà chuẩn xác cuốn lấy một tảng đá giữa sông.
Thẩm Phi Kỳ nói: “Ngưu thúc thúc? Sao lại là ngươi? Giữa chúng ta có phải là có hiểu lầm gì không? A, ngươi là tới giúp ta phải không?”
Ngưu Đại Đầu đã giết mấy người Thẩm gia, Thẩm Phi Kỳ đương nhiên không vờ ngớ ngẩn —— hắn chỉ vờ ngớ ngẩn với nữ nhân, với Ngưu Đại Đầu một gã đàn ông thô kệch thì giả ngớ làm gì? Chỉ có điều dưới tình hình này, nếu đã khiến Ngưu Đại Đầu lộ mặt, thì không còn đường có thể lui. Ngưu Đại Đầu chỉ có hai con đường, một là thuận theo mà biết sai sửa đổi, hai là không thèm đến xỉa, giết hết người đoạt kiếm, phiền phức tính sau.
Thẩm Phi Kỳ biết rõ khả năng điều trước là rất nhỏ, lại cũng chỉ có thể nỗ lực thử một chút. Hắn mới nhìn thấy hết tình hình rối loạn, Thập Tam tông hẳn là một phe ở người nhiều nhất ở đây, hắn không cần Ngưu Đại Đầu về chung phe, chỉ cần Ngưu Đại Đầu chịu tạm thời thu tay lại, trước mắt khốn cục của Thẩm gia có thể giải hết một nửa.
Mặt đã đen của Ngưu Đại Đầu do xung huyết mà vừa đen thêm mấy phần. Hắn đương nhiên là hoảng rồi, lui về phía sau nửa bước, ý nghĩ “Thuận theo” và “Chạy là thượng sách” ở trong đầu hắn đảo qua trong nháy mắt, sau đó hắn lại thu bàn chân vừa lui về lại.
Tâm trạng Thẩm Phi Kỳ chìm xuống.
Quả nhiên, Ngưu Đại Đầu mạnh miệng quát: “Lão tử… Lão tử là đến thay trời hành đạo! Thẩm Phi Kỳ, mau giao Sương kiếm ra đây!”
Thẩm Phi Kỳ trố mắt ngoác mồm: “Thay trời… Hành đạo?” Hắn biết Ngưu Đại Đầu sẽ kiếm cớ, lại không ngờ rằng con người thô kệch này lại có thể tìm ra một cái cớ khó thể tin được như vậy. Mặt khác, Ngưu Đại Đầu lại còn nói thành ngữ, điều này cũng làm cho hắn giật mình.
Cao Hiên Thần cười lạnh, kiếm chỉ Ngưu Đại Đầu: “Đoán chừng là nói ta đi.”
“Đúng! Nói chính là ngươi!” Ngưu Đại Đầu tung ra xích sắt, tinh sắt chế tạo thành dây xích dài ở trong tay hắn phát ra tiếng vang boong boong, làm người đầu váng mắt hoa. Hắn sẽ không nói lời hay, trung khí mười phần mà mắng (trung khí mười phần là kiểu đầy đủ khí lực, khỏe mạnh): “ Thẩm gia các ngươi không biết xấu hổ! Cấu kết ma giáo và Phong Hoa Thập Nhị lâu, các ngươi dựa vào cái gì mà giữ ‘Sương’ kiếm? Giao thanh kiếm ra đây, lão tử giữ lại cho ngươi một con chó…” Hắn đại khái là muốn nói lưu ngươi một mạng chó, mà lời chưa kịp ra khỏi miệng thì nghẹn một chút, trợn mắt nói, “Lưu ngươi toàn thây!”
Người ở đây đều kinh hãi.
Cao Hiên Thần lộ mặt ở trên đại hội võ lâm, thế nhân đều biết hắn đi cùng Kỷ Thanh Trạch và Tưởng Như Tinh, thân phận hắn không phải bí mật. Thẩm gia cấu kết Phong Hoa Thập Nhị lâu là chuyện gì đã xảy ra vậy?
Thẩm Phi Kỳ không thể tin được nói: “Ngưu thúc thúc ngươi chớ nói nhảm, chuyện ma giáo từ từ lại nói, người Phong Hoa Thập Nhị lâu ở đâu cơ chứ?”
Xích sắt của Ngưu Đại Đầu run lên, dây xích bay thẳng về phía Văn Nhân Mỹ: “Con đàn bà lẳng lơ này không phải là Phong Hoa Thập Nhị lâu ‘Đoạt mệnh thiết cảm lãm(*) ?!”
(*): cảm lãm: quả ô liu. Hình bên dưới (thanks to beta:v)